- Hả? Viên Tiêu ngươi đang nói cái gì vậy? Ta sao nghe không hiểu một câu chứ? Lục Chiêu Phúc tiếp tục bóp giá đậu trong tay, thấy không ai chú ý đến hai người bọn hắn, vội vàng nghiêng người nhỏ giọng nói với Viên Tiêu:
- Đôi mắt này của ngươi vừa chuyển ta đã cảm thấy ngươi muốn làm đại sự gì, không bằng ngươi nói với ta, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi.
Viên Tiêu híp mắt cười với Lục Chiêu Phúc, lắc đầu cự tuyệt nói:
- Không được, đây là chuyện của ta, ta không muốn giả tá bất kỳ kẻ nào.
- À... Lục Chiêu Phúc bị Viên Tiêu nói như lạc vào trong sương mù, mãi đến khi hắn và Tề Liên Hải cùng nhau rời khỏi thì vẫn không suy nghĩ xem Viên Tiêu muốn làm đại sự gì, nhưng xuất phát từ việc mình đã bảo đảm với Viên Tiêu trước đó, hắn không nói với Tề Liên Hải về chuyện của Viên Tiêu.
Tiễn Tề Liên Hải và Lục Chiêu Phúc, đã tới thời gian cửa hàng đóng cửa lúc chạng vạng, sau khi ăn xong cơm chiều Chúc Viêm và Viên Tiêu vào phòng trong, trời càng sớm hơn, sau khi Chúc Viêm đốt sáng ngọn nến với Viên Tiêu, đã giúp hắn rửa mặt thay quần áo.
Thu thập tất cả thoả đáng, Chúc Viêm nhìn thấy Viên Tiêu nhà mình đang ngồi ở bên bàn đùa nghịch một miếng vải đen, chậm chạp không chịu lên giường đất, hắn đợi trong chốc lát, ở một bên thúc giục nói:
- Viên Tiêu, còn không ngủ được à? Ngày mai không dậy nổi à?
- Viên Tiêu mở miệng nói lắp bắp, trong giọng nói mang theo lười nhác, hắn buông miếng vải đen trong tay xuống, cười ngâm ngâm nhìn về phía Chúc Viêm, người đang nghiêng người nằm ở trên giường sưởi, khi hắn nhìn thấy cánh tay bị thương của Chúc Viêm, ý cười trong mắt giảm mấy phần, ngược lại chớp mắt nói với Chúc Viêm:
- A Viêm, ngươi có thương tích thì ngủ trước đi, ta qua một lát ngủ tiếp.
Chúc Viêm nhìn thấy Viên Tiêu đang nở nụ cười với mình, sau đó lập tức nghịch nghịch miếng vải đen trong tay, từ phương hướng của hắn nhìn lại, Viên Tiêu giống như còn đang ở trong xe chỉ luồn kim, chuyện này làm cho Chúc Viêm càng thêm tò mò, hắn nhỏ giọng từ trên giường sưởi nhảy xuống, đi đến chỗ bàn của Viên Tiêu, ở trên tay hắn nhìn thấy hai cái động bao bị đâm ra từ Viên Tiêu, hắn cắn môi bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của mình, nhưng vẫn không nghĩ ra tác dụng của thứ này, vì vậy khi Viên Tiêu quay đầu lại phát hiện ra mình thì hắn nghi hoặc hỏi:
- Viên Tiêu, trong tay ngươi là thứ gì vậy?
- Ngô! Viên Tiêu nắm chặt đồ vật trong tay càng chặt, hắn bắt đầu ấp úng, trước đây hắn đối với Chúc Viêm đều là hỏi gì đáp nấy, hiện giờ khi hắn đối mặt với nghi vấn của Chúc Viêm, lần đầu tiên có ý niệm không muốn trả lời, ngay khi hắn đang suy nghĩ làm thế nào ứng đối với Chúc Viêm thì, lúc này mới phát hiện đồ vật trong tay đã bị Chúc Viêm lấy đi, dưới tình thế cấp bách vạn phần hắn bắt đầu cuống quít qua loa nói:
- A Viêm, đây là ta không có việc gì làm mà.
- Hả? đùa giỡn à?
Chúc Viêm càng thêm hứng thú, hắn đem miếng vải đen buộc lên châm hái xuống, cắm ở trên kim chỉ đoàn, bắt đầu quan sát xung quanh, ngoài miệng cũng không ngừng nỉ non:
- Cho nên nói chơi thế này.
- ...
Chúc Viêm thấy Viên Tiêu không nói lời nào, cho rằng Viên Tiêu thẹn thùng, liền nghĩ không hề trêu chọc Viên Tiêu, cũng tính toán trả đồ vật lại cho Viên Tiêu, chính là ngay khi hắn lại cầm lấy đồ vật lần nữa, đầu óc hắn chợt lóe lên một ý tưởng, trực tiếp nhét miếng vải đen lớn kia lên đầu mình, hai mắt và hai cái lỗ thủng mà Viên Tiêu đâm kia vừa vặn ăn khớp với nhau, vì vậy hắn cười lắc lắc trước mặt Viên Tiêu, nâng cánh tay không bị thương của mình, xoa đầu Viên Tiêu cười sang sảng nói:
- Ha ha ha, Viên Tiêu, cái đầu nhỏ của ngươi toàn là đồ vật hiếm lạ, thứ này cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, như thế nào? Ngươi muốn mang hắn đi hù doạ người khác à?
Viên Tiêu lúc này càng không muốn nói chuyện, hắn biết A Viêm nhà mình thông minh, nhưng không ngờ A Viêm nhà hắn sẽ thông minh đến mức này, ngay cả tác dụng của thứ này cũng đã biết, hắn cúi đầu thường thường ngước mắt quan sát thấy Chúc Viêm, khi Chúc Viêm tháo khăn choàng đầu xuống, cũng đeo nó lên đầu mình, nhỏ giọng xin tha:
- A Viêm, ngươi cũng đừng chê cười ta, ta chính là không có chuyện gì làm cho ngươi vui.
- Ha ha, ta không cười ngươi, ta thấy ngươi sắp bị lừa rồi, ngươi theo ta đi ngủ trên giường đi, bằng không ta nói không chừng còn muốn cười ngươi!
Chúc Viêm nửa nói giỡn dẫn Viên Tiêu lên giường sưởi, khi Viên Tiêu nằm ở trong lòng mình ngủ thì mới mở mắt ra, rón ra rón rén nhảy xuống giường sưởi, đi đến trước bàn, cầm lấy khăn choàng đen và kim chỉ mà mình nghịch nghịch ở phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Ngày hôm sau, khi Chúc Viêm rời giường thì Viên Tiêu vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn thấy khăn trùm đầu được gia công tối hôm qua, bắt đầu chờ mong phản ứng của Viên Tiêu, nhưng mà ngày hôm nay, hắn đều không nhìn thấy Viên Tiêu nhắc lại chuyện khăn trùm đầu này với mình, hắn nghĩ nhất định là Viên Tiêu không chú ý tới, Chúc Viêm nghĩ nghĩ liền tính toán lúc chạng vạng tối sẽ chủ động đi nhắc nhở Viên Tiêu một chút.
Không khéo chính là, Viên Tiêu nhà hắn đã không thấy bóng dáng ở đây, còn có cái khăn trùm đầu bằng vải đen trên bàn kia cũng không thấy đâu, Chúc Viêm hoàn toàn luống cuống, thầm nghĩ tiểu tử này sẽ không thật sự mang khăn trùm đầu kia đi hù doạ người chứ, lấy bộ dáng hiện tại của khăn trùm đầu kia chỉ sợ đã không có bao nhiêu uy lực rồi, Chúc Viêm thấy sắc trời càng ngày càng đen, đã quyết đoán chào hỏi người trong nhà, bắt đầu đi ra ngoài tìm kiếm Viên Tiêu khắp nơi.
Mà Viên Tiêu vẫn luôn canh giữ ở cửa chính của sòng bạc, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mỗi một người đi qua cửa chính của sòng bạc, khi hắn phát hiện Vương Xuân lảo đảo đi ra khỏi sòng bạc, hắn lấy ra một mảnh vải đen được chế tạo tỉ mỉ, chuẩn bị mang theo Vương Xuân vào để thu thập, nhưng không ngờ hắn lại bị hai cái sừng trên khăn trùm đầu kia doạ sợ.
Vẻ mặt Viên Tiêu lúc thì đen lúc thì đỏ, hắn nhìn thấy Vương Xuân lập tức không còn bóng dáng, khẽ cắn môi rồi mang một đôi khăn choàng đầu bằng vải đen thật dài lên đầu mình, chờ hắn che kín mặt xong, sau đó bước nhanh đuổi theo Vương Xuân.
Cũng may là Vương Xuân đi chậm hơn một chút, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hôm nay Vương Xuân uống xong rượu, chắc là vì chúc mừng ra tù trước, lúc Viên Tiêu tới thì trời đã tối, bước chân vững vàng đi lên trước, cầm lấy lưỡi hái ở phía sau của mình, dùng lưỡi hái gõ trúng gáy Vương Xuân, lúc hắn ngã xuống đã dùng miếng vải đen trên cổ của mình che đầu Vương Xuân lại, trực tiếp kéo người đó tới một ngõ cụt không có người đi qua.
Lúc ban ngày trong trấn, tuy rất phồn hoa, nhưng một khi trời đã tối, cũng chỉ có đèn đuốc sáng trưng ở ngõ nhỏ, những nơi khác đã không còn bóng người và đèn đuốc nữa.
Viên Tiêu đã bắt đầu kế hoạch từ trước, cho nên đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, hắn móc ra dây thừng trói gô Vương Xuân lại, khi hắn trói xong Vương Xuân thì Vương Xuân cũng đã thức tỉnh.
Vương Xuân bị miếng vải đen che hai mắt bắt đầu rơi vào khủng hoảng, hắn muốn từ trên mặt đất bò dậy, lại phát hiện tứ chi của mình đã bị bó đến kín mít, hắn không thể làm gì được đường vòng của không khí cầu.
- Huynh đệ, mặc kệ ngươi là ai, đều thỉnh ngươi thả ta, ta có bạc, ngươi, ngươi thả ta trở về đi, ta cho ngươi bạc!
Viên Tiêu không nói, hắn nhìn Vương Xuân giống như một con sâu lông gần chết xoắn đến xoắn đi trên mặt tuyết, nâng chân lên hung hăng đá về phía bụng của Vương Xuân, khăn choàng màu đen che khuất vẻ mặt hung ác của Viên Tiêu, đại não của hắn không ngừng nhớ lại uỷ khuất khi còn nhỏ của mình, còn có ngày tháng ngọt ngào với Chúc Viêm, lực đạo trên chân càng thêm hữu lực, cả đời này của hắn chỉ có Chúc Viêm đối tốt với mình, cũng chỉ có hắn mới nhẫn nhịn được lòng ấm áp của mình, người như vậy hắn phải dùng sinh mệnh để bảo vệ, phàm là người xúc phạm Chúc Viêm nhà hắn đều phải đi tìm chết.
- Cứu, cứu mạng với!
Vương Xuân hô nửa ngày trời không thấy ai tới đây giúp đỡ, ngược lại lại một lần nữa ra tay từ chỗ Viên Tiêu:
- Huynh đệ, ta, ta có chuyện gì từ từ nói, nếu ta đắc tội ngươi ở đâu thì ngươi nói ra với ta, ta sẽ nói lời xin lỗi, ta sẽ bồi thường bạc cho ngươi, ta nhận thức không ít tiểu thư nhà có tiền, các nàng đều nguyện ý ra bạc cho ta.
Viên Tiêu cười lạnh một tiếng, cầm lấy lưỡi hái ở phía sau lưng mình, ngồi xổm xuống, thân thể chém ra lưỡi dao ánh sáng màu trắng lạnh như băng, cánh tay phải của Vương Xuân hoạt động qua lại, hơi dùng một chút lực, ống tay áo của Vương Xuân đã bị lưỡi dao cắt mở, xích bông không có vải dệt, bay múa tứ tán, dung hợp với bông tuyết đang không ngừng bay xuống từ trên bầu trời.
Chuyện tới bây giờ, Vương Xuân đã biết người này muốn lấy mạng mình, hắn bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết, trải qua một phen suy tư, hắn vẫn không đoán được, dù sao mình đã đắc tội quá nhiều người.
Vương Xuân bắt đầu kêu xin giúp đỡ, chỉ là không bao lâu trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, làm hắn không thể dùng sức lực để kêu gọi, hắn lại một lần nữa thấp giọng xin tha:
- Huynh đệ, nếu chúng ta cướp nữ nhân của ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đoạn tuyệt với nàng, nếu như nàng trộm tiền của ngươi cho ta, ngươi nói bao nhiêu thì ta cũng có thể trả lại cho ngươi, nếu như ngươi giết ta, vậy thật sự không chiếm được cái gì cả.
Có lẽ là, Viên Tiêu phiền chán Vương Xuân kêu lên, hắn đá Vương Xuân mấy cước, sau đó từ trong lòng mình lấy ra một mảnh vải thô sơ giản lược, xé thành một đoàn vải bố, lột tấm vải đen trên đầu Vương Xuân, nhét toàn bộ bố đoàn vào trong miệng Vương Xuân, làm cho Vương Xuân không có cách nào lên tiếng nữa, ngược lại tiếp tục lấy ra lưỡi hái quơ quơ cánh tay phải của Vương Xuân, hắn nhớ lại vết thương trên cánh tay của Chúc Viêm, ngay cả cánh tay của Vương Xuân cũng vẽ ra một vết như vậy, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, trực tiếp phá vỡ kế hoạch ban đầu, cố gắng nghĩ xem một đao này của mình nên chém ở đâu.
Ngay khi Viên Tiêu suy nghĩ cặn kẽ, đặt lưỡi hái lên người Vương Xuân, một trận âm phong cuốn qua, cuốn lấy một miếng vải đen trên đôi mắt Vương Xuân, nhưng Viên Tiêu vẫn không hoảng loạn, dù sao thì trên đầu mình còn có một cái khăn trùm đầu màu đen che kín tai, ai cũng không thấy rõ mặt hắn, hắn không sợ gì cả.
Nhưng Vương Xuân lại không nghĩ thoáng như Viên Tiêu, hắn vốn tưởng rằng mình có thể vừa nhìn thấy chân dung của đối phương đã nhớ kỹ diện mạo của đối phương, sau này có cơ hội báo thù, nhưng hắn lại không ngờ rằng mình vừa mở mắt đã hoàn toàn ngây ngốc rồi.
Vương Xuân vốn đã uống một chút rượu, lại bị Viên Tiêu hù như vậy, đầu óc cũng có chút không sử dụng được, hắn chỉ biết trước mặt mình là một con quái vật đầu thú, không chỉ như thế, trong tay quái vật kia còn cầm một cái lưỡi hái, hắn quá hoảng loạn, bị lừa gạt trong miệng phát ra từng đợt tiếng nức nở, thân thể hắn bị đẩy lui về phía sau, quái vật kia lập tức đi theo hắn, hắn ngay cả nước mắt cũng bị sợ chảy ra.
Viên Tiêu không ngừng tới gần Vương Xuân, trước mắt nhìn thấy bộ dáng nước mũi nước mắt của Vương Xuân, không khỏi tặc lưỡi cười trộm, hắn thấy sắc trời cũng không còn sớm, chính mình ra ngoài cũng có một đoạn thời gian, nếu hắn còn không trở về thì Chúc Viêm nhất định sẽ tìm kiếm mình khắp nơi, hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, cầm lấy lưỡi hái của mình đi về phía Vương Xuân, lại nghe phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.
Viên Tiêu xoay người nhìn lại, vừa vặn cùng Chúc Viêm đột nhiên xuất hiện nhìn nhau, lần này đến lượt Viên Tiêu ngu ngốc, trong giây lát Viên Tiêu ném lưỡi hái trong tay xuống đất, tính cất bước chạy trốn, nhưng tưởng tượng đến mặt sau còn có một mình không xử lý xong Vương Xuân, tiểu tử kia hiện tại đang mở to mắt, nếu như để hắn nhìn rõ diện mạo của Chúc Viêm, vậy sau này sẽ không còn lời giải thích, khi Vương Xuân kiệt sức xoay người muốn đi nhìn rõ người tới thì hắn đã tiện tay túm lên một cây gỗ, ném về phía đầu của Vương Xuân, sau khi Vương Xuân hoàn toàn hôn mê, hắn đã ném lưỡi hái ở bên hông, chuẩn bị làm lơ Chúc Viêm, trực tiếp chạy trốn.
Chúc Viêm thấy thế, vươn tay bắt được cánh tay của Viên Tiêu, dùng âm điệu chỉ có hai người ở bên nhau mới có thể ôn nhu nói:
- Ngươi chạy đi đâu? Cho rằng ta không phải là ngươi sao?
- Viên Tiêu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của Chúc Viêm, muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của Chúc Viêm, nhưng lại sợ hãi chính mình loạn phịch do đó lại làm bị thương Chúc Viêm, trong lúc nhất thời hai người đứng ở trên nền tuyết không hề có động tác.
Tuyết càng rơi càng lớn, Viên Tiêu chỉ mặc một cái áo dài màu đen, Chúc Viêm lo lắng Viên Tiêu sẽ bị nhiễm phong hàn, vì vậy mới tháo mặt nạ bảo hộ của Viên Tiêu xuống, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của con trai bướng bỉnh kia của Viên Tiêu, cúi người hôn lên đôi môi hơi mang hàn ý của Viên Tiêu, sau đó oán giận Viên Tiêu:
- Chưa từng thấy qua người nào như ngươi, gặp được phu quân của mình thì cất bước chạy, ngươi sợ gì?
- Ta... A Viêm... Ngươi... Hiện tại Viên Tiêu ngay cả một câu cũng không nói ra được, hắn thật sự hoảng loạn, dù sao hắn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt Chúc Viêm, bây giờ cầm lưỡi hái muốn chém người, đổi lại là ai thì không ai chấp nhận được, nếu như A Viêm nhà hắn bởi vì bộ dáng này của mình mà phiền chán mình, vậy thì hắn thật sự là sống không nổi nữa.
Chúc Viêm nhận thấy được vẻ mặt bất an và run rẩy của Viên Tiêu, hắn vỗ vai Viên Tiêu một cái, sau đó nhìn về phía Vương Xuân đang nằm trên mặt tuyết, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất lạnh nhạt, hắn hiểu biết tính khí của Viên Tiêu, cũng biết Viên Tiêu đến tột cùng vì sao lại làm như vậy, hắn rất đau lòng Viên Tiêu như vậy, đồng thời hắn càng không muốn để Viên Tiêu xuất đầu lộ diện, mà đôi tay của hắn dính máu dơ bẩn của loại người như Vương Xuân, hắn bắt đầu suy nghĩ phương pháp giải quyết chính xác chuyện này, hơi dừng lại một chút, hắn giương mắt chính sắc nhìn về phía Viên Tiêu, giọng nói vẫn ôn nhu dễ thân như cũ:
- Ngươi nhất định không thu thập đủ hắn chứ? Thay vì giết hắn, không bằng đổi sang phương pháp khác để trừng phạt hắn.
- Hả?
Viên Tiêu rất ngoài ý muốn A Viêm nhà mình không có khiển trách mình, hai mắt của hắn nhìn về phía Chúc Viêm, hai tròng mắt chuyển động chờ mong.
Chúc Viêm ôn nhu cười một tiếng, sau đó đề nghị nói:
- Không bằng chúng ta đổi chỗ cho hắn.
Chúc Viêm nói xong lại đeo mặt nạ sừng thú kia lên cho Viên Tiêu, không thể không nói Viên Tiêu mang thứ này còn rất đáng yêu, Chúc Viêm kéo khóe miệng, mang theo Viên Tiêu hợp lực mang Vương Xuân tới một nhà chăn nuôi heo ở trên trấn, lột sạch quần áo của Vương Xuân, ném quần áo của người này vào trong vòng tròn heo mẹ.
- Đôi mắt này của ngươi vừa chuyển ta đã cảm thấy ngươi muốn làm đại sự gì, không bằng ngươi nói với ta, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi.
Viên Tiêu híp mắt cười với Lục Chiêu Phúc, lắc đầu cự tuyệt nói:
- Không được, đây là chuyện của ta, ta không muốn giả tá bất kỳ kẻ nào.
- À... Lục Chiêu Phúc bị Viên Tiêu nói như lạc vào trong sương mù, mãi đến khi hắn và Tề Liên Hải cùng nhau rời khỏi thì vẫn không suy nghĩ xem Viên Tiêu muốn làm đại sự gì, nhưng xuất phát từ việc mình đã bảo đảm với Viên Tiêu trước đó, hắn không nói với Tề Liên Hải về chuyện của Viên Tiêu.
Tiễn Tề Liên Hải và Lục Chiêu Phúc, đã tới thời gian cửa hàng đóng cửa lúc chạng vạng, sau khi ăn xong cơm chiều Chúc Viêm và Viên Tiêu vào phòng trong, trời càng sớm hơn, sau khi Chúc Viêm đốt sáng ngọn nến với Viên Tiêu, đã giúp hắn rửa mặt thay quần áo.
Thu thập tất cả thoả đáng, Chúc Viêm nhìn thấy Viên Tiêu nhà mình đang ngồi ở bên bàn đùa nghịch một miếng vải đen, chậm chạp không chịu lên giường đất, hắn đợi trong chốc lát, ở một bên thúc giục nói:
- Viên Tiêu, còn không ngủ được à? Ngày mai không dậy nổi à?
- Viên Tiêu mở miệng nói lắp bắp, trong giọng nói mang theo lười nhác, hắn buông miếng vải đen trong tay xuống, cười ngâm ngâm nhìn về phía Chúc Viêm, người đang nghiêng người nằm ở trên giường sưởi, khi hắn nhìn thấy cánh tay bị thương của Chúc Viêm, ý cười trong mắt giảm mấy phần, ngược lại chớp mắt nói với Chúc Viêm:
- A Viêm, ngươi có thương tích thì ngủ trước đi, ta qua một lát ngủ tiếp.
Chúc Viêm nhìn thấy Viên Tiêu đang nở nụ cười với mình, sau đó lập tức nghịch nghịch miếng vải đen trong tay, từ phương hướng của hắn nhìn lại, Viên Tiêu giống như còn đang ở trong xe chỉ luồn kim, chuyện này làm cho Chúc Viêm càng thêm tò mò, hắn nhỏ giọng từ trên giường sưởi nhảy xuống, đi đến chỗ bàn của Viên Tiêu, ở trên tay hắn nhìn thấy hai cái động bao bị đâm ra từ Viên Tiêu, hắn cắn môi bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của mình, nhưng vẫn không nghĩ ra tác dụng của thứ này, vì vậy khi Viên Tiêu quay đầu lại phát hiện ra mình thì hắn nghi hoặc hỏi:
- Viên Tiêu, trong tay ngươi là thứ gì vậy?
- Ngô! Viên Tiêu nắm chặt đồ vật trong tay càng chặt, hắn bắt đầu ấp úng, trước đây hắn đối với Chúc Viêm đều là hỏi gì đáp nấy, hiện giờ khi hắn đối mặt với nghi vấn của Chúc Viêm, lần đầu tiên có ý niệm không muốn trả lời, ngay khi hắn đang suy nghĩ làm thế nào ứng đối với Chúc Viêm thì, lúc này mới phát hiện đồ vật trong tay đã bị Chúc Viêm lấy đi, dưới tình thế cấp bách vạn phần hắn bắt đầu cuống quít qua loa nói:
- A Viêm, đây là ta không có việc gì làm mà.
- Hả? đùa giỡn à?
Chúc Viêm càng thêm hứng thú, hắn đem miếng vải đen buộc lên châm hái xuống, cắm ở trên kim chỉ đoàn, bắt đầu quan sát xung quanh, ngoài miệng cũng không ngừng nỉ non:
- Cho nên nói chơi thế này.
- ...
Chúc Viêm thấy Viên Tiêu không nói lời nào, cho rằng Viên Tiêu thẹn thùng, liền nghĩ không hề trêu chọc Viên Tiêu, cũng tính toán trả đồ vật lại cho Viên Tiêu, chính là ngay khi hắn lại cầm lấy đồ vật lần nữa, đầu óc hắn chợt lóe lên một ý tưởng, trực tiếp nhét miếng vải đen lớn kia lên đầu mình, hai mắt và hai cái lỗ thủng mà Viên Tiêu đâm kia vừa vặn ăn khớp với nhau, vì vậy hắn cười lắc lắc trước mặt Viên Tiêu, nâng cánh tay không bị thương của mình, xoa đầu Viên Tiêu cười sang sảng nói:
- Ha ha ha, Viên Tiêu, cái đầu nhỏ của ngươi toàn là đồ vật hiếm lạ, thứ này cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, như thế nào? Ngươi muốn mang hắn đi hù doạ người khác à?
Viên Tiêu lúc này càng không muốn nói chuyện, hắn biết A Viêm nhà mình thông minh, nhưng không ngờ A Viêm nhà hắn sẽ thông minh đến mức này, ngay cả tác dụng của thứ này cũng đã biết, hắn cúi đầu thường thường ngước mắt quan sát thấy Chúc Viêm, khi Chúc Viêm tháo khăn choàng đầu xuống, cũng đeo nó lên đầu mình, nhỏ giọng xin tha:
- A Viêm, ngươi cũng đừng chê cười ta, ta chính là không có chuyện gì làm cho ngươi vui.
- Ha ha, ta không cười ngươi, ta thấy ngươi sắp bị lừa rồi, ngươi theo ta đi ngủ trên giường đi, bằng không ta nói không chừng còn muốn cười ngươi!
Chúc Viêm nửa nói giỡn dẫn Viên Tiêu lên giường sưởi, khi Viên Tiêu nằm ở trong lòng mình ngủ thì mới mở mắt ra, rón ra rón rén nhảy xuống giường sưởi, đi đến trước bàn, cầm lấy khăn choàng đen và kim chỉ mà mình nghịch nghịch ở phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Ngày hôm sau, khi Chúc Viêm rời giường thì Viên Tiêu vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn thấy khăn trùm đầu được gia công tối hôm qua, bắt đầu chờ mong phản ứng của Viên Tiêu, nhưng mà ngày hôm nay, hắn đều không nhìn thấy Viên Tiêu nhắc lại chuyện khăn trùm đầu này với mình, hắn nghĩ nhất định là Viên Tiêu không chú ý tới, Chúc Viêm nghĩ nghĩ liền tính toán lúc chạng vạng tối sẽ chủ động đi nhắc nhở Viên Tiêu một chút.
Không khéo chính là, Viên Tiêu nhà hắn đã không thấy bóng dáng ở đây, còn có cái khăn trùm đầu bằng vải đen trên bàn kia cũng không thấy đâu, Chúc Viêm hoàn toàn luống cuống, thầm nghĩ tiểu tử này sẽ không thật sự mang khăn trùm đầu kia đi hù doạ người chứ, lấy bộ dáng hiện tại của khăn trùm đầu kia chỉ sợ đã không có bao nhiêu uy lực rồi, Chúc Viêm thấy sắc trời càng ngày càng đen, đã quyết đoán chào hỏi người trong nhà, bắt đầu đi ra ngoài tìm kiếm Viên Tiêu khắp nơi.
Mà Viên Tiêu vẫn luôn canh giữ ở cửa chính của sòng bạc, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mỗi một người đi qua cửa chính của sòng bạc, khi hắn phát hiện Vương Xuân lảo đảo đi ra khỏi sòng bạc, hắn lấy ra một mảnh vải đen được chế tạo tỉ mỉ, chuẩn bị mang theo Vương Xuân vào để thu thập, nhưng không ngờ hắn lại bị hai cái sừng trên khăn trùm đầu kia doạ sợ.
Vẻ mặt Viên Tiêu lúc thì đen lúc thì đỏ, hắn nhìn thấy Vương Xuân lập tức không còn bóng dáng, khẽ cắn môi rồi mang một đôi khăn choàng đầu bằng vải đen thật dài lên đầu mình, chờ hắn che kín mặt xong, sau đó bước nhanh đuổi theo Vương Xuân.
Cũng may là Vương Xuân đi chậm hơn một chút, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hôm nay Vương Xuân uống xong rượu, chắc là vì chúc mừng ra tù trước, lúc Viên Tiêu tới thì trời đã tối, bước chân vững vàng đi lên trước, cầm lấy lưỡi hái ở phía sau của mình, dùng lưỡi hái gõ trúng gáy Vương Xuân, lúc hắn ngã xuống đã dùng miếng vải đen trên cổ của mình che đầu Vương Xuân lại, trực tiếp kéo người đó tới một ngõ cụt không có người đi qua.
Lúc ban ngày trong trấn, tuy rất phồn hoa, nhưng một khi trời đã tối, cũng chỉ có đèn đuốc sáng trưng ở ngõ nhỏ, những nơi khác đã không còn bóng người và đèn đuốc nữa.
Viên Tiêu đã bắt đầu kế hoạch từ trước, cho nên đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, hắn móc ra dây thừng trói gô Vương Xuân lại, khi hắn trói xong Vương Xuân thì Vương Xuân cũng đã thức tỉnh.
Vương Xuân bị miếng vải đen che hai mắt bắt đầu rơi vào khủng hoảng, hắn muốn từ trên mặt đất bò dậy, lại phát hiện tứ chi của mình đã bị bó đến kín mít, hắn không thể làm gì được đường vòng của không khí cầu.
- Huynh đệ, mặc kệ ngươi là ai, đều thỉnh ngươi thả ta, ta có bạc, ngươi, ngươi thả ta trở về đi, ta cho ngươi bạc!
Viên Tiêu không nói, hắn nhìn Vương Xuân giống như một con sâu lông gần chết xoắn đến xoắn đi trên mặt tuyết, nâng chân lên hung hăng đá về phía bụng của Vương Xuân, khăn choàng màu đen che khuất vẻ mặt hung ác của Viên Tiêu, đại não của hắn không ngừng nhớ lại uỷ khuất khi còn nhỏ của mình, còn có ngày tháng ngọt ngào với Chúc Viêm, lực đạo trên chân càng thêm hữu lực, cả đời này của hắn chỉ có Chúc Viêm đối tốt với mình, cũng chỉ có hắn mới nhẫn nhịn được lòng ấm áp của mình, người như vậy hắn phải dùng sinh mệnh để bảo vệ, phàm là người xúc phạm Chúc Viêm nhà hắn đều phải đi tìm chết.
- Cứu, cứu mạng với!
Vương Xuân hô nửa ngày trời không thấy ai tới đây giúp đỡ, ngược lại lại một lần nữa ra tay từ chỗ Viên Tiêu:
- Huynh đệ, ta, ta có chuyện gì từ từ nói, nếu ta đắc tội ngươi ở đâu thì ngươi nói ra với ta, ta sẽ nói lời xin lỗi, ta sẽ bồi thường bạc cho ngươi, ta nhận thức không ít tiểu thư nhà có tiền, các nàng đều nguyện ý ra bạc cho ta.
Viên Tiêu cười lạnh một tiếng, cầm lấy lưỡi hái ở phía sau lưng mình, ngồi xổm xuống, thân thể chém ra lưỡi dao ánh sáng màu trắng lạnh như băng, cánh tay phải của Vương Xuân hoạt động qua lại, hơi dùng một chút lực, ống tay áo của Vương Xuân đã bị lưỡi dao cắt mở, xích bông không có vải dệt, bay múa tứ tán, dung hợp với bông tuyết đang không ngừng bay xuống từ trên bầu trời.
Chuyện tới bây giờ, Vương Xuân đã biết người này muốn lấy mạng mình, hắn bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết, trải qua một phen suy tư, hắn vẫn không đoán được, dù sao mình đã đắc tội quá nhiều người.
Vương Xuân bắt đầu kêu xin giúp đỡ, chỉ là không bao lâu trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, làm hắn không thể dùng sức lực để kêu gọi, hắn lại một lần nữa thấp giọng xin tha:
- Huynh đệ, nếu chúng ta cướp nữ nhân của ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đoạn tuyệt với nàng, nếu như nàng trộm tiền của ngươi cho ta, ngươi nói bao nhiêu thì ta cũng có thể trả lại cho ngươi, nếu như ngươi giết ta, vậy thật sự không chiếm được cái gì cả.
Có lẽ là, Viên Tiêu phiền chán Vương Xuân kêu lên, hắn đá Vương Xuân mấy cước, sau đó từ trong lòng mình lấy ra một mảnh vải thô sơ giản lược, xé thành một đoàn vải bố, lột tấm vải đen trên đầu Vương Xuân, nhét toàn bộ bố đoàn vào trong miệng Vương Xuân, làm cho Vương Xuân không có cách nào lên tiếng nữa, ngược lại tiếp tục lấy ra lưỡi hái quơ quơ cánh tay phải của Vương Xuân, hắn nhớ lại vết thương trên cánh tay của Chúc Viêm, ngay cả cánh tay của Vương Xuân cũng vẽ ra một vết như vậy, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, trực tiếp phá vỡ kế hoạch ban đầu, cố gắng nghĩ xem một đao này của mình nên chém ở đâu.
Ngay khi Viên Tiêu suy nghĩ cặn kẽ, đặt lưỡi hái lên người Vương Xuân, một trận âm phong cuốn qua, cuốn lấy một miếng vải đen trên đôi mắt Vương Xuân, nhưng Viên Tiêu vẫn không hoảng loạn, dù sao thì trên đầu mình còn có một cái khăn trùm đầu màu đen che kín tai, ai cũng không thấy rõ mặt hắn, hắn không sợ gì cả.
Nhưng Vương Xuân lại không nghĩ thoáng như Viên Tiêu, hắn vốn tưởng rằng mình có thể vừa nhìn thấy chân dung của đối phương đã nhớ kỹ diện mạo của đối phương, sau này có cơ hội báo thù, nhưng hắn lại không ngờ rằng mình vừa mở mắt đã hoàn toàn ngây ngốc rồi.
Vương Xuân vốn đã uống một chút rượu, lại bị Viên Tiêu hù như vậy, đầu óc cũng có chút không sử dụng được, hắn chỉ biết trước mặt mình là một con quái vật đầu thú, không chỉ như thế, trong tay quái vật kia còn cầm một cái lưỡi hái, hắn quá hoảng loạn, bị lừa gạt trong miệng phát ra từng đợt tiếng nức nở, thân thể hắn bị đẩy lui về phía sau, quái vật kia lập tức đi theo hắn, hắn ngay cả nước mắt cũng bị sợ chảy ra.
Viên Tiêu không ngừng tới gần Vương Xuân, trước mắt nhìn thấy bộ dáng nước mũi nước mắt của Vương Xuân, không khỏi tặc lưỡi cười trộm, hắn thấy sắc trời cũng không còn sớm, chính mình ra ngoài cũng có một đoạn thời gian, nếu hắn còn không trở về thì Chúc Viêm nhất định sẽ tìm kiếm mình khắp nơi, hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, cầm lấy lưỡi hái của mình đi về phía Vương Xuân, lại nghe phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.
Viên Tiêu xoay người nhìn lại, vừa vặn cùng Chúc Viêm đột nhiên xuất hiện nhìn nhau, lần này đến lượt Viên Tiêu ngu ngốc, trong giây lát Viên Tiêu ném lưỡi hái trong tay xuống đất, tính cất bước chạy trốn, nhưng tưởng tượng đến mặt sau còn có một mình không xử lý xong Vương Xuân, tiểu tử kia hiện tại đang mở to mắt, nếu như để hắn nhìn rõ diện mạo của Chúc Viêm, vậy sau này sẽ không còn lời giải thích, khi Vương Xuân kiệt sức xoay người muốn đi nhìn rõ người tới thì hắn đã tiện tay túm lên một cây gỗ, ném về phía đầu của Vương Xuân, sau khi Vương Xuân hoàn toàn hôn mê, hắn đã ném lưỡi hái ở bên hông, chuẩn bị làm lơ Chúc Viêm, trực tiếp chạy trốn.
Chúc Viêm thấy thế, vươn tay bắt được cánh tay của Viên Tiêu, dùng âm điệu chỉ có hai người ở bên nhau mới có thể ôn nhu nói:
- Ngươi chạy đi đâu? Cho rằng ta không phải là ngươi sao?
- Viên Tiêu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của Chúc Viêm, muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của Chúc Viêm, nhưng lại sợ hãi chính mình loạn phịch do đó lại làm bị thương Chúc Viêm, trong lúc nhất thời hai người đứng ở trên nền tuyết không hề có động tác.
Tuyết càng rơi càng lớn, Viên Tiêu chỉ mặc một cái áo dài màu đen, Chúc Viêm lo lắng Viên Tiêu sẽ bị nhiễm phong hàn, vì vậy mới tháo mặt nạ bảo hộ của Viên Tiêu xuống, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của con trai bướng bỉnh kia của Viên Tiêu, cúi người hôn lên đôi môi hơi mang hàn ý của Viên Tiêu, sau đó oán giận Viên Tiêu:
- Chưa từng thấy qua người nào như ngươi, gặp được phu quân của mình thì cất bước chạy, ngươi sợ gì?
- Ta... A Viêm... Ngươi... Hiện tại Viên Tiêu ngay cả một câu cũng không nói ra được, hắn thật sự hoảng loạn, dù sao hắn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt Chúc Viêm, bây giờ cầm lưỡi hái muốn chém người, đổi lại là ai thì không ai chấp nhận được, nếu như A Viêm nhà hắn bởi vì bộ dáng này của mình mà phiền chán mình, vậy thì hắn thật sự là sống không nổi nữa.
Chúc Viêm nhận thấy được vẻ mặt bất an và run rẩy của Viên Tiêu, hắn vỗ vai Viên Tiêu một cái, sau đó nhìn về phía Vương Xuân đang nằm trên mặt tuyết, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất lạnh nhạt, hắn hiểu biết tính khí của Viên Tiêu, cũng biết Viên Tiêu đến tột cùng vì sao lại làm như vậy, hắn rất đau lòng Viên Tiêu như vậy, đồng thời hắn càng không muốn để Viên Tiêu xuất đầu lộ diện, mà đôi tay của hắn dính máu dơ bẩn của loại người như Vương Xuân, hắn bắt đầu suy nghĩ phương pháp giải quyết chính xác chuyện này, hơi dừng lại một chút, hắn giương mắt chính sắc nhìn về phía Viên Tiêu, giọng nói vẫn ôn nhu dễ thân như cũ:
- Ngươi nhất định không thu thập đủ hắn chứ? Thay vì giết hắn, không bằng đổi sang phương pháp khác để trừng phạt hắn.
- Hả?
Viên Tiêu rất ngoài ý muốn A Viêm nhà mình không có khiển trách mình, hai mắt của hắn nhìn về phía Chúc Viêm, hai tròng mắt chuyển động chờ mong.
Chúc Viêm ôn nhu cười một tiếng, sau đó đề nghị nói:
- Không bằng chúng ta đổi chỗ cho hắn.
Chúc Viêm nói xong lại đeo mặt nạ sừng thú kia lên cho Viên Tiêu, không thể không nói Viên Tiêu mang thứ này còn rất đáng yêu, Chúc Viêm kéo khóe miệng, mang theo Viên Tiêu hợp lực mang Vương Xuân tới một nhà chăn nuôi heo ở trên trấn, lột sạch quần áo của Vương Xuân, ném quần áo của người này vào trong vòng tròn heo mẹ.
Danh sách chương