*Mẫu Dạ Xoa: tên khác là Tôn Nhị Nương, nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Trung Quốc.
Tống Ninh Viễn trợn tròn mắt, chỉ vào mũi La Vy Vy, hỏi: "Không phải là cậu muốn giúp tên Phàm Nhất Hàng đấy chứ? "
Sự chán ghét của Tống Ninh Viễn đối với Phàm Nhất Hàng hoàn toàn không kém La Vy Vy chút nào.
La Vy Vy gạt ngón tay cậu ta ra, quay đầu sang hướng khác, phủ nhận: "...Đừng nói bậy! Tôi giúp cậu ta làm gì? Tôi vì cái gì mà phải giúp cậu ta? Tôi điên rồi chắc? "
Sao cô có thể giúp tên Phàm Nhất Hàng được chứ. Tên đó yêu ghét thất thường, đáng ghét như vậy cơ mà....
"Vậy sao cậu không để cho tôi nói với bọn họ địa chỉ chứ? " Tống Ninh Viễn hoài nghi nhìn chằm chằm.
Não bộ của La Vy Vy rất nhanh đã quay lại, cô nhanh chóng đáp: "Tôi cảm thấy, cho dù chúng ta có ghét Phàm Nhất Hàng đi chăng nữa, nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng là người của Thất trung chúng ta. Vừa rồi cậu làm như thế chẳng khác nào đang giúp Trung học 13 ức hiếp người của Thất trung chúng ta hay sao? "
Tống Ninh Viễn dùng cái móng heo của mình gãi đầu, nghiêng đầu nhìn qua những người khác.
Dường như thật sự là rất có lí...
Trong lòng La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm. Tốt xấu gì thì Tống Ninh Viễn cũng không cảm thấy là cô đang giúp Phàm Nhất Hàng rồi.
Cô cố ý nghiêm mặt nói: "Giờ thì hay rồi, chúng ta lại tự mình đem người của mình đi bán rồi. Tin này truyền ra ngoài, chúng ta phải làm sao để che giấu đây hả? "
Tống Ninh Viễn bạnh cằm, có chút oan ức, khong lưng nói: "Nhưng nói cũng đã nói rồi. Đây lại chẳng phải là nói chuyện trên điện thoại, tôi cũng không có cách nào để thu hồi lại cả. "
"Không thể thu hồi lại, nhưng chúng ta có thể bổ cứu*." La Vy Vy vẫy vẫy tay, gọi những người khác qua đó, rồi hạ thấp giọng nói mấy câu.
*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
"Lão đại, cậu xác định? " Tống Ninh Viễn liếc mắt nhìn cô: "Sẽ không quá kỳ quái đấy chứ? "
La Vy Vy dùng ngón chân cái đạp về phía cẳng chân Tống Ninh Viễn.
"Kỳ quái cái đầu cậu! Còn muốn bổ cứu nữa không hả? Thanh danh cả đời của La Vy Vy tôi, tôi có không muốn anh minh cũng bị cậu hủy hoại cả rồi! "
Tống Ninh Viễn khom lưng dụi bắp chân, ngũ quan bởi vì xoắn xuýt mà nhăn lại thành một vòng. Cuối cùng cậu ta gật đầu: "Được rồi... "
La Vy Vy vỗ lên đầu chó con của cậu ta: "Không được cũng phải được! "
Tống Ninh Viễn: "...."
Cách đó không xa vang kên một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Cô gái của tiệm ăn sáng dẫn theo hai người lớn chạy tới.
"Chính là ở đây! Ơ? Đám người đó đâu rồi... " Cô gái đó gãi đầu, rồi bước lên phía trước.
La Vy Vy hạ tay xuống: "Bọn họ đi rồi. "
Cô gái nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện ra tiệm ăn sáng không những không bị làm thành gà bay chó ngay, mà mấy người gây sự kia còn để lại một tờ tiền màu đỏ in hình bác Mao nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Là mấy người này gây chuyện sao?" Cặp vợ chồng đi cùng cô gái kia nhìn La Vy Vy và đám người Tống Ninh Viễn, nhíu đầu mày hỏi.
"Không phải không phải! " Cô gái kia vội vàng giải thích: "Không phải bọn họ, bọn họ là người đã giúp con. Những người kia đã bị bọn họ đuổi đi cả rồi. "
"Là vậy sao?.... Các cháu đúng là đứa trẻ ngoan mà. Tiểu Đồ, con mau vào trong cầm mấy lọ sữa ấm cho các bạn đi. " Cặp vợ chồng nói. Bỗng nhiên, họ kéo đám người La Vy Vy lại, phóng khoáng nói: "Sau này ấy, các cháu đến đây ăn sáng đều miễn phí hết!"
La Vy Vy muốn giải thích, nhưng cô cảm thấy giải thích thì quá phiền phức rồi, nền chỉ đành ngầm thừa nhận lời "bọn họ đã đuổi đối phương đi rồi".
Sau khi mỗi người đều bị ép buộc nhận lấy một lọ sữa ấm, La Vy Vy hỏi cô gái kia: "Tên của cậu là gì vậy? "
Cô gái kia là một người hướng nội. Cô chỉ hỏi một cái tên thôi mà khuôn mặt cô ấy đã đỏ lên rồi. Cô ấy dùng giọng nhỏ như con muỗi trả lời cô: "Vương Tiểu Đồ.... "
La Vy Vy gật đầu, khẳng định: "Tên rất dễ thương, giống như con người cậu vậy. "
"Cảm ơn... "Khuôn mặt cô gái càng đỏ hơn nữa, gần như là muốn vùi khuôn mặt vào trước ngực.
La Vy Vy cảm thấy có chút hứng thú, lại muốn trêu chọc cô ấy một chút. Tống Ninh Viễn ở bên cạnh nhìn về phía cô, dùng ánh mắt ra hiệu muốn rời đi.
Cô biết ý, mở miệng nói: "Cô, chứ, tạm biệt hai người. Chúng cháu còn có việc phải đi trước. Cảm ơn sữa của hai người nhé. "
Nói xong với cô gái kia và bố mẹ của cô ấy, La Vy Vy dẫn đám người Tống Ninh Viễn đi thẳng đến nhà Phàm Nhất Hàng.
Trên đường đi, Tống Ninh Viễn lại gọi thêm mấy người bình thường có thể lực tốt hơn một chút, để bọn họ chuẩn bị canh giữ ở cửa nhà họ Phàm. Ai dám gây sự liền đuổi người đó đi. Cứ coi như là mấy người Trung học 13 đều ở đây, thì bọn họ có thể dựa vào việc đông người hơn để giành chiến thắng.
Lại nói, nếu thật sự không ổn, bọn họ còn có chú cảnh sát mà! Làm gì có chuyện giữa ban ngày ban mặt lại đi đến nhà người ta gây sự chứ? La Vy Vy vốn nghĩ ở bên này sư xảy ra mâu thuẫn cả ngày mất, kết quả là khi đến cửa nhà họ Phàm, mỗi một người bọn họ, bao gồm cả La Vy Vy, đều bị dọa đến nỗi nhảy cả lên.
Hai hàng người mặc âu phục màu đen đứng ở cửa nhà họ Phàm. Bọn họ thắt cavat, trên mặt đeo một chiếc kính râm màu đen.
Vóc dáng cao to thì cũng thôi đi, đến da của bọn họ cũng một màu đen nữa, nhìn là biết không dễ đối phó rồi.
Mà khiến người ta trố mắt cứng họng vẫn là chiếc xe thương vụ dài màu đen dừng ở đầu ngõ. Tên thương hiệu thì cô không biết, nhưng nhìn một cái liền thấy giá trị không hề nhỏ rồi.
Cái tên Liêu Nhuận này...còn là một người có tiền nha! Rốt cuộc thì Phàm Nhất Hàng đã kết thù kết oán gì với anh ta mà để sự tình phát triển lớn đến như vậy?
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấu trận đấu nào như thế này. La Vy Vy cảm thấy chân mình có hơi nhũn ra rồi. Cô quay đầu lại, phát hiện đám người Tống Ninh Viễn đều trắng bệch mặt ra cả, hai chân rõ ràng là đang run lên. Cả một đám người còn yếu hơn cả một cô gái nhỏ, không biết là bọn họ có đang diễn lố quá hay không nữa.
"Lão, lão đại... "
Tống Ninh Viễn kéo tay áo cô, hạ thấp giọng, lắp bắp nói: "Mấy, mấy người này...chúng ta không thể hạ gục được. Hay là chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi, lấy bạo trừ bạo, không, không tốt lắm... "
"Ai muốn lấy bạo trừ bạo chứ? " La Vy Vy không vui, trừng mắt nhìn Tống Ninh Viễn.
Vốn dĩ cô cũng không định cùng đám người Nhuận gì đó này động tay gì đâu, cô cũng đâu phải là Mẫu Dạ Xoa! Bà đây muốn đánh nhau làm gì chứ?
Cô chính là muốn mang mấy người qua đây để giữ yên bình cho nơi này, khiến Liêu Nhuận biết khó mà lui thôi, đừng gây rối trong nhà Phàm Nhất Hàng nữa.
Kết quả không ngờ tới, người Liêu Nhuận tìm đều là con mẹ nó dọa người! Không những dọa người, mà còn con mẹ nó là người đến từ châu Phi nữa!
Trong lòng La Vy Vy thầm chửi một câu "đệch", sau đó phất phất tay, ra hiệu rút lui.
Đánh không lại, cô phải bỏ chạy thôi, được không hả? Dù sao Liêu Nhuận hình như cũng không có ở đây, mấy người quốc tế này cũng không để ý đến đám người con nít bọn cô.
"Rút! "
Nhưng cô không ngờ tới, bản thân vừa định quay người thì sau lưng vang lên giọng nói già dặn nhưng lại thuần phác:"Vy Vy? "
Giọng nói này...
La Vy Vy quay đầu lại một cách cứng ngắc.
Trong tay ông nội Phàm xách một làn rau, dáng vẻ hòa nhã chào hỏi cô. Mà những người đàn ông mặc âu phục đen đều đồng loạt cúi người xuống, dáng vẻ lễ độ cung kính với ông nội Phàm.
Cả đầu La Vy Vy đều giật mình thảng thốt, trong đầu xuất hiện ba dấu hỏi lớn.
Những người này....không phải là người Liêu Nhuận mang đến để gây sự sao?
Trong lúc cô còn kinh ngạc, ông nội Phàm đã đi đến trước mặt cô, giơ làn rau của mình lên, tự hào nói: "Ông vừa đi hái ít rau quả về, buổi trưa cháu ở chỗ ông ăn nhé? "
"Không... Không cần đâu ạ. " La Vy Vy xua tay.
"Vậy thì giúp ông làm một chuyện đi! " Ông nội Phàm nhẹ nhàng nói.
La Vy Vy có một tất xấu, đó là không thể nào từ chối những người lớn tuổi. Có lúc nhìn thấy người già, không hiểu sao cô lại muốn khóc. Vậy nên ông nội Phàm chỉ mới có một chút thỉnh cầu, trái tim cô đều mềm ra như nước.
Nhưng cô vẫn muốn xác nhận: "Những người này là...?
"À.... Con cứ xem như bọn họ không tồn tại đi. "
Dáng vẻ không chút bận tâm của ông nội Phàm giúp La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra không phải người của Liêu Nhuận.
"Vậy được ạ, dù sao hôm nay nhà con cũng không có ai nấu cơm cả. " La Vy Vy nghĩ tới đám người Tống Ninh Viễn, cô quay đầu lại, phát hiện mấy tên đó đã sớm chuồn đi từ lúc nào rồi.
Hứ! Một đám móng heo không có nghĩa khí!
Hết chương 60
Tống Ninh Viễn trợn tròn mắt, chỉ vào mũi La Vy Vy, hỏi: "Không phải là cậu muốn giúp tên Phàm Nhất Hàng đấy chứ? "
Sự chán ghét của Tống Ninh Viễn đối với Phàm Nhất Hàng hoàn toàn không kém La Vy Vy chút nào.
La Vy Vy gạt ngón tay cậu ta ra, quay đầu sang hướng khác, phủ nhận: "...Đừng nói bậy! Tôi giúp cậu ta làm gì? Tôi vì cái gì mà phải giúp cậu ta? Tôi điên rồi chắc? "
Sao cô có thể giúp tên Phàm Nhất Hàng được chứ. Tên đó yêu ghét thất thường, đáng ghét như vậy cơ mà....
"Vậy sao cậu không để cho tôi nói với bọn họ địa chỉ chứ? " Tống Ninh Viễn hoài nghi nhìn chằm chằm.
Não bộ của La Vy Vy rất nhanh đã quay lại, cô nhanh chóng đáp: "Tôi cảm thấy, cho dù chúng ta có ghét Phàm Nhất Hàng đi chăng nữa, nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng là người của Thất trung chúng ta. Vừa rồi cậu làm như thế chẳng khác nào đang giúp Trung học 13 ức hiếp người của Thất trung chúng ta hay sao? "
Tống Ninh Viễn dùng cái móng heo của mình gãi đầu, nghiêng đầu nhìn qua những người khác.
Dường như thật sự là rất có lí...
Trong lòng La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm. Tốt xấu gì thì Tống Ninh Viễn cũng không cảm thấy là cô đang giúp Phàm Nhất Hàng rồi.
Cô cố ý nghiêm mặt nói: "Giờ thì hay rồi, chúng ta lại tự mình đem người của mình đi bán rồi. Tin này truyền ra ngoài, chúng ta phải làm sao để che giấu đây hả? "
Tống Ninh Viễn bạnh cằm, có chút oan ức, khong lưng nói: "Nhưng nói cũng đã nói rồi. Đây lại chẳng phải là nói chuyện trên điện thoại, tôi cũng không có cách nào để thu hồi lại cả. "
"Không thể thu hồi lại, nhưng chúng ta có thể bổ cứu*." La Vy Vy vẫy vẫy tay, gọi những người khác qua đó, rồi hạ thấp giọng nói mấy câu.
*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
"Lão đại, cậu xác định? " Tống Ninh Viễn liếc mắt nhìn cô: "Sẽ không quá kỳ quái đấy chứ? "
La Vy Vy dùng ngón chân cái đạp về phía cẳng chân Tống Ninh Viễn.
"Kỳ quái cái đầu cậu! Còn muốn bổ cứu nữa không hả? Thanh danh cả đời của La Vy Vy tôi, tôi có không muốn anh minh cũng bị cậu hủy hoại cả rồi! "
Tống Ninh Viễn khom lưng dụi bắp chân, ngũ quan bởi vì xoắn xuýt mà nhăn lại thành một vòng. Cuối cùng cậu ta gật đầu: "Được rồi... "
La Vy Vy vỗ lên đầu chó con của cậu ta: "Không được cũng phải được! "
Tống Ninh Viễn: "...."
Cách đó không xa vang kên một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Cô gái của tiệm ăn sáng dẫn theo hai người lớn chạy tới.
"Chính là ở đây! Ơ? Đám người đó đâu rồi... " Cô gái đó gãi đầu, rồi bước lên phía trước.
La Vy Vy hạ tay xuống: "Bọn họ đi rồi. "
Cô gái nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện ra tiệm ăn sáng không những không bị làm thành gà bay chó ngay, mà mấy người gây sự kia còn để lại một tờ tiền màu đỏ in hình bác Mao nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Là mấy người này gây chuyện sao?" Cặp vợ chồng đi cùng cô gái kia nhìn La Vy Vy và đám người Tống Ninh Viễn, nhíu đầu mày hỏi.
"Không phải không phải! " Cô gái kia vội vàng giải thích: "Không phải bọn họ, bọn họ là người đã giúp con. Những người kia đã bị bọn họ đuổi đi cả rồi. "
"Là vậy sao?.... Các cháu đúng là đứa trẻ ngoan mà. Tiểu Đồ, con mau vào trong cầm mấy lọ sữa ấm cho các bạn đi. " Cặp vợ chồng nói. Bỗng nhiên, họ kéo đám người La Vy Vy lại, phóng khoáng nói: "Sau này ấy, các cháu đến đây ăn sáng đều miễn phí hết!"
La Vy Vy muốn giải thích, nhưng cô cảm thấy giải thích thì quá phiền phức rồi, nền chỉ đành ngầm thừa nhận lời "bọn họ đã đuổi đối phương đi rồi".
Sau khi mỗi người đều bị ép buộc nhận lấy một lọ sữa ấm, La Vy Vy hỏi cô gái kia: "Tên của cậu là gì vậy? "
Cô gái kia là một người hướng nội. Cô chỉ hỏi một cái tên thôi mà khuôn mặt cô ấy đã đỏ lên rồi. Cô ấy dùng giọng nhỏ như con muỗi trả lời cô: "Vương Tiểu Đồ.... "
La Vy Vy gật đầu, khẳng định: "Tên rất dễ thương, giống như con người cậu vậy. "
"Cảm ơn... "Khuôn mặt cô gái càng đỏ hơn nữa, gần như là muốn vùi khuôn mặt vào trước ngực.
La Vy Vy cảm thấy có chút hứng thú, lại muốn trêu chọc cô ấy một chút. Tống Ninh Viễn ở bên cạnh nhìn về phía cô, dùng ánh mắt ra hiệu muốn rời đi.
Cô biết ý, mở miệng nói: "Cô, chứ, tạm biệt hai người. Chúng cháu còn có việc phải đi trước. Cảm ơn sữa của hai người nhé. "
Nói xong với cô gái kia và bố mẹ của cô ấy, La Vy Vy dẫn đám người Tống Ninh Viễn đi thẳng đến nhà Phàm Nhất Hàng.
Trên đường đi, Tống Ninh Viễn lại gọi thêm mấy người bình thường có thể lực tốt hơn một chút, để bọn họ chuẩn bị canh giữ ở cửa nhà họ Phàm. Ai dám gây sự liền đuổi người đó đi. Cứ coi như là mấy người Trung học 13 đều ở đây, thì bọn họ có thể dựa vào việc đông người hơn để giành chiến thắng.
Lại nói, nếu thật sự không ổn, bọn họ còn có chú cảnh sát mà! Làm gì có chuyện giữa ban ngày ban mặt lại đi đến nhà người ta gây sự chứ? La Vy Vy vốn nghĩ ở bên này sư xảy ra mâu thuẫn cả ngày mất, kết quả là khi đến cửa nhà họ Phàm, mỗi một người bọn họ, bao gồm cả La Vy Vy, đều bị dọa đến nỗi nhảy cả lên.
Hai hàng người mặc âu phục màu đen đứng ở cửa nhà họ Phàm. Bọn họ thắt cavat, trên mặt đeo một chiếc kính râm màu đen.
Vóc dáng cao to thì cũng thôi đi, đến da của bọn họ cũng một màu đen nữa, nhìn là biết không dễ đối phó rồi.
Mà khiến người ta trố mắt cứng họng vẫn là chiếc xe thương vụ dài màu đen dừng ở đầu ngõ. Tên thương hiệu thì cô không biết, nhưng nhìn một cái liền thấy giá trị không hề nhỏ rồi.
Cái tên Liêu Nhuận này...còn là một người có tiền nha! Rốt cuộc thì Phàm Nhất Hàng đã kết thù kết oán gì với anh ta mà để sự tình phát triển lớn đến như vậy?
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấu trận đấu nào như thế này. La Vy Vy cảm thấy chân mình có hơi nhũn ra rồi. Cô quay đầu lại, phát hiện đám người Tống Ninh Viễn đều trắng bệch mặt ra cả, hai chân rõ ràng là đang run lên. Cả một đám người còn yếu hơn cả một cô gái nhỏ, không biết là bọn họ có đang diễn lố quá hay không nữa.
"Lão, lão đại... "
Tống Ninh Viễn kéo tay áo cô, hạ thấp giọng, lắp bắp nói: "Mấy, mấy người này...chúng ta không thể hạ gục được. Hay là chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi, lấy bạo trừ bạo, không, không tốt lắm... "
"Ai muốn lấy bạo trừ bạo chứ? " La Vy Vy không vui, trừng mắt nhìn Tống Ninh Viễn.
Vốn dĩ cô cũng không định cùng đám người Nhuận gì đó này động tay gì đâu, cô cũng đâu phải là Mẫu Dạ Xoa! Bà đây muốn đánh nhau làm gì chứ?
Cô chính là muốn mang mấy người qua đây để giữ yên bình cho nơi này, khiến Liêu Nhuận biết khó mà lui thôi, đừng gây rối trong nhà Phàm Nhất Hàng nữa.
Kết quả không ngờ tới, người Liêu Nhuận tìm đều là con mẹ nó dọa người! Không những dọa người, mà còn con mẹ nó là người đến từ châu Phi nữa!
Trong lòng La Vy Vy thầm chửi một câu "đệch", sau đó phất phất tay, ra hiệu rút lui.
Đánh không lại, cô phải bỏ chạy thôi, được không hả? Dù sao Liêu Nhuận hình như cũng không có ở đây, mấy người quốc tế này cũng không để ý đến đám người con nít bọn cô.
"Rút! "
Nhưng cô không ngờ tới, bản thân vừa định quay người thì sau lưng vang lên giọng nói già dặn nhưng lại thuần phác:"Vy Vy? "
Giọng nói này...
La Vy Vy quay đầu lại một cách cứng ngắc.
Trong tay ông nội Phàm xách một làn rau, dáng vẻ hòa nhã chào hỏi cô. Mà những người đàn ông mặc âu phục đen đều đồng loạt cúi người xuống, dáng vẻ lễ độ cung kính với ông nội Phàm.
Cả đầu La Vy Vy đều giật mình thảng thốt, trong đầu xuất hiện ba dấu hỏi lớn.
Những người này....không phải là người Liêu Nhuận mang đến để gây sự sao?
Trong lúc cô còn kinh ngạc, ông nội Phàm đã đi đến trước mặt cô, giơ làn rau của mình lên, tự hào nói: "Ông vừa đi hái ít rau quả về, buổi trưa cháu ở chỗ ông ăn nhé? "
"Không... Không cần đâu ạ. " La Vy Vy xua tay.
"Vậy thì giúp ông làm một chuyện đi! " Ông nội Phàm nhẹ nhàng nói.
La Vy Vy có một tất xấu, đó là không thể nào từ chối những người lớn tuổi. Có lúc nhìn thấy người già, không hiểu sao cô lại muốn khóc. Vậy nên ông nội Phàm chỉ mới có một chút thỉnh cầu, trái tim cô đều mềm ra như nước.
Nhưng cô vẫn muốn xác nhận: "Những người này là...?
"À.... Con cứ xem như bọn họ không tồn tại đi. "
Dáng vẻ không chút bận tâm của ông nội Phàm giúp La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra không phải người của Liêu Nhuận.
"Vậy được ạ, dù sao hôm nay nhà con cũng không có ai nấu cơm cả. " La Vy Vy nghĩ tới đám người Tống Ninh Viễn, cô quay đầu lại, phát hiện mấy tên đó đã sớm chuồn đi từ lúc nào rồi.
Hứ! Một đám móng heo không có nghĩa khí!
Hết chương 60
Danh sách chương