Chỉ có con rồng mạnh mẽ nhất, dũng cảm nhất, quả quyết nhất mới có thể sống sót.

Ác Long biển sâu Tiên giới Trung thổ, ngoại trừ đối mặt tranh đấu lãnh thổ ra, còn phải đối mặt với các tiên nhân bắt giết.

Gân rồng, tim rồng, xương rồng, bất luận là chỗ nào, đều là nguyên liệu để luyện chế đan dược pháp bảo tốt nhất.

Thế nhưng đám Ác Long trong biển này, thà phải sinh sống ở vùng biển này, tình nguyện chém giết lẫn nhau để sinh tồn, cũng không muốn đến một chỗ khác, ở một nơi chỉ có một con rồng —— Ma giới.

Ma giới chỉ có một con Hắc Long, mà con Hắc Long này đều mạnh hơn bất kỳ con Ác Long nào trong biển

Đối với lãnh địa của mình, hắn nắm giữ quyền tuyệt đối trong lòng bàn tay.

Cho dù con Ác Long Ma giới chưa từng giết đồng loại, chưa từng nói sẽ trục xuất bất kỳ một con rồng nào rời khỏi Ma giới, nhưng tất cả loài rồng đều xuất phát từ bản năng, không dám đi vào Ma giới.

Sẽ không có bất kỳ một con rồng nào, chạy đến khiêu chiến con Ác Long đã sống mười vạn năm để độc chiếm lãnh địa

Càng không có một con rồng nào, tự tin bản thân sẽ chiến thắng được hắn, để tiếp quản địa bàn của hắn.

Mười vạn năm qua, Ma giới chỉ có Thương Minh là một con Ác Long.

Nhưng bây giờ, lại có thêm một con, Trọng Khuê.

Khi Thương Minh nhìn cánh cửa phòng con gái đang đóng chặt dần dần mở ra, trong lòng có hơi căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên, hắn cùng một con rồng trưởng thành khác ở chung.

Cánh cửa nặng nề rộng lớn, di chuyển kẽo kẹt, bụi bặm từ trên đỉnh cửa theo hướng được mở, rì rào rơi xuống, tung bay giữa không trung.

Các anh em vẫn còn trong kỳ ấu niên, hiển nhiên không quá hiểu rõ bản tính đã khắc vào sâu trong máu, bọn họ đều đang muốn được nhìn thấy đại tỷ.

Hai cánh cửa chậm rãi mở ra, một đạo ánh sáng nhàn nhạt bắn ra từ bên trong, mang theo mùi thơm, uốn lượn tung bay giữa không trung.

Chờ đợi, căng thẳng, một bóng người chậm rãi đi ra từ trong phòng.

Tóc người nọ rất dài tùy ý rũ trên đất, áo bào rộng màu đỏ rơi xuống đất, bóng người thon dài mang theo một mảnh mù mịt từ bóng tối.

Gương mặt của nàng nhìn vào có mấy phần cương nghị, góc cạnh rõ ràng, vẻ xinh đẹp lại không thấy đâu, trái lại chỉ tràn ngập khí tức túc sát.

Nàng đi tới trước mặt nam nhân tóc đen huyết mâu, khẽ ngẩng đầu.

Thương Minh cũng vào lúc này, nhìn con gái của mình.

Cha con đối diện, hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc.

"Con đã ra."

"Vâng"

"Hôm nay là ngày con trưởng thành."

"Vâng"

"Con... Muốn ở lại Ma giới, hay rời đi?"

Trọng Khuê khi nghe được câu hỏi này, gương mặt toát ra thần sắc mờ mịt, sau đó nàng quay đầu, thì nhìn thấy Mặc Ngôn.

Cha đã thai nghén ra nàng, giống như đúc trong ký ức, không có nửa phần thay đổi.

Ánh mắt ôn nhu như nước, khóe miệng hơi cong, cùng với... Còn chưa biết quyết định của nàng, đang mang theo một tia mừng rỡ an ủi.

Trọng Khuê nhớ hồi còn bé ở trong lòng phụ thân làm nũng, nhớ cảm giác an toàn ấm áp khi được phụ thân ôm.

Nhưng giờ nàng đã lớn rồi.

Đã trưởng thành.

Một vùng biển, không thể có hai rồng.

Cũng giống như một núi, không thể có hai hổ.

"Con tính đến đại lục Trung thổ, tìm một động phủ tiếp tục tu luyện." Trọng Khuê khi nói câu này, có chút gian nan, nhưng nàng không thể không làm vậy.

Đây là sự lựa chọn của nàng.

"Hi vọng, các em đều có thể bình an lớn lên."

"Sẽ có một ngày, ta có thể thay đổi bản tính Ác Long, khi đó, ta sẽ trở về, cùng người thân sống chung một chỗ."

Đây là câu nói sau cùng của Trọng Khuê trước khi rời khỏi Ma giới.

Bảy anh em hai mặt nhìn nhau, bọn họ quả thật không thể tin được, đại tỷ vừa đi ra, ở bên ngoài còn chưa tới một canh giờ, nói còn chưa vượt qua mười câu, đã rời đi.

Ngay cả Lục đệ Trọng Sâm muốn tìm đại tỷ khiêu chiến, cũng không có cơ hội cùng tỷ tỷ nói chuyện.

Trọng Khuê cũng không quay đầu mà rời thẳng Ma Cung, đây số mệnh của mỗi con rồng sau khi trưởng thành, nhưng khi nàng đi đến cửa lớn Ma Cung, tự dưng quay đầu lại, nhìn Mặc Ngôn vẫn đứng tại chỗ nhìn mình, đã không nhịn được quay trở về, quỳ gối trước mặt Mặc Ngôn, dập đầu tám lần xong, mới dứt khoát rời đi.

Mặc Ngôn trong chớp mắt Trọng Khuê rời đi, trái tim khó chịu không nguôi, y chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày con gái rời khỏi mình.

Mà ngày đó, lại đến nhanh như vậy.

Thương Minh đứng ở bên cạnh, ôm bờ vai của y, thấp giọng an ủi: "Đừng quá đau khổ, con cái khi lớn, là phải rời nhà, tự mình xông pha thế giới. Rồng, đặc biệt ở chỗ đó."

" Phải nên vui mừng, vì một trăm năm qua, con gái chưa từng lười biếng, nó còn sống được dưới tay Thanh Vân lão tổ, thì chắc chắn sẽ sống sót khi tranh giành lãnh thổ."

Mặc Ngôn nhìn đại điện trống rỗng, cùng bóng lưng Trọng Khuê, cô đơn khó tả.

Con gái, đứa con đầu tiên, cứ thế mà rời đi, có lẽ, con gái vĩnh viễn sẽ không trở về.

Không có một con rồng trưởng thành nào, sẽ nguyện ý cùng một con rồng trưởng thành khác, chia sẻ lãnh địa của mình.

Đó là bản tính đã khắc vào xương chúng nó.

Mặc Ngôn có một quãng thời gian rất dài, luôn cảm thấy bản thân đã mất một đứa con, đặc biệt là khi y nhìn thấy bảy người con trai, nghĩ tới sẽ có một ngày các con sẽ giống như Trọng Khuê, rời khỏi y, đi trên con đường của mình, thậm chí có khi sẽ chết. Y liền cảm thấy khó mà tiếp thu.

Ở trong trạng thái này, Mặc Ngôn bắt đầu từ chối mang thai, y lo lắng thứ mình nắm giữ rồi sẽ mất đi, nếu đã như vậy, vậy thì không bằng, đừng nắm giữ gì cả.

Có lúc Mặc Ngôn nhớ con gái, chạy đến đại lục Trung thổ tìm tung tích con gái, nhưng một nửa tung tích y cũng không tìm được.

Thậm chí ngay cả Huyền Vũ cùng Diệt Thế sa cũng nói chưa từng nhìn thấy bóng dáng Trọng Khuê, chuyện này từng khiến cho Mặc Ngôn tuyệt vọng không thôi.

Có lúc y tự an ủi mình, có khi con gái đã phi thăng. Con gái sinh ra đã bất phàm, lại tu tập tâm pháp Long thần, tất nhiên sẽ phải tìm một động phủ, ngày đêm tu luyện, rồi phi thăng thành tiên.

Nghĩ đến đây, y liền dùng phần lớn tinh lực, đặt ở trên người các con còn lại.

Bảy con trai rất nhanh đã trưởng thành như một phàm nhân bình thường, nhưng theo ngày trưởng thành của các con càng gần, thì loại cảm giác bất an trong lòng Mặc Ngôn cũng càng ngày càng mạnh.

Mãi đến tận một hôm, đại ca Trọng Lâu đi tới trước mặt Mặc Ngôn cùng Thương Minh.

Trọng Lâu luôn luôn ôn nhu hiền hòa, có lẽ là vì nguyên nhân sau khi trưởng thành, mạch máu trong người phun trào, lần đầu tiên trở nên quả quyết: "Phụ thân, con quyết định rời đi, đây là bản tính đã khắc sâu vào huyết mạch Long Tộc chúng ta, con cũng muốn như tỷ tỷ.."

Nhưng hắn còn chưa nói hết, thì một bóng người màu đỏ bất ngờ xông vào tầm mắt của hắn.

Bóng Hồng Y dường như chưa từng thay đổi, vung kiếm mà đến, khóe miệng Trọng Khuê mang theo ý cười nhàn nhạt, không còn nửa điểm lãnh khốc cùng túc sát như ngày trưởng thành nữa.

"Không, em không phải rời đi!" Trọng Khuê tiến vào đại điện, chuyện làm đầu tiên là ngăn cản đứa em muốn rời khỏi nơi này.

"Tỷ đã trở về, mà em cũng không phải rời đi." Trọng Khuê nói.

Thế nhưng cho dù đại tỷ xuất hiện, cũng không đủ an ủi tâm linh Trọng Lâu. Mấy ngày nay, mỗi khi hắn nhìn thấy Thương Minh, tinh thần của hắn liền căng thẳng áp lực không thể chịu nổi.

Hiện giờ, lại gặp được một con rồng mạnh mẽ giống hệt Thương Minh, khiến cho năng lực chịu đựng của hắn đã đạt tới điểm mấu chốt, thậm chí hắn còn không biết bản thân lúc nào sẽ biến thân rồi chém giết, giết chết cha cùng tỷ tỷ của mình, để hóa giải kích động từ sâu trong huyết mạch.

Trọng Lâu nỗ lực khống chế, hắn dùng giọng nói khàn khàn nói: "Đừng ngăn cản ta! Khi đó tỷ cũng từng chọn lựa như vậy, biết đó là tư vị gì..."

Trọng Khuê bước một bước đến trước mặt người em, bất ngờ đưa tay, nắm cổ tay của hắn.

Một luồng sáng trắng màu nhạt, biến hóa quanh thân nàng, sau đó bao phủ hoàn toàn hai chị em.

Sau một canh giờ, cảm giác phun trào xao động bất an, cùng cảm giác nôn nóng khi thấy đồng loại, thậm chí còn muốn công kích đồng loại, cứ thế biến mất.

Mặc Ngôn không thể tin tưởng nhìn tất cả những gì xảy ra.

Con gái trở về, đã đủ làm y mừng rỡ, mà con trai sẽ không rời đi, lại làm cho y như gặp phải kỳ tích.

"Chuyện gì đã xảy ra? Trọng Khuê, bộ tâm pháp của con, có vẻ rất kỳ quái, nhưng ta thấy rất quen thuộc. Một trăm năm qua, con gặp phải cái gì?" Mặc Ngôn không thể chờ đợi được nữa hỏi Trọng Khuê.

Trọng Khuê nghiêng đầu nhìn trời, cười nói: "Con gặp được rất nhiều chuyện, mười ngày mười đêm cũng nói không hết. Nhưng... Chuyện để con khó quên nhất, là gặp phải một người ở Hiên Viên quốc."

"Người nào?"

"Một người không có mắt, không có lỗ tai, không có đầu lưỡi, không có mũi. Quần áo rách rưởi, dựa vào ăn xin mà sống, con không nhận rõ được diện mạo lúc trước của hắn. Nhưng đây là một người rất giỏi, nghe nói ở 100 năm trước hắn đã xuất hiện ở Hiên Viên quốc, không dựa vào sáu giác quan để tu hành, vứt bỏ thân thể, chỉ nghe tiếng lòng. Là hắn dạy cho con phải khắc chế huyết mạch không ngừng nảy sinh kích động thế nào, là hắn dạy cho con hóa giải loại cảm giác chém giết lẫn nhau lẫn trong máu Long tộc ra sao."

Mặc Ngôn hơi cúi đầu, y không biết người " tài giỏi " trong miệng Trọng Khuê nói tới là ai, y có chút muốn gặp cao nhân đã chỉ dạy con gái một lần, nhưng khi y hỏi đến, thì được đáp án —— "Người kia đã ngộ đạo, trước một ngày con trở về, đã tạo hóa(2) đầu đường. Nên con đã từng thương tâm một quãng thời gian, nhưng mà hắn nói con đường hắn đi, khác với chúng ta. Chúng ta cầu kiếp này, cầu bản thân mạnh mẽ. Mà hắn chẳng mong gì khác, cầu tu kiếp sau."

(2): Toạ hoá (đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết)

Mặc Ngôn nghe được kết quả này, tiếc nuối trong lòng, nhưng con gái đã trở về, làm một chút tiếc nuối đó tiêu tan rất nhanh.

Trọng Khuê mang về cho Ma Cung một bộ phương pháp tu luyện hoàn toàn mới, làm cho tám con Ác Long trong Ma giới, kể cả Thương Minh, có thể hòa bình sống chung, ở cách nhau không xa bình an tu luyện.

Khi đứa con trai nhỏ nhất đã trưởng thành, Thương Minh liền chia Ma Cung thành chín nơi, dựng thành chín cung điện liên kết với nhau.

Mỗi một cung điện, đều có một người chuyên tâm tu luyện, luyện hóa trừ bỏ kích động trong máu, đạt đến cảnh giới càng cao hơn.

Trọng Khuê đến ba trăm năm tuổi, ở trong cung mọc cánh phi thăng, cả đời nàng chưa từng có nửa dấu hiệu động dục, càng thêm không có nửa điểm bị tâm ma quấy nhiễu.

Các người em của nàng, chỉ sau nàng một trăm năm, cũng có bốn, năm người lục tục phi thăng.

Chỉ còn lại vài người, đối với tu hành không có hứng thú, bọn họ càng thích sống một chỗ cùng phụ thân, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình mà Long Tộc hiếm có.

Mà cùng thời đó, một môn phải ở đại lục Trung thổ quật khởi, nó ở nơi cực Bắc còn Bắc hơn cả Hiên Viên quốc, cạnh nơi Tiên Hồ sinh trưởng.

Truyền thuyết, tổ sư bọn họ là một người phế bỏ lục cảm, không bị quấy nhiễu bao giờ.

Phương pháp tu hành của môn phái này, sau này đã trở nên ngang hàng với các phương pháp truyền thống khác.

Không có ai biết tổ sư Tâm Cảnh Lưu này, thật sự là ai.

Tất cả các tu sĩ Tâm Cảnh Lưu, chỉ biết tổ sư của bọn họ, là một nhân vật tài giỏi.

Bọn họ chỉ biết, vị tổ sư tài giỏi của mình, có thể khiến cho Long Tộc yêu thích giết chóc, hung ác nhất trên đời, thay đổi được bản tính.

Tổ sư từng nói: Kiếp này nó là rồng, kiếp sau —— nó là người, hay là quỷ, thì còn phải xem nhân quả kiếp này.

Mà kiếp này, tất cả thống khổ cùng bất công gặp phải, đều do nghiệt kiếp trước gây ra.

_________

Nhị thập bát tú:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện