Ăn cơm chiều, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, Chúc Viêm cũng lười đi ra ngoài, hắn và Viên Tiêu cùng nhau trở về phòng trong, không có Chúc lão thái thái và những người nhà khác. Trong phòng rất an tĩnh, duy nhất ồn ào cũng chỉ có mưa ngoài cửa sổ.

đốt sáng ngọn nến, Chúc Viêm ngồi ở trên giường sưởi trải ra đệm chăn, Viên Tiêu thì đang ở trên giường gỗ của mình nhìn Chúc Viêm nhất cử nhất động, phô hảo đệm chăn Chúc Viêm vừa nhấc đầu đã phát hiện đôi mắt đối diện của mình vào ban đêm đặc biệt tinh quang, nhớ tới lúc ban ngày mình không nói xong đề tài, hắn cổ họng một tiếng, sau đó nương theo ánh nến lay động nhìn về phía Viên Tiêu:

- Viên Tiêu, ta hỏi ngươi chuyện này.

- Ừm!

Viên Tiêu nhận thấy Chúc Viêm đang nhìn mình, vội vàng không ngừng thu hồi tầm mắt, bắt đầu sửa sang lại giường đệm của mình.

Chúc Viêm trầm mặc hơi dừng lại, dùng hết can đảm hỏi:

- Vì sao gần đây ngươi luôn nhìn lén ta? Là gặp phải chuyện khó gì à? Khi Chúc Viêm nói xong, hiện trường lại một lần nữa rơi vào an tĩnh, Viên Tiêu ngồi trên giường gỗ, hai tay ôm đầu gối, an tĩnh nhìn Chúc Viêm đang nhìn mình như vậy, thầm than sao Chúc Viêm này lại chậm chạp như vậy, hắn nhìn chằm chằm hắn đương nhiên là muốn câu dẫn hắn, vì sao hắn vẫn không rõ, chẳng lẽ một hai phải hắn nói rõ chuyện này mới có thể hiểu?

- Ta cũng không biết tại sao, chỉ là nghĩ... Viên Tiêu nói đến một nửa, ngoài cửa sổ bỗng nhiên thoáng hiện ánh sáng, lại ở một khắc sau tối sầm xuống, trong phòng không người nói nữa, ngay sau đó một trận tiếng sấm ầm ầm đánh úp lại.

Chúc Viêm phản ứng lại từ trong từng tiếng sấm, hắn nương theo ánh nến phát hiện giờ phút này Viên Tiêu vẫn ngồi ở trên giường gỗ, khác với lúc trước chính là toàn bộ thân thể Viên Tiêu đều đang phát run, sau đó lại bị mình nhìn chăm chú hắt xì ba cái dị thường. Chúc Viêm cũng không lo lắng nghi vấn phía trước, trực tiếp đứng dậy khỏi giường đi đến trước giường gỗ, trong giọng nói mang theo sự vội vàng và lo lắng trước đó chưa từng có của hắn:

- Sao vậy? Đây là nhiễm phong hàn à? Ngươi thật sự giống như lời nói của đại bá mẫu với ta, ở hậu viện dùng nước lạnh rửa đầu tóc à?

- Hả?

Viên Tiêu cho rằng chuyện mình tắm bằng nước lạnh bị hắn an bài thật sự bí mật, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ vẫn bị người khác phát hiện, hắn an tĩnh trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Chúc Viêm, tỉnh lại nói:

- Ta vốn tưởng rằng mùa hè dùng nước lạnh rửa đầu không có gì, nhưng không nghĩ rửa xong sẽ lạnh, cũng không nghĩ tới sẽ rét run cảm nhiễm phong hàn.

Chúc Viêm nghe giọng nói mềm mại của Viên Tiêu, trong lòng cho dù có một ngàn câu muốn giáo huấn hắn thì giờ phút này cũng toàn bộ bị tan biến, hắn thở dài:

- Ngươi đó, vừa rồi đại bá mẫu còn nói với ta để ta quản ngươi, nàng nói nàng là một nữ nhân gia không quản chuyện của đại lão gia nhi chúng ta, cho dù thân thể có tốt đến đâu thì cũng không thể tắm rửa như vậy được.

- A Viêm nói đúng, đại bá mẫu nói đúng.

Viên Tiêu nghe Chúc Viêm nói xong thì liên tục gật đầu, sau khi nghe một âm thanh vang lên, hắn lại hắt hơi một cái.

Chúc Viêm thấy thái độ của Viên Tiêu cực kỳ tốt, rũ mắt nhìn hiện tại đang ngoan ngoãn bọc chăn ngửa đầu nhìn về phía Viên Tiêu của mình, nâng tay lên xoa đầu Viên Tiêu, miệng khép khép mở mở một trận, thử tính đề nghị nói:

- Bây giờ ngươi nhiễm phong hàn, nếu như bây giờ bên ngoài lại mưa, ngươi nằm ở trên giường gỗ này sẽ lạnh hơn, không bằng cùng ta đi giường sưởi ngủ đi, giường sưởi rất lớn cũng đủ cho hai ta ngủ.

Trả lời Chúc Viêm chính là một mảnh an tĩnh, Chúc Viêm đứng hồi lâu vẫn không có được Viên Tiêu đáp lại, hắn có chút xấu hổ gãi đầu, nghĩ thầm rằng trắng trợn táo bạo làm người ta ngủ cùng mình ở trên giường đất, đó chẳng phải là chơi lưu manh sao, tuy rằng hắn và Viên Tiêu đã liên hệ tâm ý, nhưng mà hai người bọn hắn đến bây giờ chỉ là kéo qua tay nhỏ mà thôi, như vậy nói thẳng, người ta khẳng định sẽ không đồng ý.

Sau một hồi hoạt động nội tâm phong phú, Chúc Viêm cười một tiếng, dùng để che giấu sự xấu hổ của mình giờ phút này:

- Không có chuyện gì, ta nói ngay, nếu như ngươi không muốn thì cứ việc ngủ trên giường gỗ này, ta sẽ lấy chăn dư thừa của ta cho ngươi, ngươi có thể ấm áp hơn một chút.

Chúc Viêm nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, cái đầu Viên Tiêu kia nhanh chóng đứng dậy, khoác chăn bông kẹp gối đầu dùng tốc độ cực nhanh nhằm phía giường sưởi, dưới ánh mắt khó hiểu của Chúc Viêm, nhảy lên giường đất gối đầu xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, động tác này liền mạch lưu loát.

Trực tiếp làm cho Chúc Viêm ngây người, Chúc Viêm đứng trên mặt đất cười cười đối với cái đầu nhỏ đen như nước của Viên Tiêu, sau đó dò hỏi:

- Ta sẽ bật đèn à?

- Ừm!

Viên Tiêu nằm ở trên giường sưởi lật mình, cằm gối giao điệp cánh tay, ghé vào trên giường sưởi nhìn Chúc Viêm nhất cử nhất động, ngọt ngào mà cười một tiếng, sau khi Chúc Viêm cũng nằm xuống thì lại lật mình, nằm thẳng ở trên giường sưởi, ánh mắt lập loè:

- A Viêm, ngươi nói trời sẽ mưa sao?

- Hẳn là không thể nào.

Chúc Viêm đắp chăn đàng hoàng, tâm vốn bình tĩnh đột nhiên cùng Viên Tiêu ngủ ở trên một cái giường đất, bắt đầu không chịu khống chế mà quay cuồng lên.

Bên kia, Viên Tiêu đang nhếch miệng cười trộm, hắn thở phào một hơi, cảm thấy lòng mình bị lừa mấy ngày nay, sau khi mình thành công lên giường đất, rốt cuộc không lừa được nữa.

Nhưng nghĩ lại vừa rồi tâm trạng của hắn lại càng hoảng sợ, lần này hắn có thể lên giường chủ yếu là bởi vì mình nhiễm phong hàn, nhưng phong hàn luôn có lúc tốt, chờ hắn khỏi hẳn thì hắn còn có lý do gì để tiếp tục ăn vạ? Chẳng lẽ vẫn luôn nhiễm phong hàn mới có thể hoàn thành nghiệp lớn của mình?



Hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu cùng giường đất dị mộng, khi Viên Tiêu đang suy nghĩ thì hắn cũng bắt đầu tính toán lên suy tính của mình, từ khi Viên Tiêu nằm cùng mình, tim hắn đã bắt đầu không ngừng đập, đồng thời hắn cũng phát hiện giai đoạn đơn thuần kéo nắm đấm kia đã không thể làm hắn hài lòng, hắn muốn tiến thêm một bước, lúc Viên Tiêu còn chưa kịp nói chuyện thì hắn đã nhích lại gần Viên Tiêu, dùng hết can đảm nói:

- Viên Tiêu, sau này nếu như đến mùa thu rồi, trời cũng càng ngày càng lạnh, không bằng ngươi ngủ trên giường này đi, sau giường gỗ kia cũng đừng ngủ nữa, lạnh, chậm trễ vóc dáng của ngươi.

- Hả?

Viên Tiêu kinh ngạc ngồi bật dậy khỏi giường, không dám tin tưởng mà nhỏ giọng nói một câu:

- A Viêm, ngươi vừa mới nói gì?

- Ta nói ngươi ngủ cùng ta trên giường đất, đương nhiên nếu như ngươi không ngủ thì...

- Ta nguyện ý! Viên Tiêu đoạt lấy Chúc Viêm nói, cười đến mắt như trăng rằm:

- Ta nói ta nguyện ý.

Nghe Viên Tiêu trả lời, Chúc Viêm rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn vỗ vỗ người bên cạnh mình, thúc giục Viên Tiêu:

- Ngươi nguyện ý là được rồi, ta sợ ngươi không quen, vậy bây giờ ta đi ngủ đây.

- Ừm,

Viên Tiêu nghe lời nằm xuống, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn khắp nơi, sau khi phát hiện Chúc Viêm ngủ thiếp đi, miệng cười lên tiếng, cũng tính toán sáng mai sẽ giấu đi ván gỗ dưới cửa sổ giường, hoặc là trực tiếp phá hủy, sau này hắn chỉ ngủ giường sưởi, Chúc Viêm cũng chỉ có thể là nam nhân của hắn.

Sáng sớm hôm sau, trời còn đang mưa, Chúc Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Tiêu càng thêm trắng bệch, hắn liền chủ trương để Viên Tiêu đi theo mình đi đưa đậu hủ, thuận tiện mang theo hắn đi xem đại phu.

Bởi vì bên ngoài còn đang mưa, không bán được hàng, cho nên Chúc lão thái thái ở lại trong nhà mang theo vải dệt của Bạch Trân và Xuân Nha.

Sau khi Chúc Viêm đưa đậu hủ đến Mỹ Vị Hiên, liền mang theo Viên Tiêu đi y quán, cũng may Viên Tiêu đến chỉ là bị phong hàn, sau khi đại phu kê đơn dược liệu tốt, lúc này Chúc Viêm mới yên tâm mang theo Viên Tiêu rời khỏi y quán.

Viên Tiêu vừa mới từ trong y quán đi ra, lập tức giống như sống lại oán giận đối với Chúc Viêm:

- A Viêm, ta đã nói ta đây là bệnh tiểu Mao, ngươi còn mang ta tới xem bệnh, thật ra uống chút canh gừng sẽ không có chuyện gì, một hai phải tiêu uổng phí.

- Sao lại thành tiền tiêu uổng phí? Ngươi là phu lang của ta, ta cần phải làm ngươi thật tốt.

Chúc Viêm phát hiện Viên Tiêu không lên tiếng, lập tức nghiêng đầu qua, nhìn thấy gương mặt Viên Tiêu ửng đỏ, rất tự nhiên vươn tay vuốt trán Viên Tiêu, thấy Viên Tiêu không sao, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:

- Ta còn tưởng rằng ngươi nóng lên, ngươi lại tưởng gì, sao mặt lại đỏ như vậy?

- ...

Ngày mưa ở trên chợ, số người bày hàng đã ít lại càng ít, Chúc Viêm vốn định mua đậu tương cho Viên Tiêu ăn, nhưng lão đầu tử bán hoa sinh tô không bày hàng, Chúc Viêm nghĩ nghĩ liền mang theo Viên Tiêu đi cửa hàng điểm tâm.

Lúc này, Chúc Viêm mang theo Viên Tiêu đi cửa hàng điểm tâm là cửa hàng điểm tâm lớn nhất trên trấn, vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt của điểm tâm, danh tiếng cửa hàng cũng rất nổi tiếng.

- Nhìn xem có muốn ăn hay không?

Mười ngón tay của Chúc Viêm và Viên Tiêu đan vào nhau, kéo Viên Tiêu tiến lên chọn lựa điểm tâm.

Viên Tiêu nhìn đủ loại kiểu dáng điểm tâm trước mặt nuốt nước miếng một cái, kéo Chúc Viêm đến bên cạnh mình, dùng tay nhón chân che miệng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Chúc Viêm:

- A Viêm, cửa hàng đồ ăn sáng này đồ vật lớn cũng quý, cũng đừng tiêu tiền loạn đi.

- Lúc tiểu hài tử chịu khổ thì hẳn là ở bên cạnh chuẩn bị chút đồ ăn ngon, tránh cho hắn ngại khổ lại khóc cái mũi.

Chúc Viêm nghiêng đầu nhìn về phía Viên Tiêu báo lấy sủng nịch cười một tiếng, sau đó không nói chuyện nữa.

Nhưng thật ra Viên Tiêu suýt nữa lại đỏ mặt, hắn bĩu môi liếc mắt nhìn Chúc Viêm, lẩm bẩm:

- Ta không phải là tiểu hài tử.

- Được được được, không phải ngươi không phải sao.

Chúc Viêm cố nén cười, học động tác lúc trước của Viên Tiêu, cong người xuống, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói:



- Ngươi không phải tiểu hài tử, là phu lang của ta, ta không tốt với ngươi chẳng lẽ phải đối với người khác tốt sao?

Viên Tiêu nghe xong, không hề bướng bỉnh, bắt đầu ngoan ngoãn đi theo phía sau Chúc Viêm chọn điểm tâm, khi hắn nhìn thấy bánh mì gạo nếp lạnh, bĩu môi nắm chặt tay Chúc Viêm:

- Ta muốn ăn cái này, cơm nếp mềm, đậu tán mềm, ăn rất ngon.

- Được rồi, chúng ta sẽ lấy cái này.

Chúc Viêm thấy Viên Tiêu thích, trực tiếp muốn hai phần, lại mua một phần bánh nhân hạch đào, lúc này mới cùng Viên Tiêu rời khỏi.

Rời khỏi cửa hàng điểm tâm, sau khi trời mưa một chút, Chúc Viêm tính mang theo Viên Tiêu về nhà, vừa vặn phát hiện một người vừa mới dọn xong sạp, người nọ mặc áo tơi, tuy trời mưa nhưng vẫn chưa kịp cởi ra, chỉ là ở một bên tới tới lui lui bày biện đồ vật.

- A Viêm?

Viên Tiêu thấy Chúc Viêm xem đến nhập thần, ngay khi Chúc Viêm quay đầu lại nhìn mình thì đề nghị nói:

- Chi bằng hai ta đi xem hắn bán cái gì đi, dù sao hiện tại sắc trời vẫn còn sớm.

- Ừm,

Nói xong, Chúc Viêm liền mang theo Viên Tiêu đi lên trước tìm kiếm.

Nam tử trung niên mặc áo tơi, vừa mới dọn xong đồ vật mình muốn bán lần này, hắn thấy có người tới, liền nhiệt tình giới thiệu:

- Đây là tôm, đây là cá khô, chờ một chút nữa là cua đồng.

Chúc Viêm đương nhiên biết trước mắt là cái gì, hắn nhìn một con tôm đang chạy, trong lòng vừa động, nếu như dùng tôm cấp Tào Phớ Đề Tiên có lẽ sẽ càng tốt, hắn gật đầu với nam tử trung niên, sau đó chỉ vào con tôm trước mặt nói:

- Con tôm này bán thế nào?

- Năm văn tiền một cân

- Năm văn tiền, có chút đắt đó, tiện nghi một chút đi.

Những lời này là Viên Tiêu nói, hắn thấy A Viêm kiếm tiền không dễ dàng, không thể để tiểu thương trước mặt khi dễ được, hắn mỉm cười với nam tử trung niên:

- Lão đại ca, hai chúng ta cũng là người nông thôn, nói khó nghe một chút, hai chúng ta đi vào trong sông một ngày cũng có thể đến, chỉ là không có thời gian mà thôi.

- Đúng vậy, lão đại ca ngươi tiện nghi một chút, chúng ta mua nhiều một chút, ta thấy phía đông lại có mây đen màu, sợ là trời lại mưa, lần này ngươi không bán ra chút đồ vật, sợ là hôm nay sẽ không bán được nữa rồi.

Chúc Viêm nhân cơ hội bổ sung vài câu, hắn thấy nam tử trung niên kia vẻ mặt buông lỏng, lại bổ sung nói:

- Ai cũng không muốn bỏ qua chuyến đi này, ngươi nói có phải hay không?

Nam tử trung niên bị một đôi ma phu phu của Chúc Viêm và Viên Tiêu tra tấn đến cười khổ một tiếng, sau đó thở dài:

- Vậy ba văn tiền một cân.

- Năm văn tiền hai cân, chúng ta ăn được còn phải mua thêm ngươi.

Chúc Viêm nói chuyện rất chân thành, hơn nữa khi những người khác tới đây xem náo nhiệt còn giúp nam tử trung niên mời chào sinh ý:

- Tỷ lệ của cá khô và tôm thật không sai, mọi người muốn mua thì mua nhanh lên, lát nữa trời mưa vị đại ca này sẽ không bán nữa.

Có Chúc Viêm ở bên cạnh quảng cáo, rất nhiều người đều vây lên tìm kiếm, đến tột cùng, nam tử trung niên vừa thấy Chúc Viêm thật sự có một bộ, liền thống khoái gọi Chúc Viêm là con tôm hai cân, khi Chúc Viêm rời khỏi không quên nói với Chúc Viêm:

- Ăn ngon lại đến, ta thường xuyên tới đây bán đồ vật.

- Vâng!

Chúc Viêm thống khoái đồng ý với nam tử trung niên, mang theo mọi thứ cùng Viên Tiêu rời khỏi.

Khi Chúc Viêm hết sức rời khỏi, trong đám người xuất hiện một người tuổi trẻ, cao giọng nói với nam tử trung niên:

- Lão bản, mỗi một vật phẩm của ngươi đều cho ta 2 cân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện