Bây giờ trong lòng Tần Thiên Thiên đều là sự hối hận.
Rất nhiều việc cô ta làm cũng không được coi là quá lớn, nhưng đủ để khiến người khác chán ghét. Nếu như La Vy Vy nói ra hết thì...
"Tôi thật sự không muốn làm kẻ địch với cô. "
Lông mày Tần Thiên Thiên giãn ra, cô ta nhìn về phía cô.
La Vy Vy tiếp tục nói: "Mọi người đều phải đứng dưới một mái hiên*, làm kẻ địch quá mệt mỏi. Sau này, chỉ cần cô đừng có làm điều gì ngu dốt sau lưng tôi thì những sự việc kia liền mãi mãi không có ai biết. Cũng có thể nói rằng, Tần Thiên Thiên, sau này đừng kiếm chuyện với tôi. "
*Con người cần phải đứng dưới mái hiên: phải biết cúi đầu, nhẫn nhịn một chút.
Nói xong, cô kéo ghế ra, cầm hai trăm đồng chuẩn bị ra khỏi cửa.
"Đợi đã! " Tần Thiên Thiên đột nhiên mở miệng.
La Vy Vy dừng bước chân lại, nghiêng đầu qua, hoài nghi nhìn về phía cô ta.
"Sáng nay...tôi chỉ quá tức giận thôi. Bởi vì tôi biết tối qua cô và Phàm Nhất Hàng đã gặp nhau. Bố nói... " Tần Thiên Thiên ngừng lại một chút, rồi bỗng nhiên nắm chặt tay lại, hỏi: "La Vy Vy, cô có thích Phàm Nhất Hàng không? "
Câu hỏi này của Tần Thiên Thiên khiến cô có chút không kịp phòng bị. Cô lập tức phủ nhận: "Không thích! "
Tần Thiên Thiên thở phào một hơi. Biểu cảm trên gương mặt cô ta ôn hòa trở lại: "Tôi thích cậu ấy. Vậy nên, La Vy Vy, sau này tôi sẽ không làm gì với cô nữa, bất kể kể là ở phương diện nào. Nhưng có duy nhất một điều, cô phải cách xa Phàm Nhất Hàng một chút. Cô đã không thích cậu ấy rồi thì đừng cản trở việc tôi thích cậu ấy. "
La Vy Vy nhíu mày, sau một vài giây trầm mặc, cô nắm chặt hai tờ ông Mao ở trong tay, xoay người, nhấc chân đi ra cửa.
Trước khi rời đi, cô để lại một câu cuối cùng: "Tôi là bạn cùng bàn của câu ta, không có cách nào cách xa cậu ta một chút được. Nhưng tôi sẽ không còn trở việc cô thích cậu ta, bởi vì tôi không có rảnh như vậy! "
Để lại một câu như vậy, La Vy Vy đi ra khỏi nhà. Trên đỉnh đầu cô là cảnh sắc tươi đẹp, nhưng trong lòng một chút tinh thần cũng không có.
Có lẽ là cùng Tần Thiên Thiên lật bài về những chuyện không vui đi. Dù sao thì cô cũng chẳng liên quan gì đến Phàm Nhất Hàng, trong lòng cô nhấn mạnh lại điều này một lần, sau đó gọi cho Tống Ninh Viễn một cuộc điện thoại: "Mập, cậu đang làm gì đấy? "
Đầu bên kia đầu tiên vang lên tiếng Tống Ninh Viễn ngủ gà ngủ gật, ngay sau đó phát ra tiếng chăn sột soạt, một lát sau mới là tiếng nói khàn khàn của Tống Ninh Viễn: "Lão đại? Cậu thâu đêm sao? Bây giờ mới chín giờ... "
"Thâu đêm cái rắm! Mau dậy đi, nửa tiếng nữa gọi người tới sân tập tiểu khu đánh bóng! "
Tống Ninh Viễn ngồi dậy, đấu tranh đến cùng: "Lão đại... Hôm nay là thứ bảy*!"
*Chẳng hiểu sao mấy chương trước lại dịch là thứ sáu nữa, tội lỗi tội lỗi.
"Cậu còn hai mươi chín phút nữa. "
"Dậy ngay đây, ngay đây! "
Tắt máy, La Vy Vy cầm hai trăm đồng cất vào trong túi quần, chậm rì rì đi ra sân tập của tiểu khu.
Sân tập tiểu khu không phải thật sự là sân tập của tiểu khu, mà là sân tập cố tên là "Tiểu khu".
Khi La Vy Vy vừa mới biết tới tên của sân tập Thổ Tào này được vài ngày, thì sao đó cô lại biết được một con hẻm ở gần nhà họ Tần gọi là "Hẻm con chó"....
Gần đến trưa nên trời có chút oi bức, đợi đến khi cô đi đến cửa vào cửa Tiểu Khu thì trên trán đã có một tầng mồ hôi. Vừa định cởi áo khoác ra, cô liền nhìn thấy mấy người đang ngồi ở trên ống xi măng bên cạnh lan can quanh sân tập rồi.
Mấy người đó quay mặt về hướng khác, nhưng La Vy Vy nhìn qua cũng nhận ra bọn họ.
.... Mấy tên côn đồ ai ai cũng hết của Trung học 13.
Bọn họ đã từng động thủ với Phàm Nhất Hàng, bị Phàm Nhất Hàng một chân đánh cho lăn quay trên đất.
La Vy Vy tự thấy mình không phải học sinh ngoan ngoãn gì, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng thừa nhận mình là một tên côn đồ. Đương nhiên, cô cũng không thích chơi với côn đồ.
Chỗ này bị bọn họ chiếm giữ rồi, cô không muốn là người chịu thiệt thòi nên liền quay người rời đi. Nhưng người ở bên trong sân tập để chú ý tới bên này rồi.
"Ê... Cô gái kia! "
Mấy nam sinh ở trên ống xi măng kia đều là con trai cả, trong sân tập cũng không có ai khác. Cũng có nghĩa là, mấy tên gia hỏa kia đang gọi cô...người con gái duy nhất ở đây.
La Vy Vy không phải tên ngốc, cô giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi tiếp, cũng bước nhanh chân hơn. Nhưng những người kia dường như không định để cho cô đi như vật. Bởi vì cô nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh người nhảy xuống khỏi ống xi măng.
Khi La Vy Vy còn đang cân nhắc có nên chạy đi hay không, thì ở đường quốc lộ trước mặt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo đó là tiếng của Tống Ninh Viễn.
"Nhanh lên một chút đi! Đừng đến muộn! "
La Vy Vy thả lỏng người, dừng bước chân lại.
Đám người Tống Ninh Viễn từ chỗ rẽ đi ra. Nhìn thấy La Vy Vy và mấy người đang xuất hiện ở cửa sân tập, bọn họ lập tức ngây người, dừng bước. Mà đám người của Trung học 13 kia cũng dừng chân lại.
"Sao lại đến muộn vậy hả? " La Vy Vy nhíu mày. Đầu cố ý nghiêng về phía sau một chút, ra hiệu đám người phía sau kia không bình thường.
Tên sai vặt thông minh Tống Ninh Viễn này lập tức hiểu ý cô, mang theo mấy anh em ở phía sau bước lên trước, nói với La Vy Vy: "Lão đại, bữa sáng còn chưa kịp ăn nữa, hay là chúng ta ăn xong rồi lại tới đánh bóng? "
"Được. " La Vy Vy gật đầu, cùng đám người Tống Ninh Viễn rời đi.
Ánh nắng rơi trên người bọn họ, cái bóng vừa vặn bị đám người phía sau giẫm lên, dường như là đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Tống Ninh Viễn đi đến bên cạnh La Vy Vy, hạ thấp giọng hỏi: "Lão đại, có chuyện gì vậy? Đám người kia không phải là người của Trung học 13 sao? Tại sao bọn họ lại ở đây? "
Ánh mắt La Vy Vy nhìn về phía trước, thấp giọng đáp: "Tôi cũng không biết nữa, kiên nhẫn chờ xem trước đã. "
Tống Ninh Viễn: "Được rồi, tôi lén đi gọi thêm mấy người nữa nhé. "
"Không cần. " La Vy Vy liếc nhìn cậu ta một cái: "Không phải là muốn đánh nhau, mà là trước tiên hãy xem xét thôi. "
"Được. "
Cả một nhóm người đi đến cửa hàng Đông Âu, họ kéo ghế, ngồi xuống. Bọn họ đều bị Tống Ninh Viễn giục gọi dậy đi chơi bóng rổ. Vậy nên nhóm người La Vy Vy không thừa không thiếu, vừa vặn năm người, nhưng đối diện với bọn họ lại có sáu người.
Sáu người kia cũng đến cửa hàng này. Bọn họ kéo hai cái bàn lại vào với nhau, sau đó ngồi vào xung quanh.
"Ê, cô mập nhỏ! Cho sáu bát vằn thắn!"
Cô gái bị gọi là cô mập nhỏ La Vy Vy nhận ra được, cô ấy cũng là học sinh của Thất trung. Có khi Nguyễn Ngọc Quyên không kịp làm bữa sáng, cô sẽ đến đây mua điểm tâm. Cô gái đó là người rất thật thà, bây giờ có lẽ là có hơi muộn rồi, bố mẹ cô ấy không có ở đây, cô ấy liền một mình trông coi cửa hàng ăn sáng này.
Cô gái đó dường như bị hai nhóm người đột nhiên xuất hiện làm cho có chút sợ hãi, run cầm cập tránh khỏi ánh mắt của đám người kia, "ừm" một tiếng. Cô ấy đi đến trước mặt nhóm người La Vy Vy, hỏi: "Các bạn gọi món gì? "
Tầm mắt La Vy Vy quét qua đám người kia, đám người kia cũng đang nhìn sang bên này.
Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô gái, nở nụ cười trong sáng: "Năm bát vằn thắn, thêm hai lồng bánh bao nữa. "
Sắc vàng óng ả của nắng ban mai chiếu xuống, con ngươi của La Vy Vy có màu nâu nhạt rất đẹp, lại cộng thêm lúm đồng tiền hiện ra vẻ vô cùng dịu dàng. Cô gái kia thấy vậy liền đỏ mặt, lập tức quay người đi vào trong cửa hàng.
"Lão đại, cậu cười như thế là rất không được. Cậu ấy, nam nữ đều ăn được hết! Cho bọn tôi chút cơ hội ra tay đi!" Tống Ninh Viễn nói đùa.
La Vy Vy nhướn mày, một chân đá lên chân ghế của Tống Ninh Viễn, nói: "Tống đại ca còn sợ chưa đủ cơ hội ra tay sao? Cô bạn gái nhỏ trước đây của cậu thì nói sao? "
"Lại khoác lác rồi. " Tống Ninh Viễn nhếch môi: "Không có cái gì hay gì hết, vẫn là chơi chơi bóng với lão đại vui hơn. "
Nam sinh ở bên cạnh tiếp lời: "Đặt cái mông của cậu xuống, theo đuổi không được liền kêu không có gì hay ho. Ai không biết chắc cứ nghĩ cậu tên sinh ra đã là cẩu độc thân như cậu là cao thủ tình trường mất!"
"Cậu ta không phải là cao thủ tình trường, cậu ta là cao thủ phái tranh luận thì có. Toàn bộ những trận bóng chày được chụp ảnh lại, cậu ta đều có thể chuyển thành một bộ phim điện ảnh mà bình luận. "
"Tống đại sư, thình cẩu được dùng chung tài nguyên nha... "
Tống Ninh Viễn nhếch môi: "Hưởng thụ cái con em cậu, có muốn thử nắm đấm của lão tử không hả? "
Một nhóm nam sinh ngồi cười ha ha, La Vy Vy thỉnh thoảng cũng cười hai tiếng. Chủ đề này từ trước đến giờ cô chưa từng tham gia vào.
Cô di chuyển tầm mắt về phía đám người kia, phát hiện ra ánh mắt đánh giá của đối phương ngày càng mạnh bạo, thậm chí sáu người đó đều quay đầu nhìn sang bên này, khiến người ta cảm thấy không thể nào dễ chịu nổi.
Hết chương 57
Rất nhiều việc cô ta làm cũng không được coi là quá lớn, nhưng đủ để khiến người khác chán ghét. Nếu như La Vy Vy nói ra hết thì...
"Tôi thật sự không muốn làm kẻ địch với cô. "
Lông mày Tần Thiên Thiên giãn ra, cô ta nhìn về phía cô.
La Vy Vy tiếp tục nói: "Mọi người đều phải đứng dưới một mái hiên*, làm kẻ địch quá mệt mỏi. Sau này, chỉ cần cô đừng có làm điều gì ngu dốt sau lưng tôi thì những sự việc kia liền mãi mãi không có ai biết. Cũng có thể nói rằng, Tần Thiên Thiên, sau này đừng kiếm chuyện với tôi. "
*Con người cần phải đứng dưới mái hiên: phải biết cúi đầu, nhẫn nhịn một chút.
Nói xong, cô kéo ghế ra, cầm hai trăm đồng chuẩn bị ra khỏi cửa.
"Đợi đã! " Tần Thiên Thiên đột nhiên mở miệng.
La Vy Vy dừng bước chân lại, nghiêng đầu qua, hoài nghi nhìn về phía cô ta.
"Sáng nay...tôi chỉ quá tức giận thôi. Bởi vì tôi biết tối qua cô và Phàm Nhất Hàng đã gặp nhau. Bố nói... " Tần Thiên Thiên ngừng lại một chút, rồi bỗng nhiên nắm chặt tay lại, hỏi: "La Vy Vy, cô có thích Phàm Nhất Hàng không? "
Câu hỏi này của Tần Thiên Thiên khiến cô có chút không kịp phòng bị. Cô lập tức phủ nhận: "Không thích! "
Tần Thiên Thiên thở phào một hơi. Biểu cảm trên gương mặt cô ta ôn hòa trở lại: "Tôi thích cậu ấy. Vậy nên, La Vy Vy, sau này tôi sẽ không làm gì với cô nữa, bất kể kể là ở phương diện nào. Nhưng có duy nhất một điều, cô phải cách xa Phàm Nhất Hàng một chút. Cô đã không thích cậu ấy rồi thì đừng cản trở việc tôi thích cậu ấy. "
La Vy Vy nhíu mày, sau một vài giây trầm mặc, cô nắm chặt hai tờ ông Mao ở trong tay, xoay người, nhấc chân đi ra cửa.
Trước khi rời đi, cô để lại một câu cuối cùng: "Tôi là bạn cùng bàn của câu ta, không có cách nào cách xa cậu ta một chút được. Nhưng tôi sẽ không còn trở việc cô thích cậu ta, bởi vì tôi không có rảnh như vậy! "
Để lại một câu như vậy, La Vy Vy đi ra khỏi nhà. Trên đỉnh đầu cô là cảnh sắc tươi đẹp, nhưng trong lòng một chút tinh thần cũng không có.
Có lẽ là cùng Tần Thiên Thiên lật bài về những chuyện không vui đi. Dù sao thì cô cũng chẳng liên quan gì đến Phàm Nhất Hàng, trong lòng cô nhấn mạnh lại điều này một lần, sau đó gọi cho Tống Ninh Viễn một cuộc điện thoại: "Mập, cậu đang làm gì đấy? "
Đầu bên kia đầu tiên vang lên tiếng Tống Ninh Viễn ngủ gà ngủ gật, ngay sau đó phát ra tiếng chăn sột soạt, một lát sau mới là tiếng nói khàn khàn của Tống Ninh Viễn: "Lão đại? Cậu thâu đêm sao? Bây giờ mới chín giờ... "
"Thâu đêm cái rắm! Mau dậy đi, nửa tiếng nữa gọi người tới sân tập tiểu khu đánh bóng! "
Tống Ninh Viễn ngồi dậy, đấu tranh đến cùng: "Lão đại... Hôm nay là thứ bảy*!"
*Chẳng hiểu sao mấy chương trước lại dịch là thứ sáu nữa, tội lỗi tội lỗi.
"Cậu còn hai mươi chín phút nữa. "
"Dậy ngay đây, ngay đây! "
Tắt máy, La Vy Vy cầm hai trăm đồng cất vào trong túi quần, chậm rì rì đi ra sân tập của tiểu khu.
Sân tập tiểu khu không phải thật sự là sân tập của tiểu khu, mà là sân tập cố tên là "Tiểu khu".
Khi La Vy Vy vừa mới biết tới tên của sân tập Thổ Tào này được vài ngày, thì sao đó cô lại biết được một con hẻm ở gần nhà họ Tần gọi là "Hẻm con chó"....
Gần đến trưa nên trời có chút oi bức, đợi đến khi cô đi đến cửa vào cửa Tiểu Khu thì trên trán đã có một tầng mồ hôi. Vừa định cởi áo khoác ra, cô liền nhìn thấy mấy người đang ngồi ở trên ống xi măng bên cạnh lan can quanh sân tập rồi.
Mấy người đó quay mặt về hướng khác, nhưng La Vy Vy nhìn qua cũng nhận ra bọn họ.
.... Mấy tên côn đồ ai ai cũng hết của Trung học 13.
Bọn họ đã từng động thủ với Phàm Nhất Hàng, bị Phàm Nhất Hàng một chân đánh cho lăn quay trên đất.
La Vy Vy tự thấy mình không phải học sinh ngoan ngoãn gì, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng thừa nhận mình là một tên côn đồ. Đương nhiên, cô cũng không thích chơi với côn đồ.
Chỗ này bị bọn họ chiếm giữ rồi, cô không muốn là người chịu thiệt thòi nên liền quay người rời đi. Nhưng người ở bên trong sân tập để chú ý tới bên này rồi.
"Ê... Cô gái kia! "
Mấy nam sinh ở trên ống xi măng kia đều là con trai cả, trong sân tập cũng không có ai khác. Cũng có nghĩa là, mấy tên gia hỏa kia đang gọi cô...người con gái duy nhất ở đây.
La Vy Vy không phải tên ngốc, cô giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi tiếp, cũng bước nhanh chân hơn. Nhưng những người kia dường như không định để cho cô đi như vật. Bởi vì cô nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh người nhảy xuống khỏi ống xi măng.
Khi La Vy Vy còn đang cân nhắc có nên chạy đi hay không, thì ở đường quốc lộ trước mặt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo đó là tiếng của Tống Ninh Viễn.
"Nhanh lên một chút đi! Đừng đến muộn! "
La Vy Vy thả lỏng người, dừng bước chân lại.
Đám người Tống Ninh Viễn từ chỗ rẽ đi ra. Nhìn thấy La Vy Vy và mấy người đang xuất hiện ở cửa sân tập, bọn họ lập tức ngây người, dừng bước. Mà đám người của Trung học 13 kia cũng dừng chân lại.
"Sao lại đến muộn vậy hả? " La Vy Vy nhíu mày. Đầu cố ý nghiêng về phía sau một chút, ra hiệu đám người phía sau kia không bình thường.
Tên sai vặt thông minh Tống Ninh Viễn này lập tức hiểu ý cô, mang theo mấy anh em ở phía sau bước lên trước, nói với La Vy Vy: "Lão đại, bữa sáng còn chưa kịp ăn nữa, hay là chúng ta ăn xong rồi lại tới đánh bóng? "
"Được. " La Vy Vy gật đầu, cùng đám người Tống Ninh Viễn rời đi.
Ánh nắng rơi trên người bọn họ, cái bóng vừa vặn bị đám người phía sau giẫm lên, dường như là đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Tống Ninh Viễn đi đến bên cạnh La Vy Vy, hạ thấp giọng hỏi: "Lão đại, có chuyện gì vậy? Đám người kia không phải là người của Trung học 13 sao? Tại sao bọn họ lại ở đây? "
Ánh mắt La Vy Vy nhìn về phía trước, thấp giọng đáp: "Tôi cũng không biết nữa, kiên nhẫn chờ xem trước đã. "
Tống Ninh Viễn: "Được rồi, tôi lén đi gọi thêm mấy người nữa nhé. "
"Không cần. " La Vy Vy liếc nhìn cậu ta một cái: "Không phải là muốn đánh nhau, mà là trước tiên hãy xem xét thôi. "
"Được. "
Cả một nhóm người đi đến cửa hàng Đông Âu, họ kéo ghế, ngồi xuống. Bọn họ đều bị Tống Ninh Viễn giục gọi dậy đi chơi bóng rổ. Vậy nên nhóm người La Vy Vy không thừa không thiếu, vừa vặn năm người, nhưng đối diện với bọn họ lại có sáu người.
Sáu người kia cũng đến cửa hàng này. Bọn họ kéo hai cái bàn lại vào với nhau, sau đó ngồi vào xung quanh.
"Ê, cô mập nhỏ! Cho sáu bát vằn thắn!"
Cô gái bị gọi là cô mập nhỏ La Vy Vy nhận ra được, cô ấy cũng là học sinh của Thất trung. Có khi Nguyễn Ngọc Quyên không kịp làm bữa sáng, cô sẽ đến đây mua điểm tâm. Cô gái đó là người rất thật thà, bây giờ có lẽ là có hơi muộn rồi, bố mẹ cô ấy không có ở đây, cô ấy liền một mình trông coi cửa hàng ăn sáng này.
Cô gái đó dường như bị hai nhóm người đột nhiên xuất hiện làm cho có chút sợ hãi, run cầm cập tránh khỏi ánh mắt của đám người kia, "ừm" một tiếng. Cô ấy đi đến trước mặt nhóm người La Vy Vy, hỏi: "Các bạn gọi món gì? "
Tầm mắt La Vy Vy quét qua đám người kia, đám người kia cũng đang nhìn sang bên này.
Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô gái, nở nụ cười trong sáng: "Năm bát vằn thắn, thêm hai lồng bánh bao nữa. "
Sắc vàng óng ả của nắng ban mai chiếu xuống, con ngươi của La Vy Vy có màu nâu nhạt rất đẹp, lại cộng thêm lúm đồng tiền hiện ra vẻ vô cùng dịu dàng. Cô gái kia thấy vậy liền đỏ mặt, lập tức quay người đi vào trong cửa hàng.
"Lão đại, cậu cười như thế là rất không được. Cậu ấy, nam nữ đều ăn được hết! Cho bọn tôi chút cơ hội ra tay đi!" Tống Ninh Viễn nói đùa.
La Vy Vy nhướn mày, một chân đá lên chân ghế của Tống Ninh Viễn, nói: "Tống đại ca còn sợ chưa đủ cơ hội ra tay sao? Cô bạn gái nhỏ trước đây của cậu thì nói sao? "
"Lại khoác lác rồi. " Tống Ninh Viễn nhếch môi: "Không có cái gì hay gì hết, vẫn là chơi chơi bóng với lão đại vui hơn. "
Nam sinh ở bên cạnh tiếp lời: "Đặt cái mông của cậu xuống, theo đuổi không được liền kêu không có gì hay ho. Ai không biết chắc cứ nghĩ cậu tên sinh ra đã là cẩu độc thân như cậu là cao thủ tình trường mất!"
"Cậu ta không phải là cao thủ tình trường, cậu ta là cao thủ phái tranh luận thì có. Toàn bộ những trận bóng chày được chụp ảnh lại, cậu ta đều có thể chuyển thành một bộ phim điện ảnh mà bình luận. "
"Tống đại sư, thình cẩu được dùng chung tài nguyên nha... "
Tống Ninh Viễn nhếch môi: "Hưởng thụ cái con em cậu, có muốn thử nắm đấm của lão tử không hả? "
Một nhóm nam sinh ngồi cười ha ha, La Vy Vy thỉnh thoảng cũng cười hai tiếng. Chủ đề này từ trước đến giờ cô chưa từng tham gia vào.
Cô di chuyển tầm mắt về phía đám người kia, phát hiện ra ánh mắt đánh giá của đối phương ngày càng mạnh bạo, thậm chí sáu người đó đều quay đầu nhìn sang bên này, khiến người ta cảm thấy không thể nào dễ chịu nổi.
Hết chương 57
Danh sách chương