Lấy hiểu biết của Thẩm Lưu Mộc đối với Thẩm Trì, hiện tại không thể làm cái gì, nếu không Thẩm Trì tuyệt đối sẽ thẹn quá hóa giận.

Thẩm Trì cũng không phải người da mặt mỏng, nhưng ở loại chuyện này, hắn khá để ý, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy máu cả người đều sôi trào, lại chỉ có thể áp lực đè nén, buồn bực khiến y sắp hộc máu.

Thẩm Trì vẫn đang suy nghĩ một việc tương đối nghiêm trọng… Ặc, Đinh Yến dị năng giả Ngũ giác hình kia, nàng có thể nghe thấy được hay không!

Vừa nghĩ như vậy, cả người Thẩm Trì liền không thoải mái.

Đều do tên nhóc chết bầm này, vì cái gì khi nói chuyện không có chừng mực mà nói lớn tiếng thế! Hắn bắt đầu nhớ lại vừa rồi Thẩm Lưu Mộc rốt cuộc nói gì làm gì, may mắn còn không vượt quá giới hạn, hắn có chút yên lòng.

Tưởng xong vấn đề, hắn không còn muốn nói chuyện với Thẩm Lưu Mộc nữa, may mà đêm nay không tiếp tục phát sinh chuyện gì nữa, đợi đến lúc trời sáng, có người chui từ trong lều ra, Thẩm Trì mới hoạt động một chút chân tay hơi hơi cứng ngắc.

Bởi lúc trước bị nước lũ cuốn trôi vào động băng, nên lều trại đã đánh mất hơn một nửa, chỉ còn lại có một cái lều nén đặt dưới xe lăn của Từ Mộng Chi cùng hai cái trên người Tiểu Hỏa, còn có Vệ Đông mang theo một cái, Khương Giai mang theo một cái, may mắn bọn hắn cũng chỉ hai mươi người, chen chúc chen chúc nằm cũng đủ, chính bởi vậy, Kỷ Gia phải đi chen chúc cùng Đàm Nghiên Nhã, Khương Giai, Đinh Yến, Minh Nguyệt đối chuyện này thập phần khó chịu.

Thẩm Trì đang suy nghĩ gì, Thẩm Lưu Mộc rất nhanh đã hiểu rõ.

Vì thế chờ tới lúc sáng sớm Đinh Yến thức giấc, nàng liền thấy đủ loại không đúng, luôn cảm giác bị thứ gì đó tập trung nhìn chằm chằm làm lông tơ cả người dựng đứng hết cả lên, nhưng đợi đến khi quay đầu lại tìm kiếm, lại cái gì cũng không thấy.

Tuy loại tầm mắt này khiến nàng bất an, nhưng may mắn không có bao nhiêu địch ý, nàng mới yên lòng.

Bọn hắn tiếp tục xuất phát hướng chỗ sâu trong Thần Nông Giá, trên đường gặp không ít động vật cùng thực vật tiến hóa cao giai, bất quá cũng không giống tang thi triều kéo bè kết đội như vậy, đương nhiên là không thể uy hiếp gì được đoàn chừng hai mươi mốt dị năng giả cấp  năm bọn hắn rồi, có Thẩm Lưu Mộc ở, tổn thương trên người bọn họ đều được chữa khỏi, sau khi khỏi hẳn, vẫn tiếp tục phát huy năng lực chiến đấu tương đối xuất chúng. Thẩm Trì là người đã mở bàn tay vàng cho ba nhóc kia, nếu không có hắn, ba nhóc căn bản không có tốc độ thăng cấp nhanh như vậy, tuy tư chất cả ba đều xem như tương đối khá, nhưng vẫn chưa tới trình độ yêu nghiệt, tỷ như tại thực chiến, rõ ràng Trình Bái chính là đi qua những ngày mưa máu mới có được ngày hôm nay, tư chất của gã cũng không được xuất chúng như Đàm Nghiên Nhã, Liễu Minh Tuệ, lại lấy siêng năng để bù lại phần thiếu hụt này.

Căn cứ vào Từ Mộng Chi đối từ trường xác định, bọn hắn đang chậm rãi tới gần tia bức xạ, lại càng ngày càng gian nan, lại mất nửa tháng mới xuyên qua một mảnh rừng rậm, tinh thần mọi người không còn tốt như lúc ban đầu nữa, ở trong đây đã gặp gỡ một con động vật cấp sáu thứ năm rồi, điều này làm bọn họ có chút bất an.

Tựa như tang thi F cấp, bọn hắn đối phó động vật cấp sáu, cũng không dễ dàng như vậy, trừ những thứ đó ra, còn có thực vật càng khó đoán trước nguy hiểm.

Thẩm Trì lại kinh sợ phát hiện, đến nơi đây mới ít ngày như vậy, Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia đã áp sát cấp sáu rồi, Minh Nguyệt cách cấp sáu cũng không còn xa. 

“Nơi đó là đỉnh Thần Nông Giá.” Từ Mộng Chi chỉ một ngọn núi cách đó không xa, tòa đỉnh núi này sương mù mờ mịt nham thạch lồ lộ, trên núi cây tre cao vút mọc thành bụi, cây linh sam san sát, cây hoa đỗ quyên diễm lệ, từ xa xa nhìn cực kỳ xinh đẹp, “Còn có, sợ là tất cả mọi người đã phát hiện, càng tiếp cận nơi này động thực vật tiến hóa có cấp bậc càng cao, đồng dạng chúng ta ở đây cũng nhận được loại biến hóa này.”

Minh Trạch siết chặt nắm tay, trong mắt của nó trào ra khát vọng nào đó, “Nếu tới nơi kia, chúng ta không phải sẽ tiến hóa được nhanh hơn sao?”

Niếp Bình cảnh cáo nó, “Minh Trạch! Nhiệm vụ của chúng ta là phá hủy nó, mà không phải lợi dụng nó!”

“Đối với chúng ta là dị năng giả, những tang thi này căn bản không thương tổn được chúng ta, dựa vào cái gì muốn chúng ta vì bọn họ ——” Minh Trạch biện giải, lại “bốp” một phát bị tát mà cắt đứt.

Liễu Minh Tuệ lạnh lùng nhìn nó, “Lời nói như vậy ta không muốn nghe thấy lần thứ hai.”

Liễu Minh Tuệ cùng Minh Trạch không giống, Minh Trạch khi còn bé tuy trải qua chút đau khổ, sau được Minh gia nhận nuôi, lại chưa từng chịu qua điểm nào không hài lòng, Liễu Minh Tuệ từ rất nhỏ đã bị đưa sang Nhật Bản nằm vùng, cuộc sống cậu trải qua Minh Trạch thậm chí đám Thẩm Trì hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, nửa cuộc đời cậu đã nhận sự giáo dục nghiêm khắc, để cậu so bất luận kẻ nào đều phải thành thục.

Minh Trạch có chút sợ người anh họ Liễu Minh Tuệ này, nó được rất nhiều người khích lệ, cũng biết mình tương đối vĩ đại, nhưng lại vĩnh viễn so ra kém Niếp Bình cùng Liễu Minh Tuệ, vòng luẩn quẩn trong Bắc Kinh dù có lớn đến thế nào, trong đời cũng khó tránh khỏi bị lấy ra làm so sánh, Minh Trạch cũng không tức giận gì, nó vốn chính là được nhận nuôi, chẳng sợ lời nói của Minh Thụy – cha nó – tương đối có trọng lượng, thế nhưng nó dầu gì cũng không phải huyết mạch chân chính của Minh gia, hơn nữa Niếp Bình và Liễu Minh Tuệ thật sự rất vĩ đại…

Nó dù cố gắng thế nào, cũng không cản nổi bọn họ.

Loại uể oải thất bại này dần dần biến thành một thứ sợ hãi chính nó cũng không nói rõ được.

Thẩm Trì chú ý quan sát vẻ mặt của mọi người, lại phát hiện sau khi nghe những lời này của Minh Trạch, cũng không phải không có ai bị lay động, hắn thở dài, thật không biết những tên kia là nghĩ như thế nào nữa.

Còn chưa nếm đủ những tháng ngày mạt thế sao? Những ngày ngay cả ăn cơm đều không có mùi vị như thế, cho dù là dị năng giả thì thế nào, ngươi một khi lười biếng, liền không chừng sẽ bị người khác tiêu diệt, huống chi dị năng giả còn có một cái phiêu lưu thật lớn, ai cũng không thể cam đoan tại lúc bản thân thăng cấp có thể trăm phần trăm an toàn, nói không chừng lần thăng cấp tiếp theo chính là bùa đòi mạng.

Hắn khát vọng những ngày bình yên đến độ mau điên rồi, không thể tưởng được còn có những kẻ ngốc khờ dại như vậy.

“Minh Trạch,” Niếp Bình mở miệng, ánh mắt anh ta bình tĩnh, “Nếu ngươi còn như vậy, ta phải hạ lệnh cưỡng chế ngươi rời khỏi nhiệm vụ này.” Lời của anh so Liễu Minh Tuệ càng thêm cường ngạnh.

Minh Trạch bụm lấy mặt bị Liễu Minh Tuệ đánh cho nóng rát đau đớn mà không nói gì, một cái tát kia, Liễu Minh Tuệ đánh khá nặng.

Từ Mộng Chi lại nhẹ nhàng nở nụ cười, bỗng nhiên nói, “Nghe nói Minh Trạch ngươi lần trước thăng cấp còn rất nguy hiểm đâu, như thế nào, hiện tại không sợ?”

Minh Trạch không phục cãi: “Nói không chừng ở trong này sẽ không thì sao? Nơi này động thực vật cấp năm cấp sáu nhiều như vậy, chỉ cần sống ở chỗ này, có lẽ việc thăng cấp cũng đều trở nên dễ dàng…”

Thẩm Trì rõ ràng cảm nhận được lòng người di động, không phải tất cả mọi người không bị hấp dẫn bởi chuyện có thể trở nên mạnh mẽ.

“Vì thế đâu, đợi cho một ngày người thường trên đời đều chết sạch hết, chỉ còn lại có dị năng giả, thế giới như vậy sẽ rất tuyệt vời có phải không?” Từ Mộng Chi nhìn nó nói, “Hơn nữa tia bức xạ như vậy, tang thi sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, chúng ta cũng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng đâu, ngươi có nghĩ tới hay không, đến cuối cùng kết cục của chúng ta là cái gì, thế giới này sẽ biến thành bộ dạng gì?”

Minh Trạch hé môi, không nói được gì.

“Có lẽ có một ngày, tang thi cao giai tiến hóa ra trí tuệ rất cao, có thể lẩn vão trong loài người, đến lúc đó, người thường khó có thể tiếp tục chống lại, cuối cùng chỉ còn lại có dị năng giả cao giai cùng tang thi cao giai, nói không chừng đến một ngày nào đó, bất luận là tang thi vẫn là con người, cũng không thể tiếp nhận được tia bức xạ này chuyển hóa thành lực lượng nữa mà ——bùm!” Khóe môi Từ Mộng Chi vẫn mang ý cười, “Là toàn bộ giống loài trên cái tinh cầu này bị diệt vọng, nói không chừng, đây mới là mục đích của nó.” Cậu chỉ về phía đỉnh Thần Nông Giá, “Hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu, toàn bộ giống loài đều từ yếu trở nên mạnh mẽ, tới thời điểm mạnh đến mức không thể nhận được nữa, cường đại như vậy chỉ là một loại hấp dẫn hư ảo, đến mức tận cùng, đến điểm nào đó, trừ tử vong ra còn có trường hợp nào khác nữa sao?”

Lời cậu nói ôn nhu mà chậm rãi, không thể không nói, thanh âm của người này rất có sức thuyết phục.

Thẩm Trì rùng mình trong lòng nhìn về phía đôi mắt dịu dàng của Từ Mộng Chi, nơi đó thâm thúy sáng ngời, hiển ra nhàn nhạt u quang, hắn gần như có thể khẳng định, Từ Mộng Chi đang dùng dị năng, cậu là dị năng giả Não vực, cậu am hiểu khống chế tinh thần.

Đương nhiên, cậu không có biện pháp khống chế nhiều dị năng giả cấp năm như vậy, nhưng lấy năng lực của cậu, khiến lời nói của mình thêm một chút gia vị, làm một chút tinh thần ám chỉ vẫn là tương đối đơn giản.

Bởi Thẩm Trì cũng không phải dị năng giả cấp năm, nên hắn phát hiện ra.

Lời nói của Từ Mộng Chi dễ dàng đánh nát dục vọng vừa mới dâng lên trong đám người này, bọn họ đều thật sự tin  những lời của Từ Mộng Chi, chí ít ở mặt ngoài là thế.

Sự hấp dẫn của việc trở nên mạnh mẽ có tiếp tục lớn hơn nữa, cũng không bù được uy hiếp của tử vong.

Thẩm Trì rốt cuộc biết vì cái gì Niếp Bình kiên trì phải mang theo Từ Mộng Chi thân thể suy nhược này, đây là nhất định, trừ cậu ra, người khác rất khó khống chế được loại cục diện hiện tại, cho dù tất cả bọn họ cùng quốc gia ký kết hiệp nghị, lại khó đảm bảo được lúc đối mặt với hấp dẫn lại không thay đổi, theo sắc mặt Niếp Bình, Thẩm Trì đoán anh ta đã sớm dự liệu được loại chuyện này sẽ xảy ra đi, chính là có lẽ không nghĩ tới kẻ dẫn đầu lại là Minh Trạch.

Minh Trạch —— rất ngu, cái gì cũng viết lên mặt, bất kể tên ngu xuẩn này có dã tâm gì hay đối Minh Nguyệt không thân thiện, người như vậy, kỳ thật cũng không khó đối phó, sợ là sợ những kẻ đem tâm tư giấu ở đáy lòng không nói thôi.

Càng tiếp cận mục đích, sắc mặt Niếp Bình và Từ Mộng Chi lại càng thận trọng, ánh mắt bọn họ dừng lại càng nhiều trên người những người khác.

Đỉnh Thần Nông Giá tại những năm thường từng là địa điểm danh lam thắng cảnh, đến nơi đây vốn không cần phiền toái như vậy, nhưng sau mạt thế, rừng rậm nguyên thủy nơi này rậm rạp hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, thảm thực vật khôi phục tới trạng thái chưa từng có trong lịch sử, một ít trấn nhỏ từng tồn tại chỉ còn lại một chút hài cốt của phòng ốc giữa núi rừng, cũng đã bị thực vật chiếm cứ, biến thành thâm sơn rừng già, cho nên bọn hắn đi đến đỉnh Thần Nông Giá mới phải tốn thời gian lâu như vậy.

“Nơi đó hình như là một trấn nhỏ.” Kỷ Gia chỉ về phía trước nói.

Từ Mộng Chi khẽ mỉm cười, “Nơi đó là trấn Mộc Ngư.”

“Trấn Mộc Ngư?”

“Đúng, trước khi lúc mọi người tới đây du lịch, ở nơi này rất không tồi.” Giọng nói của Từ Mộng Chi có chút hoài niệm, “Thời điểm ta còn đi học đã theo thầy cô giáo đến nơi đây khảo sát qua sinh thái.”

Niếp Bình nhìn trấn nhỏ rách nát trong tầm mắt, những bụi cỏ dại phát triển thì không nói, vốn trấn nhỏ náo nhiệt hiện giờ lại không một bóng người, lúc này trời lại sắp tối, càng thêm vẻ âm trầm, làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.

“Ta nhớ đi dọc theo đường này sẽ đến một khách sạn.” Từ Mộng Chi chỉ con đường, “Cũng chính là quán trọ, điều kiện xem như là tốt nhất trong trấn…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe trong nhà gỗ cách đó không xa truyền đến động tĩnh khiến người kinh hãi!

“Tang thi!” Đồng tử Thẩm Trì co rụt lại, “Mau lui về!”

Hắn thấy được trấn nhỏ trên bản đồ có điểm đỏ đại biểu cho địch nhân, nhưng khắp cả Thần Nông Giá sẽ không có địa phương không có điểm đỏ, hắn cũng không quá để ý, lúc này mới phát hiện những điểm này toàn bộ đều là tang thi!

Người của một trấn nhỏ, cũng đã biến thành tang thi, mà nhóm bọn chúng ngay tại chân núi của đỉnh Thần Nông Giá, tại thời gian dài chịu ảnh hưởng của tia bức xạ sẽ có bao nhiêu đáng sợ? Không cần đoán cũng biết, vì thế Niếp Bình đẩy xe lăn của Từ Mộng Chi, bản thân cũng chạy cực kỳ nhanh, “Mọi người vào núi!”

Tất cả mọi người chạy bạt mạng, cho dù bọn họ đều là dị năng giả cấp năm, tại số lượng lớn tang thi F cấp, thậm chí không biết có hay không tang thi cao giai hơn vây công, kia tuyệt đối là không có khả năng sống sót, cho dù là Thẩm Trì đều cảm giác mình không có cách nào khác thoát được tình huống đó, bởi vì những con tang thi này nhất định sẽ đem hắn xé thành mảnh nhỏ, đây là một trận chiến đấu không thể diễn ra, trừ bỏ chạy trối chết, không có con đường thứ hai có thể đi.

Một bên cấp tốc chạy một bên chế tạo một chút phiền toái cho đám tang thi đang dần dần bò từ trong phòng ra.

Chỗ tốt duy nhất là những con tang thi này bị nhốt trong trấn nhỏ quá lâu, tựa hồ chưa được ngửi qua mùi người sống, nhất thời còn có chút xa lạ cùng nghi hoặc, một lát sau mới bị bản năng đánh thức, hướng bọn hắn đuổi theo, mà lúc này đoàn người bọn hắn đã chạy được một khoảng cách.

Bản lĩnh chạy trối chết dù là ai cũng không tệ, nơi này khắp chốn là núi rừng, bọn hắn cũng không phải kẻ tay trói gà không chặt, thính giác cùng khứu giác của tang thi đặc biệt mẫn cảm, năng lực thị giác lại yếu, Thẩm Lưu Mộc thả ra mảng lớn hoa tươi nở rộ, bốn phía hương ngọt, bọn hắn chạy trốn tận lực nhẹ nhàng chút, nhưng thật ra tựa như Phương Hải Húc lại tốt nhất, trực tiếp bay lên không trung, tang thi không có biện pháp với gã, nhưng không bài trừ có tang thi F cấp có thể nhảy đến giữa không trung.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, Thẩm Trì nhìn thấy những điểm đỏ trên bản đồ dần dần ngừng lại liền nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ những con tang thi này chỉ quen hoạt động tại phụ cận trấn nhỏ? Nhưng nhìn thấy bốn tên trong đoàn người hiển xám, trong lòng Thẩm Trì lại nặng trịch, Đinh Yến lúc này không thể sống sót, thể lực của nàng quá yếu, lại không có công cụ đặc thù thay việc đi đường như Từ Mộng Chi, nàng không có cách nào chạy thoát thân.

Ba người khác là Lý Du, Hùng Thu Bách và Phạm Dịch.

Lý Du là người biến hình cây du, từ trước đến nay hành động không nhanh, bị rớt lại phía sau rồi tang thi vây công cũng không kỳ quái, Hùng Thu Bách cũng là người biến hình, lực lượng của hắn lớn vô cùng, lại đồng dạng là hành động không nhanh nhẹn, Phạm Dịch trong đám dị năng giả Thiên nhiên hệ là người tương đối yếu, cho dù đẹp trai, cũng không có biện pháp thoát khỏi vận mệnh tử vong.

Lúc đến có hai mươi bốn người, hiện tại bảy đã chết, chỉ còn lại mười bảy người.

Sau khi tụ tập lại, sắc trời đã tối đen, lòng mọi người tựa hồ cũng tối đen một mảnh.

“Đây là cái gì?” Có một chút ánh huỳnh quang phiêu lại đây, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của Đàm Nghiên Nhã.

Mọi người đi hướng nơi kia vài bước, liền chứng kiến cảnh tượng làm người ta nín thở.

Một cánh rừng hoa đỗ quyên, màu đỏ tươi đẹp như máu, dưới màn đêm lại lung lên một tầng ánh sáng nhạt, vô số điểm sáng từ thân thể chúng nó bay ra, phiêu phù giữa không trung.

Thật đẹp, lại đẹp đến quỷ dị.

Vừa mới trải qua một hồi tai nạn phải chạy chật vật, mọi người đối mặt một rừng hoa đỗ quyên vô biên vô hạn tuyệt mỹ lung linh như vậy, trong lòng lại nổi lên từng trận hàn ý.

Hoa đỗ quyên ở gần tia bức xạ như thế, có mỹ lệ hơn nữa, bọn hắn cũng không dám tới gần chúng nó một bước.

Đây là cảnh đẹp khiến người ta cảm thấy một loại kinh sợ khủng bố không tên, lông tơ dựng đứng.

=== ====== ========= 

Suy nghĩ của tác giả: thực xin lỗi, hôm nay muộn hơn một giờ, có bữa tiệc, tám giờ rưỡi mới về đến nhà… Nhanh chóng ngồi xuống đánh chữ, uống chút rượu đỏ, đầu có điểm choáng =_=

Cám ơn lựu đạn của Tử U Tuyết, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Đồng Niên Đích Thủy Quả Đường, Teacat007, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện