Thật ra không riêng gì Viên Tiêu ngây người, ngay cả Chúc Viêm vừa muốn cõng Viên Tiêu chạy loạn khắp nơi cũng có chút ngốc, hắn nhìn chăm chú nhìn kỹ người đối diện, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nói với Viên Tiêu:
- Viên Tiêu, đó không phải là Tôn Ngọc Trúc sao? Ta thấy hắn vẫn luôn không nhúc nhích, ta cõng ngươi đi xem hắn.
- Đừng, đừng cõng ta đi, thả ta xuống đi.
Viên Tiêu phát hiện bộ dáng hiện tại của mình và Chúc Viêm có chút không ổn, liền lưu luyến từ trên lưng Chúc Viêm xuống, cũng đi cùng Chúc Viêm đến giờ phút này vẫn đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào hắn và Chúc Viêm Tôn Ngọc Trúc:
- Ngọc Trúc ngươi cũng tới cánh rừng nhặt quả à? - Ừm, ta ở trong rừng nhặt không ít mộc nhĩ, đang nghĩ tới việc đi nhặt chút hạch đào về nhà ăn, vừa vặn gặp được hai ngươi.
Tôn Ngọc Trúc vẫn như thường lệ nói nói cười cười, nhưng gương mặt kia của hắn lại không có ánh sáng như ngày xưa, vẻ mặt tiều tuỵ mang theo vẻ tối tăm.
Chúc Viêm rất nhạy bén nhận thấy được vẻ dị thường của Tôn Ngọc Trúc, hắn đã đoán được hơn phân nửa này có liên quan đến Thiết Đản đường ca, vì vậy hắn làm một thủ thế rời khỏi với Viên Tiêu, sau khi thấy Viên Tiêu đồng ý thì mới chủ động đi nơi khác.
Bên này, Tôn Ngọc Trúc thấy Chúc Viêm đi rồi, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngây ngô của Chúc Viêm và nụ cười của Viên Tiêu, hai tay rũ ở bên người nhéo áo ngoài của mình, miệng khép mở thật chặt một lúc cũng không nói ra lời nào, khi Viên Tiêu nhìn về phía mình thì hỏi:
- Nghe nói Thiết Đản ca có bà mối làm mai?
Viên Tiêu ngước mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tôn Ngọc Trúc, trong đôi mắt kia hiện lên vẻ thấp thỏm và bất an, làm người ta nhìn thấy tâm sinh thương hại, hắn gật đầu với Tôn Ngọc Trúc, thấy đôi mắt của Tôn Ngọc Trúc lập tức phủ một tầng hơi nước, lại lập tức bổ sung:
- Đúng là có bà mối làm mai, nhưng mà Thiết Đản đường ca không đồng ý, hắn nói hắn chờ ngươi.
- Thật sao? Thiết Đản ca thật sự nói như vậy?
Vẻ nước trong mắt Tôn Ngọc Trúc nhanh chóng ngưng kết thành nước mắt, bị hắn tiện tay lau lau, khi Viên Tiêu lại gật đầu lần nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi:
- Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng với Thiết Đản ca, ta biết hắn rất nghe lời người trong nhà nói, trong nhà sắp xếp cho hắn cái gì hắn cũng nghe, không ngờ lần này hắn, hắn...
- Đó là bởi vì Thiết Đản đường ca thật sự muốn kết thân với ngươi, nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, Ngọc Trúc nhà ngươi rốt cuộc có chuyện gì, lại vẫn luôn chờ đợi như vậy, đã làm cho ngươi và Thiết Đản đường ca đều chờ xong rồi.
Viên Tiêu nói thật sự vội vàng, sau khi hắn nói xong lại lập tức nói tiếp:
- Ngươi không phải không biết tính khí của bà nội nhà ta, lần này để cho Thiết Đản đường ca đợi, vậy tiếp theo thì sao? Nói như thế nào thì Thiết Đản đường ca cũng là cháu trai của nàng, nàng có thể trơ mắt nhìn Thiết Đản đường ca bởi vì chờ ngươi mà biến thành lão quang côn sao?
- Ta... Ta cũng sốt ruột rồi, bởi vì chuyện này ta và cha mẹ ta không biết cãi nhau bao nhiêu lần, bọn họ nói để ta chờ, bọn họ nói hôn sự của ca ca trong nhà quan trọng nhất, chỉ có các ca ca thành thân, đệ đệ này của ta mới có thể thành thân.
Tôn Ngọc Trúc nhớ lại những lời người trong nhà mắng mình không biết liêm sỉ đêm qua, hắn nắm chặt tay đến mức răng rắc vang lên.
Viên Tiêu rũ mắt thở dài:
- Ta cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại ngươi nắm chặt lấy đi, hiện tại ngươi không biết có bao nhiêu bà mối và bao nhiêu người gia nhớ thương Thiết Đản đường ca.
Sau khi Viên Tiêu nói xong, Tôn Ngọc Trúc không nói chuyện nữa, lão cúi đầu làm người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, không biết qua bao lâu, lão lại một lần nữa mở miệng:
- Ta nghĩ đến biện pháp khác, nếu không được thì ta sẽ gọi Thiết Đản ca ra đây, nấu hắn thành cơm, đến lúc đó ta có bụng, ta không tin mẹ ta còn có thể nuôi ta.
Tục ngữ nói rất hay, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, Viên Tiêu không ngờ Tôn Ngọc Trúc này cũng có ý tưởng sinh mãnh như vậy, nhưng mà cũng không mất một cái lương kế, nhưng nguy hiểm vẫn có chút lớn, hắn suy nghĩ một lát:
- Ngươi có thể giữ lại chủ ý này, nhưng chỉ có thể làm lúc ngươi đi cùng đường, dù sao ngươi cũng là ca nhi, chuyện này không tốt cho danh dự của ngươi, còn về những chuyện khác, ta và phu quân ta sẽ giúp ngươi suy nghĩ cho kỹ.
- Ừm, vậy cảm ơn ngươi trước, sau này nếu ta thật sự thành thân với Thiết Đản ca, ta đi nhà ngươi, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi.
Tôn Ngọc Trúc còn muốn tiếp tục nói chuyện khác với Viên Tiêu, quay đầu lại đã phát hiện Chúc Viêm đã trở về, hắn đang chuẩn bị rời đi tiếp tục tìm kiếm đồ ăn trên núi, nhưng vừa mới bước ra một bước chân, Tôn Ngọc Trúc đã lại một lần nữa xoay người giao phó với Viên Tiêu:
- Viên Tiêu, ta còn muốn nhờ ngươi và phu quân của ngươi giúp ta mang một lời với Thiết Đản ca, các ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ làm cho hắn đôi giày mới, đôi giày trước kia đừng cất giấu, nên mặc thì ta sẽ làm cho hắn đôi giày cả đời.
Chúc Viêm và Viên Tiêu nghe xong, rối rít gật đầu đáp ứng. Sau khi Tôn Ngọc Trúc rời khỏi, hai người nắm tay nhau xuống núi. Khi xuống núi, hai người lại thảo luận chuyện giữa Tôn Ngọc Trúc và Chúc Thiết rất lâu.
- Ai, rốt cuộc họ Tôn kia nghĩ gì mà lại hại hài tử nhà mình như vậy chứ.
Chúc Viêm móc ra hai viên Đại Sơn Tra ở phía sau sọt của mình, dùng tay xoa xoa, đưa viên lớn nhất cho Viên Tiêu, còn mình thì cầm ít hơn cái kia ăn lên.
Có lẽ là sơn tra có chút chua, Viên Tiêu bị chua đến mức nhắm mắt lại, nhưng miệng gặm sơn tra vẫn không dừng lại, sau khi ăn xong sơn tra hắn lại nói tiếp:
- Muốn ta nói người nhà họ Tôn chính là ích kỷ, lại còn có cố chấp.
- Cố chấp?
Chúc Viêm lại chọn cho Viên Tiêu một viên đại sơn tra.
Viên Tiêu vui rạo rực nhận lấy sơn tra Chúc Viêm cho mình, tiếp tục nói về chuyện nhà họ Tôn này:
- Ừm, không ít người trong thôn chúng ta đều sợ quỷ sợ thần, nhà họ Tôn kia còn tà hồ hơn bọn họ, giống như nhà người bình thường chúng ta trồng trọt thu hoạch mà, định ngày là có thể làm, đến nhà bọn họ thì không giống, bọn họ phải nhờ người khác tra hoàng lịch, dò hỏi năm trước thu hoạch được nhà nào tốt nhất, trồng trọt cùng thu mà ngày mới, người một nhà thương lượng một ngày, mới có thể định ra, cho nên hôn sự của Tôn Ngọc Trúc, bọn họ cũng nhất định là suy nghĩ không ít vô dụng.
- Này... Chúc Viêm từ nghèo, hắn chưa từng nghĩ đến, trên đời này có thể có người phong kiến mê tín như vậy, hắn cũng không biết nên đánh giá nhà họ Tôn như thế nào, hắn hoãn một hồi lâu, mới nói tiếp:
- Gia tộc này cũng là thiếu đạo đức, nói câu khó nghe, hai nhi tử nhà hắn đánh cả đời quang côn, có phải Tôn Ngọc Trúc cũng muốn đi theo cả đời không thành thân hay không?
- Ừm, A Viêm nói rất đúng, bọn họ quả thật không có đạo đức, ngày bình thường Tôn Ngọc Trúc đối với ta rất tốt, nhưng ta không thể không giúp hắn chuyện này được, ta phải nghĩ cho hắn một biện pháp tốt mới được.
Viên Tiêu nói xong thì rơi vào trầm tư.
Mà Chúc Viêm ở bên cạnh cũng không hề quấy rầy Viên Tiêu, hắn nắm tay Viên Tiêu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào góc cạnh rõ ràng của Viên Tiêu, trong bộ dáng tinh xảo của Viên Tiêu còn mang theo linh khí, loại linh khí này luôn luôn ở thời điểm Viên Tiêu suy nghĩ cặn kẽ thì mới hiện ra, như vậy Viên Tiêu làm cho Chúc Viêm không thể di chuyển tầm mắt được.
Hai người cứ như vậy một cái nghĩ một cái nhìn đi tới cửa nhà, khi Chúc Viêm nhìn thấy Trình bà tử từ một chỗ khác đi tới thì bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một kế, hắn nhếch môi cười, ở bên tai Viên Tiêu nhỏ giọng nói:
- Viên Tiêu, nếu ngươi không nghĩ ra một ý kiến hay, không bằng nghe ta nói trước đi.
Khi Trình bà tử đi tới, Chúc Viêm cũng đã đối khẩu phong với Viên Tiêu, hắn cũng giống như bình thường, đối với Trình bà tử đi tới lễ ngộ có thêm:
- Trình bà, là tới tìm bà nội của ta, ta giúp ngươi đi vào xem một chút?
- Ai, cũng tốt.
Vẻ mặt Trình bà tử không vui giống như lần trước, khi Chúc Viêm không vào sân thì nàng lại đứng ở chỗ cũ oán giận với Viên Tiêu:
- Ai, ta không nên ôm chuyện hôn nhân này, ngày hôm qua ta từ nhà ngươi trở về, người nhà kia đã tới tìm ta, hỏi ta như thế nào, ta nói nhà ngươi muốn suy nghĩ một chút, bọn họ nói ta làm việc không nhanh nhẹn, còn nói đôi mắt của Thiết Đản lớn ở trên đỉnh đầu, ai da, ngươi nói ta và Thiết Đản oan hay không oan?
Trình bà tử này nói, khi Chúc Viêm dừng bước chân, hắn dựa theo ý nghĩ của mình trước đó, nói với Trình bà tử:
- Chuyện này thật oan, Thiết Đản đường ca nhà ta càng oan, hôm qua bà nội nhà ta nói chuyện này với Thiết Đản đường ca ta, Thiết Đản đường ca đã khó xử, Thiết Đản đường ca chúng ta nói, hắn có hôn ước với Ngọc Trúc của Tôn gia, nếu hắn đồng ý với an bài của ngươi, vậy thì nhất định sẽ bị Tôn gia mắng cho một trận.
Viên Tiêu ở bên cạnh tận dụng mọi thứ:
- Chúng ta đều biết quan hệ giữa Trình bà và bà nội ta, người giật dây chúng ta nhất định cũng không tệ, nhưng dù sao trước đó chúng ta có hôn ước với nhà họ Tôn, chúng ta không thể không nói.
- Các ngươi không nhắc tới chuyện này à, ta thiếu chút nữa đã quên, đến tột cùng là Tôn gia nghĩ gì, ta cũng không thấy bọn họ muốn đưa Tôn Ngọc Trúc cho các ngươi.
Vẻ mặt Trình bà tử càng ngày càng khó coi.
Chúc Viêm và Viên Tiêu liếc nhau, sau đó còn nói thêm:
- Nhà bọn họ nói phải đợi hai đại nhi tử thành thân thì mới có thể để Tôn Ngọc Trúc thành thân, chuyện chúng ta có thể làm chỉ có chờ đợi.
- Chờ?
Trình bà tử cười lạnh vài tiếng:
- Chưa từng thấy người ta nói như vậy, nói câu không thuận tai, con trai của hai phế tài nhà hắn cả đời không thành, muốn làm cho Thiết Đản ta vẫn luôn chờ, còn không thể cưới cô nương nhà khác được sao? Lão tỷ tỷ này của ta không tức giận à? Bạch Trân kia không oán giận à? Ta là đại la Thần Tiên, Thiết Đản sao lại nghẹn khuất như vậy chứ!
Không có gì ngoài ý muốn, Trình đại nương đã nói rõ ràng, Viên Tiêu lại ở bên cạnh đỡ Khang:
- Trình bà, sao bà nội nhà ta có thể không khó chịu, nhưng chúng ta sao có thể nói dối, ép người ta mang ca nhi đến đây? Người ta lại nói bà nội nhà ta hoành hành ngang ngược, chuyện này chỉ có thể làm như vậy.
- Trình bà, chúng ta cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cố gượng, sau này ngươi không cần làm mai cho Thiết Đản đường ca, chúng ta không thể hại người khác.
Chúc Viêm trực tiếp nói rõ ràng, không cho Trình bà tử bất kỳ đường sống cứu vãn nào.
Trình bà tử càng ngày càng lộ ra khuôn mặt già nua kia, chỉ thấy nàng đứng ở cửa trầm ngâm một lát, vẫy vẫy tay với mấy người Chúc Viêm:
- Được rồi, ta cũng không tìm bà nội nhà ngươi, ta đi tìm nhà họ Tôn, ta phải hỏi rõ ràng, bọn họ muốn làm gì, hôn sự này còn có thể thành hay không, ta cần phải nói thống khoái, có bao nhiêu cô nương và tiểu ca nhi đang chờ Thiết Đản đây!
Trình bà tử nói xong liền phất tay áo rời đi, Chúc lão thái thái vẫn luôn núp ở phía sau cửa nhô đầu ra, cười hắc hắc đối với hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu:
- Hai đứa nhỏ này của ngươi thật lanh lợi, làm chuyện tốt nha!
Chúc Viêm ở sau khi đại môn do Chúc lão thái thái mở ra, liền mang theo Viên Tiêu đi vào sân, sau khi đại môn đóng lại, lúc này mới giải thích cách làm của mình:
- Chuyện này chúng ta không thể ra mặt, cũng phải tìm một người ra mặt, ta và Viên Tiêu cõng theo bà nội nói chuyện này cho Trình bà tử, bà nội hai người sẽ không bởi vì chuyện hôn nhân của Thiết Đản đường ca mà hỏng tình cảm, bà nội cũng làm người tốt, bên kia Trình bà tử làm mai không thành khẳng định sẽ bị khinh bỉ, một khi bị khinh bỉ đương nhiên sẽ oán giận nhà họ Tôn, nàng khẳng định sẽ không ít lần đắc tội với nhà họ Tôn, nhà họ Tôn này còn có thể giả làm rùa đen không ra?
Theo Chúc Viêm nói xong, Viên Tiêu bắt đầu hai mắt tỏa ánh sáng nhìn lên Chúc Viêm:
- A Viêm thật thông minh.
Chúc lão thái thái thân là Chúc Viêm fan não tàn, cũng gật đầu nói:
- Vẫn là A Viêm nghĩ đến chu đáo, các ngươi không biết bà mối này nói thành một cọc thân có thể được bao nhiêu ngân tệ, hiện tại nhà họ Tôn này chính là đại đạo kiếm tiền của Trình bà tử chặn đường khuyển, nàng nhất định sẽ nói với người khác nhà họ Tôn, chờ thêm mấy ngày nữa ta lại mang theo Thiết Đản đi nhà họ Tôn một chuyến, nếu bọn họ lại không cho thống khoái thì cũng đừng trách ta không chú ý.
Sau khi mọi người thương lượng tốt hôn nhân của Thiết Đản, đã bắt đầu tiếp tục làm đậu phụ trúc, làm xong ba ngày, lúc này, tiểu kỳ nghỉ của hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng đã trôi qua, hai người lại bắt đầu đến trên trấn bắt đầu làm ăn.
Đậu phụ trúc đã sớm góp không ít nhân khí ở Mỹ Vị Hiên, cho nên khi bọn người Chúc Viêm bày đậu phụ trúc ở trên sạp thì đã bị rất nhiều người điên cuồng cướp lấy.
Cũng có không ít thực khách nhạy bén mở miệng lại hỏi:
- Tiểu lão bản, Đậu phụ trúc nhà ngươi và Mỹ Vị Hiên cùng nhau chia nhau, chúng ta ở Mỹ Vị Hiên ăn không, sau này sẽ đến nhà ngươi ăn.
Chúc Viêm nghe tiếng cười cười:
- Đậu phụ trúc của Mỹ Vị Hiên chính là nhà ta làm ra, ngươi nói hương vị sao có thể không giống nhau được chứ?
- Ai da, khó trách, không thể không thừa nhận nhà ngươi thật đúng là lợi hại, hạt đậu tương nho nhỏ ở trên tay các ngươi biến ra nhiều mỹ thực như vậy, thật là diệu thay!
Thực khách càng ăn càng vui vẻ, ngay sau đó lại gọi một bát rau trộn đậu phụ trúc.
Vốn dĩ quán đậu hủ của Chúc gia bởi vì hàng giả mà hấp dẫn thực khách, sau khi rau trộn đậu phụ xuất hiện, trực tiếp lấp đầy quầy hàng của bọn họ, ít nhiều Tề Liên Hải và Lục Chiêu Phúc xuất hiện kịp thời, trợ giúp Chúc gia náo nhiệt giải tán đám người thành hàng dài.
Tề Liên Hải sau khi nhìn thấy Chúc Viêm, dùng nắm đấm đấm một cái, trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng:
- Chúc lão đệ ta nói thật với ngươi, ngươi đừng không vui.
- Sao? Tính tình của ta tốt, tùy tiện nói.
Chúc Viêm xử lý xong đồ vật trong tay sống động của mình, giương mắt nhìn lên đôi mắt cười như không cười của Tề Liên Hải, không khỏi có chút nghi hoặc.
Tề Liên Hải cũng không bán nút, tiến đến bên cạnh Chúc Viêm, nhỏ giọng nói:
- Mấy ngày rồi ta không thấy ngươi, hình như ngươi gầy nhưng rắn chắc hơn không ít, mà phu lang của ngươi lại đẫy đà hơn rất nhiều, ngươi mệt rồi à?
Chúc Viêm:
- ...
- Viên Tiêu, đó không phải là Tôn Ngọc Trúc sao? Ta thấy hắn vẫn luôn không nhúc nhích, ta cõng ngươi đi xem hắn.
- Đừng, đừng cõng ta đi, thả ta xuống đi.
Viên Tiêu phát hiện bộ dáng hiện tại của mình và Chúc Viêm có chút không ổn, liền lưu luyến từ trên lưng Chúc Viêm xuống, cũng đi cùng Chúc Viêm đến giờ phút này vẫn đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào hắn và Chúc Viêm Tôn Ngọc Trúc:
- Ngọc Trúc ngươi cũng tới cánh rừng nhặt quả à? - Ừm, ta ở trong rừng nhặt không ít mộc nhĩ, đang nghĩ tới việc đi nhặt chút hạch đào về nhà ăn, vừa vặn gặp được hai ngươi.
Tôn Ngọc Trúc vẫn như thường lệ nói nói cười cười, nhưng gương mặt kia của hắn lại không có ánh sáng như ngày xưa, vẻ mặt tiều tuỵ mang theo vẻ tối tăm.
Chúc Viêm rất nhạy bén nhận thấy được vẻ dị thường của Tôn Ngọc Trúc, hắn đã đoán được hơn phân nửa này có liên quan đến Thiết Đản đường ca, vì vậy hắn làm một thủ thế rời khỏi với Viên Tiêu, sau khi thấy Viên Tiêu đồng ý thì mới chủ động đi nơi khác.
Bên này, Tôn Ngọc Trúc thấy Chúc Viêm đi rồi, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngây ngô của Chúc Viêm và nụ cười của Viên Tiêu, hai tay rũ ở bên người nhéo áo ngoài của mình, miệng khép mở thật chặt một lúc cũng không nói ra lời nào, khi Viên Tiêu nhìn về phía mình thì hỏi:
- Nghe nói Thiết Đản ca có bà mối làm mai?
Viên Tiêu ngước mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tôn Ngọc Trúc, trong đôi mắt kia hiện lên vẻ thấp thỏm và bất an, làm người ta nhìn thấy tâm sinh thương hại, hắn gật đầu với Tôn Ngọc Trúc, thấy đôi mắt của Tôn Ngọc Trúc lập tức phủ một tầng hơi nước, lại lập tức bổ sung:
- Đúng là có bà mối làm mai, nhưng mà Thiết Đản đường ca không đồng ý, hắn nói hắn chờ ngươi.
- Thật sao? Thiết Đản ca thật sự nói như vậy?
Vẻ nước trong mắt Tôn Ngọc Trúc nhanh chóng ngưng kết thành nước mắt, bị hắn tiện tay lau lau, khi Viên Tiêu lại gật đầu lần nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi:
- Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng với Thiết Đản ca, ta biết hắn rất nghe lời người trong nhà nói, trong nhà sắp xếp cho hắn cái gì hắn cũng nghe, không ngờ lần này hắn, hắn...
- Đó là bởi vì Thiết Đản đường ca thật sự muốn kết thân với ngươi, nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, Ngọc Trúc nhà ngươi rốt cuộc có chuyện gì, lại vẫn luôn chờ đợi như vậy, đã làm cho ngươi và Thiết Đản đường ca đều chờ xong rồi.
Viên Tiêu nói thật sự vội vàng, sau khi hắn nói xong lại lập tức nói tiếp:
- Ngươi không phải không biết tính khí của bà nội nhà ta, lần này để cho Thiết Đản đường ca đợi, vậy tiếp theo thì sao? Nói như thế nào thì Thiết Đản đường ca cũng là cháu trai của nàng, nàng có thể trơ mắt nhìn Thiết Đản đường ca bởi vì chờ ngươi mà biến thành lão quang côn sao?
- Ta... Ta cũng sốt ruột rồi, bởi vì chuyện này ta và cha mẹ ta không biết cãi nhau bao nhiêu lần, bọn họ nói để ta chờ, bọn họ nói hôn sự của ca ca trong nhà quan trọng nhất, chỉ có các ca ca thành thân, đệ đệ này của ta mới có thể thành thân.
Tôn Ngọc Trúc nhớ lại những lời người trong nhà mắng mình không biết liêm sỉ đêm qua, hắn nắm chặt tay đến mức răng rắc vang lên.
Viên Tiêu rũ mắt thở dài:
- Ta cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại ngươi nắm chặt lấy đi, hiện tại ngươi không biết có bao nhiêu bà mối và bao nhiêu người gia nhớ thương Thiết Đản đường ca.
Sau khi Viên Tiêu nói xong, Tôn Ngọc Trúc không nói chuyện nữa, lão cúi đầu làm người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, không biết qua bao lâu, lão lại một lần nữa mở miệng:
- Ta nghĩ đến biện pháp khác, nếu không được thì ta sẽ gọi Thiết Đản ca ra đây, nấu hắn thành cơm, đến lúc đó ta có bụng, ta không tin mẹ ta còn có thể nuôi ta.
Tục ngữ nói rất hay, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, Viên Tiêu không ngờ Tôn Ngọc Trúc này cũng có ý tưởng sinh mãnh như vậy, nhưng mà cũng không mất một cái lương kế, nhưng nguy hiểm vẫn có chút lớn, hắn suy nghĩ một lát:
- Ngươi có thể giữ lại chủ ý này, nhưng chỉ có thể làm lúc ngươi đi cùng đường, dù sao ngươi cũng là ca nhi, chuyện này không tốt cho danh dự của ngươi, còn về những chuyện khác, ta và phu quân ta sẽ giúp ngươi suy nghĩ cho kỹ.
- Ừm, vậy cảm ơn ngươi trước, sau này nếu ta thật sự thành thân với Thiết Đản ca, ta đi nhà ngươi, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi.
Tôn Ngọc Trúc còn muốn tiếp tục nói chuyện khác với Viên Tiêu, quay đầu lại đã phát hiện Chúc Viêm đã trở về, hắn đang chuẩn bị rời đi tiếp tục tìm kiếm đồ ăn trên núi, nhưng vừa mới bước ra một bước chân, Tôn Ngọc Trúc đã lại một lần nữa xoay người giao phó với Viên Tiêu:
- Viên Tiêu, ta còn muốn nhờ ngươi và phu quân của ngươi giúp ta mang một lời với Thiết Đản ca, các ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ làm cho hắn đôi giày mới, đôi giày trước kia đừng cất giấu, nên mặc thì ta sẽ làm cho hắn đôi giày cả đời.
Chúc Viêm và Viên Tiêu nghe xong, rối rít gật đầu đáp ứng. Sau khi Tôn Ngọc Trúc rời khỏi, hai người nắm tay nhau xuống núi. Khi xuống núi, hai người lại thảo luận chuyện giữa Tôn Ngọc Trúc và Chúc Thiết rất lâu.
- Ai, rốt cuộc họ Tôn kia nghĩ gì mà lại hại hài tử nhà mình như vậy chứ.
Chúc Viêm móc ra hai viên Đại Sơn Tra ở phía sau sọt của mình, dùng tay xoa xoa, đưa viên lớn nhất cho Viên Tiêu, còn mình thì cầm ít hơn cái kia ăn lên.
Có lẽ là sơn tra có chút chua, Viên Tiêu bị chua đến mức nhắm mắt lại, nhưng miệng gặm sơn tra vẫn không dừng lại, sau khi ăn xong sơn tra hắn lại nói tiếp:
- Muốn ta nói người nhà họ Tôn chính là ích kỷ, lại còn có cố chấp.
- Cố chấp?
Chúc Viêm lại chọn cho Viên Tiêu một viên đại sơn tra.
Viên Tiêu vui rạo rực nhận lấy sơn tra Chúc Viêm cho mình, tiếp tục nói về chuyện nhà họ Tôn này:
- Ừm, không ít người trong thôn chúng ta đều sợ quỷ sợ thần, nhà họ Tôn kia còn tà hồ hơn bọn họ, giống như nhà người bình thường chúng ta trồng trọt thu hoạch mà, định ngày là có thể làm, đến nhà bọn họ thì không giống, bọn họ phải nhờ người khác tra hoàng lịch, dò hỏi năm trước thu hoạch được nhà nào tốt nhất, trồng trọt cùng thu mà ngày mới, người một nhà thương lượng một ngày, mới có thể định ra, cho nên hôn sự của Tôn Ngọc Trúc, bọn họ cũng nhất định là suy nghĩ không ít vô dụng.
- Này... Chúc Viêm từ nghèo, hắn chưa từng nghĩ đến, trên đời này có thể có người phong kiến mê tín như vậy, hắn cũng không biết nên đánh giá nhà họ Tôn như thế nào, hắn hoãn một hồi lâu, mới nói tiếp:
- Gia tộc này cũng là thiếu đạo đức, nói câu khó nghe, hai nhi tử nhà hắn đánh cả đời quang côn, có phải Tôn Ngọc Trúc cũng muốn đi theo cả đời không thành thân hay không?
- Ừm, A Viêm nói rất đúng, bọn họ quả thật không có đạo đức, ngày bình thường Tôn Ngọc Trúc đối với ta rất tốt, nhưng ta không thể không giúp hắn chuyện này được, ta phải nghĩ cho hắn một biện pháp tốt mới được.
Viên Tiêu nói xong thì rơi vào trầm tư.
Mà Chúc Viêm ở bên cạnh cũng không hề quấy rầy Viên Tiêu, hắn nắm tay Viên Tiêu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào góc cạnh rõ ràng của Viên Tiêu, trong bộ dáng tinh xảo của Viên Tiêu còn mang theo linh khí, loại linh khí này luôn luôn ở thời điểm Viên Tiêu suy nghĩ cặn kẽ thì mới hiện ra, như vậy Viên Tiêu làm cho Chúc Viêm không thể di chuyển tầm mắt được.
Hai người cứ như vậy một cái nghĩ một cái nhìn đi tới cửa nhà, khi Chúc Viêm nhìn thấy Trình bà tử từ một chỗ khác đi tới thì bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một kế, hắn nhếch môi cười, ở bên tai Viên Tiêu nhỏ giọng nói:
- Viên Tiêu, nếu ngươi không nghĩ ra một ý kiến hay, không bằng nghe ta nói trước đi.
Khi Trình bà tử đi tới, Chúc Viêm cũng đã đối khẩu phong với Viên Tiêu, hắn cũng giống như bình thường, đối với Trình bà tử đi tới lễ ngộ có thêm:
- Trình bà, là tới tìm bà nội của ta, ta giúp ngươi đi vào xem một chút?
- Ai, cũng tốt.
Vẻ mặt Trình bà tử không vui giống như lần trước, khi Chúc Viêm không vào sân thì nàng lại đứng ở chỗ cũ oán giận với Viên Tiêu:
- Ai, ta không nên ôm chuyện hôn nhân này, ngày hôm qua ta từ nhà ngươi trở về, người nhà kia đã tới tìm ta, hỏi ta như thế nào, ta nói nhà ngươi muốn suy nghĩ một chút, bọn họ nói ta làm việc không nhanh nhẹn, còn nói đôi mắt của Thiết Đản lớn ở trên đỉnh đầu, ai da, ngươi nói ta và Thiết Đản oan hay không oan?
Trình bà tử này nói, khi Chúc Viêm dừng bước chân, hắn dựa theo ý nghĩ của mình trước đó, nói với Trình bà tử:
- Chuyện này thật oan, Thiết Đản đường ca nhà ta càng oan, hôm qua bà nội nhà ta nói chuyện này với Thiết Đản đường ca ta, Thiết Đản đường ca đã khó xử, Thiết Đản đường ca chúng ta nói, hắn có hôn ước với Ngọc Trúc của Tôn gia, nếu hắn đồng ý với an bài của ngươi, vậy thì nhất định sẽ bị Tôn gia mắng cho một trận.
Viên Tiêu ở bên cạnh tận dụng mọi thứ:
- Chúng ta đều biết quan hệ giữa Trình bà và bà nội ta, người giật dây chúng ta nhất định cũng không tệ, nhưng dù sao trước đó chúng ta có hôn ước với nhà họ Tôn, chúng ta không thể không nói.
- Các ngươi không nhắc tới chuyện này à, ta thiếu chút nữa đã quên, đến tột cùng là Tôn gia nghĩ gì, ta cũng không thấy bọn họ muốn đưa Tôn Ngọc Trúc cho các ngươi.
Vẻ mặt Trình bà tử càng ngày càng khó coi.
Chúc Viêm và Viên Tiêu liếc nhau, sau đó còn nói thêm:
- Nhà bọn họ nói phải đợi hai đại nhi tử thành thân thì mới có thể để Tôn Ngọc Trúc thành thân, chuyện chúng ta có thể làm chỉ có chờ đợi.
- Chờ?
Trình bà tử cười lạnh vài tiếng:
- Chưa từng thấy người ta nói như vậy, nói câu không thuận tai, con trai của hai phế tài nhà hắn cả đời không thành, muốn làm cho Thiết Đản ta vẫn luôn chờ, còn không thể cưới cô nương nhà khác được sao? Lão tỷ tỷ này của ta không tức giận à? Bạch Trân kia không oán giận à? Ta là đại la Thần Tiên, Thiết Đản sao lại nghẹn khuất như vậy chứ!
Không có gì ngoài ý muốn, Trình đại nương đã nói rõ ràng, Viên Tiêu lại ở bên cạnh đỡ Khang:
- Trình bà, sao bà nội nhà ta có thể không khó chịu, nhưng chúng ta sao có thể nói dối, ép người ta mang ca nhi đến đây? Người ta lại nói bà nội nhà ta hoành hành ngang ngược, chuyện này chỉ có thể làm như vậy.
- Trình bà, chúng ta cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cố gượng, sau này ngươi không cần làm mai cho Thiết Đản đường ca, chúng ta không thể hại người khác.
Chúc Viêm trực tiếp nói rõ ràng, không cho Trình bà tử bất kỳ đường sống cứu vãn nào.
Trình bà tử càng ngày càng lộ ra khuôn mặt già nua kia, chỉ thấy nàng đứng ở cửa trầm ngâm một lát, vẫy vẫy tay với mấy người Chúc Viêm:
- Được rồi, ta cũng không tìm bà nội nhà ngươi, ta đi tìm nhà họ Tôn, ta phải hỏi rõ ràng, bọn họ muốn làm gì, hôn sự này còn có thể thành hay không, ta cần phải nói thống khoái, có bao nhiêu cô nương và tiểu ca nhi đang chờ Thiết Đản đây!
Trình bà tử nói xong liền phất tay áo rời đi, Chúc lão thái thái vẫn luôn núp ở phía sau cửa nhô đầu ra, cười hắc hắc đối với hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu:
- Hai đứa nhỏ này của ngươi thật lanh lợi, làm chuyện tốt nha!
Chúc Viêm ở sau khi đại môn do Chúc lão thái thái mở ra, liền mang theo Viên Tiêu đi vào sân, sau khi đại môn đóng lại, lúc này mới giải thích cách làm của mình:
- Chuyện này chúng ta không thể ra mặt, cũng phải tìm một người ra mặt, ta và Viên Tiêu cõng theo bà nội nói chuyện này cho Trình bà tử, bà nội hai người sẽ không bởi vì chuyện hôn nhân của Thiết Đản đường ca mà hỏng tình cảm, bà nội cũng làm người tốt, bên kia Trình bà tử làm mai không thành khẳng định sẽ bị khinh bỉ, một khi bị khinh bỉ đương nhiên sẽ oán giận nhà họ Tôn, nàng khẳng định sẽ không ít lần đắc tội với nhà họ Tôn, nhà họ Tôn này còn có thể giả làm rùa đen không ra?
Theo Chúc Viêm nói xong, Viên Tiêu bắt đầu hai mắt tỏa ánh sáng nhìn lên Chúc Viêm:
- A Viêm thật thông minh.
Chúc lão thái thái thân là Chúc Viêm fan não tàn, cũng gật đầu nói:
- Vẫn là A Viêm nghĩ đến chu đáo, các ngươi không biết bà mối này nói thành một cọc thân có thể được bao nhiêu ngân tệ, hiện tại nhà họ Tôn này chính là đại đạo kiếm tiền của Trình bà tử chặn đường khuyển, nàng nhất định sẽ nói với người khác nhà họ Tôn, chờ thêm mấy ngày nữa ta lại mang theo Thiết Đản đi nhà họ Tôn một chuyến, nếu bọn họ lại không cho thống khoái thì cũng đừng trách ta không chú ý.
Sau khi mọi người thương lượng tốt hôn nhân của Thiết Đản, đã bắt đầu tiếp tục làm đậu phụ trúc, làm xong ba ngày, lúc này, tiểu kỳ nghỉ của hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng đã trôi qua, hai người lại bắt đầu đến trên trấn bắt đầu làm ăn.
Đậu phụ trúc đã sớm góp không ít nhân khí ở Mỹ Vị Hiên, cho nên khi bọn người Chúc Viêm bày đậu phụ trúc ở trên sạp thì đã bị rất nhiều người điên cuồng cướp lấy.
Cũng có không ít thực khách nhạy bén mở miệng lại hỏi:
- Tiểu lão bản, Đậu phụ trúc nhà ngươi và Mỹ Vị Hiên cùng nhau chia nhau, chúng ta ở Mỹ Vị Hiên ăn không, sau này sẽ đến nhà ngươi ăn.
Chúc Viêm nghe tiếng cười cười:
- Đậu phụ trúc của Mỹ Vị Hiên chính là nhà ta làm ra, ngươi nói hương vị sao có thể không giống nhau được chứ?
- Ai da, khó trách, không thể không thừa nhận nhà ngươi thật đúng là lợi hại, hạt đậu tương nho nhỏ ở trên tay các ngươi biến ra nhiều mỹ thực như vậy, thật là diệu thay!
Thực khách càng ăn càng vui vẻ, ngay sau đó lại gọi một bát rau trộn đậu phụ trúc.
Vốn dĩ quán đậu hủ của Chúc gia bởi vì hàng giả mà hấp dẫn thực khách, sau khi rau trộn đậu phụ xuất hiện, trực tiếp lấp đầy quầy hàng của bọn họ, ít nhiều Tề Liên Hải và Lục Chiêu Phúc xuất hiện kịp thời, trợ giúp Chúc gia náo nhiệt giải tán đám người thành hàng dài.
Tề Liên Hải sau khi nhìn thấy Chúc Viêm, dùng nắm đấm đấm một cái, trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng:
- Chúc lão đệ ta nói thật với ngươi, ngươi đừng không vui.
- Sao? Tính tình của ta tốt, tùy tiện nói.
Chúc Viêm xử lý xong đồ vật trong tay sống động của mình, giương mắt nhìn lên đôi mắt cười như không cười của Tề Liên Hải, không khỏi có chút nghi hoặc.
Tề Liên Hải cũng không bán nút, tiến đến bên cạnh Chúc Viêm, nhỏ giọng nói:
- Mấy ngày rồi ta không thấy ngươi, hình như ngươi gầy nhưng rắn chắc hơn không ít, mà phu lang của ngươi lại đẫy đà hơn rất nhiều, ngươi mệt rồi à?
Chúc Viêm:
- ...
Danh sách chương