Giọng nói này không chỉ có Chúc Viêm và Viên Tiêu nghe thấy, mà các gia tộc và hộ hộ tiến hành thu hoạch ở trong rừng cây cũng đều nghe được, hàng năm mọi người đều trồng trọt ở xung quanh khu rừng này, động tĩnh cổ quái gì cũng nghe được, nhưng bây giờ âm thanh kỳ quái như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được, các nông hộ có lá gan khá lớn trực tiếp túm lấy gia hỏa, tính toán tiến vào trong rừng tìm kiếm, rốt cuộc hiện tại là mùa thu hoạch hoa màu, vẫn là phải cảnh giác một chút.

- Vừa rồi là âm thanh gì? Hẳn là không phải giết người chứ? Chúc Viêm nhìn các hộ nông dân khác, một đám kết bạn vào rừng cây nhỏ, rất là tò mò đối với âm thanh vừa rồi.

So với lúc này, khi thấy Chúc Viêm nghi hoặc khó hiểu, Viên Tiêu thì bình tĩnh hơn nhiều, khi những người khác tới thì hắn nhón chân nhỏ giọng nói bên tai Chúc Viêm:

- Đây là âm thanh giết gà.

- Giết gà?

- Đúng vậy, bởi vì khi gà bị giết, tiếng kêu rất lớn, chỉ có bóp cổ nó mới có thể làm cho tiếng kêu thu nhỏ, nhưng đôi khi thủ pháp không đúng, rất dễ dàng sẽ tạo ra động tĩnh lớn hơn, giống như hiện tại... Giọng nói của Viên Tiêu càng ngày càng nhỏ, cảm thấy mình lại bại lộ nghề cũ, vội không ngừng ở bên cạnh giải thích:

- Ta cũng chỉ là đoán thôi, chúng ta đi xem thử?

Chúc Viêm đương nhiên biết Viên Tiêu đang lo lắng, đồng thời cũng không hề tính toán để Viên Tiêu tiếp tục nói nữa, bởi vì hiện tại bọn hắn còn ở bên ngoài, nếu như bị người có dụng tâm kín đáo biết được Viên Tiêu nhà hắn thật ra là một tài xế già thì chuyện này sẽ rất khó làm, hắn nghĩ nghĩ liền gật đầu cùng Viên Tiêu xuất phát về phía rừng cây nhỏ.

Chúc Viêm và Viên Tiêu vào rừng cây nhỏ, rất nhanh đã tìm tới đám người, bọn hắn chen vào trong đám người, phát hiện người bị mọi người vây quanh ở giữa lại là Viên Lão Lục, hắn quay đầu lại liếc nhìn Viên Tiêu, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, coi như tiếp tục xem náo nhiệt trong chốc lát.

Viên lão lục trong đám người giấu đồ vật trong tay mình ở phía sau, cười pha trò nói với mọi người trước mặt:

- Ngươi nói xem ngươi vây quanh ta làm gì, ta chỉ là vừa vặn đi qua nơi này mà thôi.

Mọi người ở đây đều biết rằng xuyên qua rừng cây nhỏ này là có thể đến thôn của Viên gia đối diện, nếu như đặt ở ngày thường thì nhất định sẽ bỏ qua Viên lão lục, nhưng mà hành động lần này của Viên lão lục thật sự khả nghi, bọn hắn vẫn phải đánh tính tiếp tục hỏi cho rõ ràng.

Trong hương thân có người trực tiếp hỏi:

- Vậy sau lưng ngươi lấy gì? Hình như đang lấy máu.

Vẻ mặt cười của Viên lão lục kia run rẩy một chút, xem ra mọi người vẫn không bỏ mình đi, đành phải lấy ra thứ vẫn luôn bị mình giấu ở phía sau quơ quơ, sau đó lại lập tức giấu ở phía sau mình:

- gà rừng, là gà rừng, ta đánh một con gà rừng ở trên núi, chỉ nghĩ giết nó, sau đó mang về nhà, nào ngờ gia hỏa này lại có động tĩnh lớn như vậy, thật sự không có gì khác biệt.

Viên lão lục giải thích làm Chúc Viêm không khỏi nhướng mày cười cười, bởi vì cách giải thích này quả thực không khác gì với cách giải thích trước kia của Viên Tiêu, cùng lúc đó hắn cũng kết luận người trước mắt này chính là tiểu hồ ly tinh mà sau khi Viên Tiêu bắt được, hắn nương theo hình tượng Viên Tiêu đánh xuống tiếp tục làm ác, quả thật không lưu được, bởi vì ai cũng không biết sau này người này còn làm cái gì nữa, vạn nhất lại làm Viên Tiêu, vậy thì chuyện này sẽ không dễ làm, hắn đứng ở tại chỗ muốn tìm cách làm cho mọi người xuyên qua Viên lão lục.

Cùng lúc đó, Viên Tiêu cũng đang kiệt lực suy tư, một lát sau hắn làm bộ dáng ngày thường nói chuyện với Chúc Viêm, cao giọng nói:

- A Viêm, hiện tại gà rừng thật đúng là béo nha, viên hồ hồ, ta cũng muốn ăn, ngươi trong chốc lát đánh cho ta ăn.

Nếu không phải Chúc Viêm biết Viên Tiêu, chỉ sợ hắn lại bị Viên Tiêu hỏi ngu rồi, hắn ở trong tối nhẹ nhàng nắm tay Viên Tiêu một phen, thấy hai mắt Viên Tiêu lập loè ý cười, vừa mới tiến lên cười nói với Viên lão lục:

- Trên núi này gà rừng thật đúng là ít, xin hỏi lục thúc có bí quyết đi săn không.

- Nào có bí quyết gì, chỉ là chạm vào vận khí mà thôi.



Viên lão lục thấy Chúc Viêm càng ngày càng gần, vội vàng lui về phía sau mấy bước, thậm chí muốn rời đi, nhưng lại bị càng ngày càng nhiều người vây quanh.

Lúc này, Chúc lão thái thái và những người khác cũng đều đi theo tới, trong đó tỷ muội Trình bà tử của Chúc lão thái thái thừa dịp Viên lão lục không chú ý tới nàng và Chúc lão thái thái cùng nhau ở lại phía sau Viên lão lục, nhìn thấy chân dung gà rừng kia, nhất thời kinh ngạc cảm thán nói:

- Nơi này làm sao có gà rừng được, không phải gà mái đẻ trứng sao, Viên lão lục gà mái già này chính là bảo nga rồi, sao ngươi lại nhẫn tâm giết chứ?

- Đây đúng là gà mái già, Viên lão lục ngươi có phải bị choáng hay không?

Chúc lão thái thái cũng không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà có thể làm Viên lão lục ra tay tàn nhẫn với một con gà mái già có thể đẻ trứng dưỡng gia.

Nhưng Viên Tiêu ở đây đã sớm nhìn ra được, Viên lão lục này chính là bắt chước mình làm chuyện xấu, lần này hắn cần phải làm chút chuyện gì đó, nếu không sau này cũng sẽ xảy ra chuyện giống vậy.

Trên đời không có chuyện gì không làm được, vạn nhất những chuyện mình làm lúc trước cũng bị mọi người phát hiện, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Chúc Viêm, sau này hắn sẽ thành thân với Chúc Viêm, biến thành phu lang duy nhất của Chúc Viêm, hắn không cho phép bất kỳ chuyện gì phá hư cuộc sống tốt đẹp vừa mới nhận được của hắn.

Viên Tiêu đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói trước khi Viên lão lục mở miệng, tiếp tục xe chỉ luồn kim:

- Chúng ta không nỡ giết gà mái già của nhà mình, nếu là nhà người khác thì phải nói cách khác.

- Chúc gia phu lang, ngươi nói bừa gì vậy, đây là gà mái nhà ta, ta muốn giết ngươi thì giết quan hệ của ngươi cũng không có gì to tát! Một thôn chúng ta, ngươi còn đi làm khó ta giống bọn hắn.

Viên lão lục tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Chúc Viêm nghe thấy không quen ai chỉ trích Viên Tiêu, vội vàng tiến lên che chở Viên Tiêu:

- Phu lang nhà ta còn chưa nói cái khác, không phải nói gà mái này không phải nhà ngươi à, sao ngươi lại sốt ruột như vậy?

- Ta, ta không sốt ruột, ta thuận miệng nói, gà trong tay ta chính là của nhà ta, của nhà ta ta muốn làm sao bây giờ, còn không phải do ta tự định đoạt à?

Viên lão lục cũng không hề che giấu gà trong tay, liếc mắt nhìn người xem náo nhiệt, tiện tay ném gà mái đã lạnh thấu xương xuống đất.

Chúc Viêm rũ mắt nhìn gà mái trên mặt đất, lại không khỏi nghi hoặc nói:

- Nếu như là gà nhà mình, sao ngươi lại ở đây giết?

Lời này bị Chúc Viêm nói rõ ràng, nhưng người ở đây lại không tưởng tượng được, vậy thì thật là ngu ngốc, hơn nữa lúc trước còn cãi bướng, giờ phút này Viên lão lục đã trầm mặc không nói.

Có hương thân đã bắt đầu suy đoán:

- Thì ra Viên lão lục ngươi chính là con hồ ly tinh kia.

- Phi, hồ ly tinh cái gì, Viên lão lục kia kêu là trộm gà tặc, hồ ly tinh nhà ngươi lớn lên như hắn, thật là bẩn thỉu hồ ly tinh đó!

- Đúng vậy, xem ra trước kia chúng ta chính là bị hắn lừa rồi, trước kia chuyện này cũng là hắn làm, tất cả đều đẩy đến trên người hồ ly tinh.

Viên lão lục thấy mọi người ngươi một lời ta một câu làm bẩn chính mình, còn muốn tiếp tục cãi lại vì mình.

Lại không nghĩ tới đầu Chúc Viêm kia còn nói thêm:



- Các hương thân trước đừng nói chuyện, xem thử gà này là của nhà ai, nếu không phải các ngươi lại đi Viên gia thôn hỏi một chút, hỏi rõ ràng rồi định đoạt.

Mọi người nghe xong ý kiến của Chúc Viêm, đều biểu hiện tán thành, có sức lực trực tiếp áp giải Viên lão lục đi vào trong thôn, chuyện này không thể trách người trong thôn quản được, dù sao thì gà vịt đều là bảo vật trong nhà, hiện giờ rốt cuộc đã tìm được nghi phạm, đương nhiên phải lập tức điều tra rõ ràng, nếu lúc này sai lầm, sau này nói không chừng lại ăn trộm nhà ai đó.

Chỉ mới qua mấy ngày, chuyện Viên lão lục ăn trộm gà tặc đã truyền khắp toàn bộ trong thôn, ngoại trừ chuyện này ra thì còn có chuyện Chúc gia muốn làm hỉ sự.

Một ngày này, nhà họ Chúc rốt cuộc cũng đã xong vụ thu hoạch, lại một lần nữa đi lên thị trấn bán hàng thừa, bởi vì Tề Liên Hải và Lục Chiêu Phúc ở trên trấn, nên sạp hàng của nhà họ Chúc cũng không bị những tiểu thương khác chiếm mất.

Mới vừa dọn xong sạp, thực khách phía trước đã nhao nhao tới, Chúc Viêm vừa cho mọi người ăn uống no say, vừa nghĩ thầm rằng nếu như đánh ra thẻ bài nhà mình, chỉ cần có khách hàng quen thuộc, như vậy sau này việc làm ăn lớn mạnh cũng có cơ sở tương đối tốt.

- Nhà các ngươi đã tới, gần đây lại nghĩ hỏng chúng ta rồi.

- Ai, ta nói đậu hủ nhà các ngươi thật sự nên mở cửa hàng, sau này chỉ định sẽ rực rỡ.

Ý kiến của các thực khách hoàn toàn nói lên Chúc Viêm tâm khảm, hắn ở bên cạnh cũng có tính toán của mình, đó chính là thành thân với Viên Tiêu, lại tích cóp tích cóp tiền ở trên bàn cửa hàng mặt tiền trấn, cả nhà chuyển đến trên trấn, bán đậu hủ cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Có ý tưởng Chúc Viêm lại nói rất nhiều với mọi người, mãi đến khi bán hết toàn bộ đống hàng thừa trong nhà, hắn mới xoay người đi giúp Viên Tiêu bán đồ vật, một hồi bận rộn đã đến buổi trưa.

Vào lúc buổi trưa, trong cửa hàng cũng không có người, Chúc lão thái thái đã để cho Chúc Viêm lãnh Viên Tiêu đi chọn lựa vải dệt làm thành thân dùng để làm hỉ phục và những đồ vật khác, Chúc Viêm cũng không từ chối, trực tiếp kéo tay nhỏ của Viên Tiêu đi cửa hàng vải.

Tiệm vải, vải vóc đủ loại, Chúc Viêm và Viên Tiêu đi đi lại lại ở bên trong, cuối cùng hai người đều nhìn về phía một tấm vải màu đỏ thẫm có hoa văn đen.

Chúc Viêm thấy Viên Tiêu cũng thích, liền mua vải dệt, trong lúc còn không màng Viên Tiêu phản kháng, lại mua cho Viên Tiêu một vật liệu may mặc tăng cường làm ấm người mặc vào mùa thu, tuy hiện tại vẫn còn ấm áp, nhưng nếu là thu đông lạnh tới, lại nghĩ đến làm quần áo ấm áp thì tới không kịp.

Mua đủ vải rồi, chắc là không còn sớm nữa, nên hắn mới mang theo Viên Tiêu trở về hỗ trợ thu hàng, sau khi thu thập xong, mọi người mới vội vàng lên xe lừa trở về nhà, dọc theo đường đi mọi người vừa nói vừa cười rất là hài hòa.

Nhưng không ai ngờ được là bọn họ sẽ gặp được Chúc lão nhị đã lâu chưa xuất hiện trên đường về nhà, chỉ thấy Chúc lão nhị vẻ mặt đắc ý vội vàng đánh xe lừa, chở Lý Lan Hoa và Chúc Hữu Tài đi qua đi lại ở cửa thôn, cười cười nói nói với những hương thân xem náo nhiệt trong thôn.

Nhưng khi Chúc lão nhị nhìn thấy Chúc Viêm và Chúc lão thái thái, hắn đã lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, xoay người không nhìn bọn họ nữa.

Khác với Chúc lão nhị là Lý Lan Hoa, nàng không kiêng kị Chúc Viêm giống như Chúc lão nhị, nàng nhìn về phía xe lừa nhà nàng, xe lừa nhà họ Chúc hừ lạnh một tiếng, nhớ tới gia tộc Chúc Viêm hiện giờ muốn làm chuyện vui cho nhà mình, chỉ muốn làm một chuyện vui cho nhà mình, áp chế khí thế kiêu ngạo của nhà họ Chúc, làm cho mỗi người trong nhà họ Chúc đều biết, hiện tại Lý Lan Hoa của nàng cũng có tiền.

Tư Chính này, Lý Lan Hoa ngẩng đầu nhìn các hương thân đứng xem náo nhiệt trên mặt đất nói:

- Các hương thân, lúc trước Hữu Tài nhà ta đi học quán trong trấn cũng không mời mọi người uống rượu, hiện tại đương gia chúng ta kiếm lời được một món tiền lớn, hôm nay đã bổ sung luôn tiệc rượu của thiếu đại gia ở phía trước.

- Đúng đúng đúng, chúng ta ngồi xe lừa nhà ta đi lên thị trấn ăn.

Chúc lão nhị bị Lý Lan Hoa đánh một trận, cũng không thể làm người câm nữa, ở một bên thu xếp.

Chúc Viêm nghe xong cũng chỉ cười cười, lười đi để ý Lý Lan Hoa, đang định vội vàng lái xe lừa rời khỏi thì hắn đã nhìn thấy một đám người từ bên kia tới.

- Đây là người của Viên gia thôn.

Viên Tiêu nhìn đám người cách đó không xa, không khỏi nổi lên nghi hoặc, người của Viên gia thôn này tới Kim Sa thôn làm cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện