- Bà nội, trước cửa hàng đậu hủ nhà chúng ta càng ngày càng nhiều đội người, có không ít thực khách bởi vì không nhịn được hoặc là đuổi thời gian đều đi rồi, ta nghĩ chúng ta lại mở thêm mấy cái đậu hủ quán nữa.

Chúc Viêm chủ động nói ra suy tính trong lòng của mình, nói cho mấy người Chúc lão thái thái và Viên Tiêu nghe.

Chúc lão thái thái đứng ở tại chỗ suy nghĩ một chút, suy đoán nói:

- Ý tưởng của A Viêm là chúng ta mở thêm mấy sạp, có chút thực khách không bài thượng có thể đi mua đồ ăn cho Tào phớ ăn sao? - Đúng vậy, chúng ta sẽ bài trí các mặt hàng khác ở các con đường khác, giải quyết rất nhiều vấn đề liên quan đến bài khách hàng, chúng ta còn có thể làm cho những thực khách khác không biết mặt hàng chúng ta nhận thức chúng ta, làm càng nhiều người nhận thức nhà họ Chúc chúng ta hơn.

Sau khi Chúc Viêm giảng giải xong, nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời của Viên Tiêu, không khỏi hiểu ý cười một tiếng.

Viên Tiêu nhận được nụ cười của Chúc Viêm, lập tức híp mắt cười một chút, sau đó tiếp tục nói giúp Chúc Viêm:

- A Viêm nói rất đúng, nếu như chúng ta vẫn luôn chờ đợi thực khách như vậy, bọn họ cũng sẽ không nghĩ nữa, dần dà có thể sẽ mất đi thực khách.

Sau khi Viên Tiêu hát đệm, Chúc lão thái thái trực tiếp đồng ý với đề nghị của Chúc Viêm, nhưng không bao lâu, trên mặt Chúc lão thái thái lại có vài tia lo lắng, nàng ở bên cạnh chậm rãi nói:

- Chúng ta quả thật có thể mở những sạp khác, nhưng hiện tại nhân số của nhà chúng ta có đủ dùng không?

Không thể không nói Chúc lão thái thái lại một lần nói đến điểm chết thượng, những này Chúc Viêm cũng nghĩ tới, hắn lại một lần nữa nói ra chủ ý của mình:

- Trong trấn chúng ta có bốn con đường, nhà chúng ta có tổng cộng tám người, không bằng hai người một tổ tới bày hàng, hiện tại cũng sắp đến mùa đông rồi, ông nội đại bá phụ còn có Thiết Đản đường ca thì không cần đi ra ngoài bán đậu hủ, vừa vặn đi cùng chúng ta mở hàng.

Chúc lão thái thái ừm một tiếng, phụ hoạ nói:

- Đúng là sau này trời càng ngày càng lạnh, gia gia của ngươi đi ra ngoài cũng là chịu tội, cũng không kiếm được nhiều như chúng ta, chi bằng mọi người cùng nhau dọn xong sạp, chẳng qua chúng ta lại có thể bày sạp bao lâu?

Chúc Viêm biết ý tứ trong lời nói của Chúc lão thái thái, hắn chủ động giải thích:

- Ta tính toán mấy ngày này sẽ cùng Viên Tiêu tìm một cửa hàng mặt tiền thích hợp trên thị trấn, sau này chúng ta sẽ làm ăn ở trong cửa hàng, tránh cho ngày ngày mệt mỏi như vậy.

- Thật, thật sự?

Trước kia, Chúc lão thái thái nghe Chúc Viêm nói về chuyện mở cửa hàng, luôn cho rằng đây là người trẻ tuổi thuận miệng nói thôi, dù sao nhà bọn họ chính là lão nông dân bình thường trong thôn, sao có thể mở cửa hàng ở trên trấn được? Bây giờ, nàng nhìn thấy hai mắt tràn đầy hi vọng của cháu trai bảo bối nhà mình, trong lòng cũng có chút khát vọng, nhưng vì khát vọng quá nhiều nên nàng vẫn có chút lo lắng:

- A Viêm, ta nghe những lão thái thái khác nói, một cửa hàng bán ra hẳn là phải tiêu phí không ít ngân tệ, hiện tại nhà ta cộng thêm lúc trước ngươi kiếm cũng chỉ còn không quá trăm lượng, chúng ta có thể mua được một cửa hàng không?

Trả lời Chúc lão thái thái chính là Chúc Viêm lắc đầu một cái quyết đoán, sau khi Chúc Viêm phát hiện trên mặt mọi người có vài phần thất vọng, lại một lần nữa cổ vũ nói:

- Tiền không đủ chúng ta có thể kiếm, chúng ta phải thừa dịp trời còn chưa đóng băng, bày hàng nhiều bán nhiều đồ vật, như vậy còn sợ tiền không đủ sao?

- Đúng vậy, tiền bạc chính là dựa vào nỗ lực của ta để kiếm, A Viêm nói rất đúng, hiện tại chúng ta đều nắm chặt làm việc, tranh thủ mùa đông mở cửa hàng ở trên trấn.

Chúc lão thái thái tràn đầy chí khí đến kêu gọi mọi người nỗ lực làm việc, đồng thời không khỏi nhìn về phía cháu trai bảo bối của nhà mình đang thương lượng kế hoạch với Viên Tiêu, nàng vẫn luôn che chở cháu trai ngốc, không chỉ thông suốt, hiện tại còn biết nuôi gia đình, đây nhất định là phúc khí trời cho!

Chúc Viêm đang thương lượng chuyện với Viên Tiêu, hoàn toàn không biết suy nghĩ của Chúc lão thái thái lúc này, hắn xoay người tiếp tục nói chuyện mình và Viên Tiêu thương lượng với Viên Tiêu:

- Bà nội, ta và Viên Tiêu muốn trong chốc lát đi trấn thượng sứ định một ít chén sứ, chúng ta bày nhiều đồ ăn và đồ uống cũng phải tăng thêm số lượng vừa phải mới được, hơn nữa mua, sau này chúng ta mở cửa hàng cũng có thể dùng tới.

- Được rồi, hai ngươi trong chốc lát làm xong việc liền đi thôi!

Chúc lão thái thái nói xong liền tiếp tục cười cười tiếp đón thực khách đang cuồn cuộn không ngừng.

Sau khi Chúc Viêm bán xong đống hàng thừa, đã mang theo Viên Tiêu đi đến trên bệ sứ, ông chủ của sứ tiêu cũng coi như là không tệ, thấy số lượng đồ ăn mà hắn và Viên Tiêu chế ra rất nhiều, chủ động đưa ra đồ ăn có thể vẽ trên thân chén, Chúc Viêm nghe xong càng vui mừng, trực tiếp viết bảng hiệu nhà mình lên trên giấy, ở trên chén viết bảng hiệu nhà mình, một là có thể làm cho cửa hàng nhà mình đặc sắc, hai là có thể làm cho mọi người nhớ kỹ cửa hàng nhà mình hơn, như vậy tương đương với việc làm một quảng cáo nhỏ cho cửa hàng nhà mình.

Lão bản của sứ Diêu cầm giấy, nhìn mấy chữ to trên giấy, không khỏi nổi lên nghi hoặc:

- Tiểu huynh đệ, vẽ hoa trên chén đẹp như thế nào không thể so với viết chữ được?

Chúc Viêm thấy lão bản của Diêu lão bản một bộ hiện tại hối hận còn kịp nhìn mình, hắn chỉ cười cười, khoát tay cự tuyệt nói:

- Không cần, ta phải viết mấy chữ này.



- Vậy đi, nếu ngươi muốn làm thì chúng ta làm, chúng ta sẽ dựa theo yêu cầu của ngươi tới.

Lão bản Diêu giao dịch phát hiện Chúc Viêm là một người tâm nhãn thối, liền không hề khuyên bảo nữa.

Tiền đặt cọc xong, Chúc Viêm đang định mang theo Viên Tiêu rời khỏi thì lại nhìn thấy đôi mắt tròn tròn liếc nhìn Viên Tiêu, không khỏi quay đầu lại, tìm được lão bản của sứ gia, làm ơn cho thêm một dấu hiệu nhỏ ở bên cạnh sứ gia, lúc này mới vừa lòng mang theo Viên Tiêu rời khỏi.

- A Viêm, vừa rồi ngươi vẽ trên giấy là cái gì? Sao ta lại không hiểu?

Viên Tiêu và Chúc Viêm đi ra ngoài, hai người sóng vai đi trên đường, hắn cẩn thận nhớ lại vừa rồi trên giấy Chúc Viêm vẽ một vòng tròn cùng một đường cong gợn sóng, hắn càng nghĩ càng ngốc.

Chúc Viêm nắm chặt tay Viên Tiêu, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía trước, nhàn nhạt giải thích:

- Đó chính là tiêu chí của cửa hàng nhà chúng ta, trước kia ta thấy cửa hàng nhà khác đều có tiêu chí đại biểu cho nhà mình, nhà chúng ta cũng nghĩ đến, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, đã nghĩ ra được nó.

- Chính là đồ án kia, nó đại biểu cho cái gì?

Viên Tiêu vẫn có chấp niệm rất sâu đối với đồ án Chúc Viêm vừa rồi vẽ ra, hắn không khỏi suy đoán ở bên cạnh:

- Chẳng lẽ phía dưới không ngừng rung lên, đại biểu cho ngọn núi lớn phía sau thôn chúng ta? Mà vòng tròn đại biểu cho mặt trời lớn, ý là mặt trời mọc lên ở phương đông! Giống như việc làm ăn của nhà chúng ta càng làm càng cháy!

Chúc Viêm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ càng ngày càng tự tin của Viên Tiêu, nhất thời không nhịn được vươn tay sờ soạng một phen, sau khi hắn nhìn thấy cặp mắt tràn ngập lòng hiếu học của Viên Tiêu, lúc này mới giải thích:

- Viên Tiêu ngươi nói như vậy cũng được, nhưng thật ra đồ án này của ta còn có hàm nghĩa sâu hơn, không biết ngươi còn có thể nghĩ ra được hay không?

Dưới sự chỉ điểm của Chúc Viêm, Viên Tiêu lại một lần nữa rơi vào trầm tư, hắn vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nghĩ ra được, liền mềm mại năn nỉ Chúc Viêm:

- A Viêm, lại tưởng đầu óc sẽ hỏng rồi.

Chúc Viêm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn chờ đợi Viên Tiêu nói chuyện của mình, cũng không hề úp mở, hắn nắm lấy nắm tay của Viên Tiêu đang bắt tay mình, vừa đi vừa ở trên bàn tay của Viên Tiêu, vẽ ra đồ án vừa rồi, giữa lông mày mang theo ý cười và thâm tình không thể che giấu được:

- Cái này chính là của ngươi, còn cái run rẩy mà ngươi nói kia chính là của ta.

- A!

Viên Tiêu đỏ mặt liếc trộm Chúc Viêm một cái, làm như lại nghĩ tới cái gì, lại hỏi:

- Đại biểu cho A Viêm tuyến, vì sao lại phát run, ý tứ này là đang nói ta trầm sao?

Mạch não thần kỳ của Viên Tiêu, lại một lần nữa chinh phục Chúc Viêm, Chúc Viêm khổ than một tiếng, sau đó lắc đầu, tiếp tục giải thích:

- Ý của ta là gì, tên của ta không phải có chữ Viêm à? Vậy đại biểu cho Hỏa, ngươi nói run rẩy chính là đại biểu cho Hỏa.

Dưới sự giải thích của Chúc Viêm, Viên Tiêu lại một lần nữa lĩnh ngộ được, hắn nắm tay Chúc Viêm, gương mặt đỏ bừng nhìn về phía Chúc Viêm, mím môi không nói lời nào, hiện tại hắn cảm thấy tiêu chí mà A Viêm nhà hắn vừa rồi vẽ quả thực quá đẹp, như vậy sau này, mặt tiền cửa hàng làm lớn, người trong thiên hạ đều biết A Viêm nhà hắn là một đôi với mình, ai cũng không cướp được.

Viên Tiêu có cách nghĩ như vậy, đi đường đều là nhẹ nhàng, cùng Viên Tiêu giống nhau, còn có Chúc Viêm, hắn nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Viên Tiêu, ánh mắt lập loè nhu tình, hắn tin tưởng ngày tháng của mình và Viên Tiêu sẽ càng ngày càng tốt, một ngày nào đó Viên Tiêu sẽ quên tất cả trước kia, chỉ nhớ rõ mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh mình.

Trên đường, Chúc Viêm và Viên Tiêu lại đi rất nhiều nơi, cũng không tìm được cửa hàng thích hợp, cũng may tâm trạng của hai người khá tốt, cũng không có nhụt chí, sắp đến lúc thu quán, hai người trở về quầy hàng, giúp Chúc lão thái thái và Bạch Trân thu thập quầy hàng.

- Không sao, cửa hàng này sao có thể nói tìm là có thể tìm được, quay đầu lại ta bảo gia gia và đại bá của các ngươi cùng đi thị trấn tìm, nhất định có thể tìm được.

Trở về nhà, Chúc lão thái thái lo lắng cháu trai và lang nhân của nhà mình không tìm được cửa hàng mà tức giận, vì vậy vừa chọn đậu vừa khuyên hai người bọn hắn.

Cùng lúc đó, Bạch Trân cũng ở bên cạnh khuyên:

- A Viêm, bà nội ngươi nói không sai, thứ này từ từ tới, xác định chắc chắn không thành vấn đề.

Chúc Viêm được an ủi, có chút mờ mịt nhìn Viên Tiêu đang phát ngốc giống như mình, rơi vào đường cùng đành phải đồng ý:

- Ừm, những chuyện này ta đều đã biết, bà nội và Đại bá mẫu cứ việc yên tâm.

Đang lúc Chúc lão thái thái muốn tiếp tục nói gì đó thì nàng lại nhìn thấy Tôn Ngọc Trúc đang vác một bó củi lớn, đứng ở cửa nhà mình kêu tên Viên Tiêu, Chúc lão thái thái thấy thế liền nói với Viên Tiêu:



- Viên Tiêu ngươi đi xem đi, Ngọc Trúc ca nhi đại khái tìm ngươi có việc, nếu không có đại sự gì thì ngươi để cho hắn vào viện tử nhà ta nói chuyện một lát, nhà ta không nhiều lời như vậy, lại nói hai ngươi trước kia đã quen biết nhau, vào viện tử không có chuyện gì.

- Ừm, ta hiểu rồi, bà nội.

Viên Tiêu liếc nhìn Chúc Viêm, sau đó chạy ra ngoài, không bao lâu, Viên Tiêu đã mang Tôn Ngọc Trúc vào sân, cũng nói với Chúc lão thái thái và mọi người:

- Ngọc Trúc ca nhi là tới đưa củi cho chúng ta, nhưng mặt mỏng không dám tiến vào, ta đã kéo hắn vào rồi.

Khi Tôn Ngọc Trúc và Viên Tiêu vào đại viện Chúc gia vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến việc mình sắp thành thân với Thiết Đản, hắn đã nỗ lực khắc phục sự ngượng ngùng của mình, làm bộ dáng rất thản nhiên, đặt củi trên lưng xuống, cười nói với Chúc gia gia:

- Mẹ ta nói nhà ngươi nấu đậu hủ, nấu sữa đậu nành gì cũng phải dùng củi, mẹ bảo ta lên núi chém cho các ngươi một chút.

Chúc lão thái thái nghe Tôn Ngọc Trúc nói xong thì lập tức tiếp lời:

- Ngọc Trúc ca nhi không cần phiền phức như vậy, còn có ngươi nghe lời bà nội, sau này không nên lên núi, nếu như lên núi cũng đi cùng Thiết Đản, như vậy trên núi sẽ không an toàn đâu!

Tôn Ngọc Trúc biết Chúc lão thái thái đang cố kỵ chuyện ngày đó đại ca của hắn hại mình, hắn vội không ngừng ở một bên giải thích:

- Không ngại bà nội, đại ca nhà ta đã bị quan phủ bắt lại, quan phủ giống như còn tra ra hắn phạm vào chuyện khác, hiện giờ đang cẩn thận điều tra hắn.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy cha mẹ của ngươi không nói muốn chuộc đại ca của ngươi à?

Chúc lão thái thái vẫn là nói ra chuyện mình quan tâm nhất, nếu như nhà họ Tôn này lại ngốc nghếch hướng về Tôn Ngọc Tùng, nàng phải nói chuyện này cho hai vợ chồng Tôn gia này biết.

Tôn Ngọc Trúc lắc đầu, quyết đoán nói:

- Cha ta nói lần này là đại ca của ta không đúng, hơn nữa trong nhà cũng không có tiền để chuộc hắn, nói để hắn ở trong tù suy nghĩ thật kỹ.

- Ừm, còn được.

Chúc lão thái thái lần này vẫn coi như hài lòng với cách làm của hai vợ chồng nhà họ Tôn, nàng nói xong tiếp tục việc chọn đậu trong tay mình, không cẩn thận liếc thấy mặt đầy hoa của Tôn Ngọc Trúc, lần này trong Nhai Sở, tuy Tôn Ngọc Trúc không ngã hư thân thể, nhưng mặt lại bị cành hoa của lão cây sơn tra đến để lại vết thương, Chúc lão thái thái lo lắng Tôn Ngọc Trúc sẽ suy nghĩ vớ vẩn, liền ở bên cạnh khuyên nói:

- Ngọc Trúc ca nhi không cần lo lắng, ngày đó đại phu đều nói, trên mặt ngươi vết thương nhẹ, kết vảy rơi cũng sẽ không để lại sẹo, ngươi không cần sợ hãi, hiện tại ngươi có thể làm chính là dưỡng thân thể cho tốt, chuẩn bị thành thân với Thiết Đản nhà ta.

- Ừm, ta đã biết bà nội.

Tôn Ngọc Trúc nói xong thì cúi đầu.

Viên Tiêu lo lắng Tôn Ngọc Trúc sẽ co giật, quay đầu thương lượng với Chúc Viêm một chút, tiến lên nói với Chúc lão thái thái:

- Bà nội, ta muốn mang Ngọc Trúc ca nhi đi ra ngoài nói chuyện phiếm, ngươi xem có hiểu không?

Chúc lão thái thái nghe xong xua tay, tùy ý để Viên Tiêu mang Tôn Ngọc Trúc đi, nàng thấy Viên Tiêu và Tôn Ngọc Trúc đi ra sân, liền nói với Chúc Viêm và Bạch Trân:

- Viên Tiêu này nhỏ tuổi thông tuệ hiểu chuyện, lớn lên còn tuấn tú, sau này sinh ra đã không sai được, so với ca nhi Ngọc Trúc thì không xuất sắc như vậy, nhưng cái gì mã xứng cái gì an, Ngọc Trúc ca nhi xứng với Thiết Đản chính là dư dả.

- Ta thấy cũng đúng, Thiết Đản có thể thành thân ta đã thấy đủ rồi, thật hy vọng cuộc sống này sẽ nhanh hơn một chút.

Bạch Trân buông hạt đậu trong tay, không khỏi bắt đầu mong đợi chuyện của Thiết Đản.

Mọi người nói thời gian là không được mong đợi nhất, trên thực tế cũng đúng là như vậy, chỉ trong nháy mắt, việc hôn nhân của Thiết Đản và Tôn Ngọc Trúc đã đến, ngày này nam nữ già trẻ Chúc gia đều đi theo, trong nhà vẫn như cũ là mời rượu ăn tịch ở trong thôn, trận trượng kia cũng giống như lúc Chúc Viêm thành thân.

Hơn nữa, lúc trước người trong thôn ăn Chúc Viêm rượu mừng thì đã biết Chúc gia gia tổ tổ chức tiệc rượu rất là thực tế, người xem náo nhiệt càng nhiều, người này nhiều như vậy, Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng đi theo vội vàng, hai người trong chốc lát giúp việc nấu ăn trong nhà bếp, trong chốc lát đi ra ngoài đón tiếp hương thân, một bận vội vàng đã tới buổi tối.

Buổi tối, sau khi Chúc Viêm tắm rửa xong, hắn nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, không biết qua bao lâu hắn nghe được âm thanh phòng ốc của mình mở ra, nghe tiếng bước chân, hắn đã biết là Viên Tiêu vào rồi, hắn vươn cánh tay ra đặt ở trên giường đất, nhắm hai mắt chậm rãi nói:

- Viên Tiêu, mau tới đây, hai ta nằm cùng nhau một lát, giường này sưởi ấm quá.

- A Viêm.

Viên Tiêu nhanh nhẹn lên giường sưởi, tìm một chỗ thoải mái trong lòng ngực Chúc Viêm nằm xuống, dùng tay vẽ hình xoắn ốc ở trên ngực Chúc Viêm, giọng nói mềm ấm mà gợi cảm:

- A Viêm, hôm nay ngươi không đi làm ruộng sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện