Dịch giả: Chu Cường

"Cũng không thể nói như vậy."

Thủ lĩnh Vladimir Urals đến từ nước Nga, trầm giọng nói:

"Việc quan trọng ngày hôm nay là đi tiếp viện căn cứ Long Chiến sĩ. Tuy nhân số căn cứ của Lâm thủ lĩnh không nhiều, nhưng khoảng cách gần. Tỉ lệ gặp nguy hiểm trên đường so với chúng ta thấp hơn. Trong hoàn cảnh cấp bách lúc này, thêm người là có thêm lực lượng. Với lại, để bọn họ gia nhập liên minh mục đích là để làm gì?"

Những người khác cùng gật đầu tán thành.

Hứa tư lệnh cũng gật đầu, nói:

"Nói có lý, đợi lát nữa sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ thông tri cho cậu ta một tiếng. Lâm thủ lĩnh là một người nhiệt tình nhất định là nguyện ý giúp đỡ."

"Chỉ mong là vậy."

Thủ lĩnh La Khắc từ quân khu Thiệu Hưng cười lạnh một tiếng, nói:

"Xảy ra chuyện lớn như vậy lại không tham gia họp. Lẽ nào căn cứ bọn họ đến ngay cả một trợ lý cũng không có?"

Những người khác nhìn Hứa tư lệnh, không ai lên tiếng nói gì.

Dù sao…Lâm thủ lĩnh cũng là người mà Hứa tư lệnh từng tiến cử. Hiển nhiên quan hệ hai người đó không bình thường. Không cần thiết vì một chuyện nhỏ này mà đắc tội với Hứa tư lệnh.

Hứa tư lệnh day day hai bên thái dương, thầm cười khổ. Ông ta tự nhiên có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng những người này. Muốn lên tiếng giải thích hộ vài câu cho Lâm Siêu, thế nhưng Lâm Siêu không có mặt ở đây, đúng là thất sách. Nếu ông ta có muốn lên tiếng giải thích, từ biểu hiện của những người trong phòng họp, chưa chắc bọn họ đã tin tưởng.

………

Bên trong căn cứ Tinh Thần.

Tích Tích ~~!

Trong khi Lâm Siêu và Lộ Lộ đang nói chuyện về Tinh Võng, bỗng nhiên có chuông báo từ máy truyền tin. Lâm Siêu cúi đầu nhìn, là Hứa tư lệnh gọi tới, hắn liền mở máy truyền tin lên và nói:

"Có chuyện gì vậy?"

"Cậu không nhận được thông báo gì hay sao?"

Hứa tư lệnh cười khổ nói:

"Vừa có tin tức truyền đến, căn cứ Long Chiến sĩ ở Tứ Xuyên bị quái vật tấn công. Những căn cứ xung quanh phạm vi khoảng 500km đều phải chi viện. Đây chính là mục đích mà chúng ta thành lập liên minh. Thời điểm này ra tay giúp đỡ lần nhau chính là thể hiện nhân phẩm. Cậu hãy đến giúp đỡ họ."

"Căn cứ Long Chiến sĩ?"

Lâm Siêu khẽ nhíu mày, rồi gật đầu nói:

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ phái người tiếp viện."

"Phái người?"

Hứa tư lệnh ngạc nhiên nói:

"Nhân thủ căn cứ của cậu ít như vậy, nếu như phái người tới chẳng may căn cứ gặp vấn đề gì thì sao?"

"Có tôi ở căn cứ."

Lâm Siêu bình tĩnh trả lời.

"À! Điều này cũng đúng, có cậu tọa trấn tương đương với 10 vạn đại quân."

Hứa tư lệnh cười ha ha một tiếng, rồi nói tiếp:

"Cứ như vậy đi. Cậu hãy mau chóng an bài sự tình."

Ông ta nói xong, tắt máy truyền tin.

Lâm Siêu bấm máy truyền tin, nối liên lạc với Phạm Hương Ngữ. Phạm Hương Ngữ nhanh chóng bắt máy, Lâm Siêu lên tiếng hỏi:

"Liên minh vừa mới truyền đến thông báo, cô có nhận được không?"

"Là tin tức có căn cứ bị tấn công."

Phạm Hương Ngữ không chút suy nghĩ lập tức trả lời:

"Ta trực tiếp bỏ qua, bọn họ bảo chúng ta đi họp, nhưng ta lười đi. Mà cũng không cần thiết, chắc là bọn họ sẽ nói cái gì mà đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau…Hợp tác rồi tiếp viện."

Phạm Hương Ngữ dừng lại một lát, giọng nói khôi phục thái độ nghiêm túc, nói:

"Chẳng nhẽ Hứa tư lệnh lại tìm ngươi? Ý ngươi thế nào, chẳng lẽ muốn phái người tiếp viện? Nhân thủ của căn cứ chúng ta ít như vậy, cho dù đi 100 người cũng sẽ hao tổn 20 người. Vừa mất công lại vừa bị mất người, không cần thiết!"

"Dù là việc công hay việc riêng, lần này chúng ta sẽ phái người tiếp viện."

Lâm Siêu nghiêm túc nói:

"Tôi biết cô không thích những người này, cũng không quan tâm đến nhân phẩm hay danh tiếng. Nhưng có sức mạnh mới là điều quan trọng nhất, bởi vì khi có sức mạnh muốn mắng vào mặt kẻ khác sẽ không có ai dám tỏ thái độ với mình. Nhưng nếu là ngươi yếu hơn thì sẽ chịu sự coi thường của kẻ khác. Đây chính là hiện thực, nếu cô sống ở thế giới loài người thì cô phải hiểu được quy tắc của loài người."

"Người thông minh sẽ lên làm lãnh đạo, kẻ yếu hơn sẽ nguyện ý vì người mà cống hiến. Cho nên, sau này phải chú ý đến danh tiếng của căn cứ. Mục tiêu của chúng ta, không chỉ là vũ lực mạnh nhất mà còn phải đạt được uy vọng tối cao!"

"Ngươi muốn có danh tiếng?"

Trong thanh âm của Phạm Hương Ngữ xen lần vài phần kinh ngạc, rồi cười cười mấy tiếng, nói:

"Xem ra dã tâm của người so với ta nghĩ còn lớn hơn đấy. Chuyện này là do ta sơ sót. Danh tiếng cũng là môt loại sức mạnh. Sau này ra sẽ chú ý, không chỉ có ngươi mới biết những chuyện đó đâu."

"Vậy là tốt rồi."

"Nếu đã như vậy, ngươi dự định phái ra bao nhiêu người đi tiếp viện?"

Phạm Hương Ngữ cười nói.

Lâm Siêu bình tĩnh trả lời:

"Tôi sẽ phái bốn người bọn họ tới."

"Bốn người bọn họ?"

Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nói:

"Ngươi muốn nói tới bốn người, Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm, Lãnh Chân và chị gái của ngươi?"

"Còn có người khác sao?"

Lâm Siêu thản nhiên cười nói:

"Cô có muốn đi không?"

"Dạo này ta bận lắm."

Phạm Hương Ngữ hừ nhẹ một tiếng nói:

"Hơn nữa, việc đánh nhau không phải là việc của thục nữ. Ngươi phái bọn họ đi phải chăng muốn tôi luyện kỹ năng thực chiến của bọn họ. Nói nhiều như vậy, cuối cùng là không muốn hi sinh người của căn cứ. Nhân loại các ngươi thật dối trá, nói một đàng làm một nẻo."

Lâm Siêu tắt máy truyền tin, rồi quay sang nói với Lộ Lộ:

"Chuyện liên quan đến Tinh Võng, ta sẽ giao cho ngươi. Có chuyện gì hãy báo cho ta biết."

"Đây là việc ta phải làm."

Vẻ mặt Lô Lộ nghiêm túc cúi đầu nói.

Lâm Siêu xoay người, từ trên ban công nhảy xuống, nhanh chóng quay lại thao trường. Lúc này đám người Vưu Tiềm, Lãnh Chân đang luyện tập trung bình tấn. Tư thế trung bình tấn giúp luyện tập hạ bàn, cùng với cơ bụng. Đồng thời trợ giúp vận chuyển khí đến lá phổi. Cổ nhân lựa chọn trung binh tấn làm cơ sở rèn luyện thân thể, bởi vì khoa học kỹ thuật lạc hậu, nên không có cách nào giải thích được nguyên nhân.

"Mọi người."

Lâm Siêu nhìn mấy người đang thở dốc, nói tiếp:

"Tôi vừa mới nhận được một tin tức, hiện tại có nhiệm vụ muốn giao cho mọi người."

"Nhiệm vụ gì?"

Hai mắt Vưu Tiềm sáng lên.

Lâm Siêu nhìn Vưu Tiềm một cái, quay sang những người khác nói:

"Cách đây mấy trăm km có một tòa căn cứ. Hiện tại đang bị quái vật tấn công. Tôi muốn phái bốn người qua đó, đại diện cho căn cứ chúng ta đi tiếp viện. Đây chính là một cơ hội rất tốt để thực chiến. Trong chiến trường, khi tham gia vào quần đấu, kinh nghiệm chiến đấu, phản ứng thần kinh và các phương diện khác đều sẽ tăng lên."

"Chỉ phái bốn người chúng tôi?"

Vưu Tiềm trừng mắt một cái, nói tiếp:

"Một tòa căn cứ bị xâm lấn, người nhiều như thế mà không chống đỡ nổi. Cậu nghĩ gì mà phái bốn người chúng tôi đi?"

Lâm Siêu bình tĩnh nhìn Vưu Tiềm một cái, lên tiếng:

"Anh có vần đề gì nghi vấn?"

Vưu Tiêm họ nhẹ một cái, nói:

"Không, không có gì. Tôi chỉ muốn xác nhận có hay chăng bản thân có nghe nhầm hay không mà thôi."

"Nếu đã không có ý kiến gì, thì đi chuẩn bị đi. Hôm nay, mọi người sẽ lên đường."

Lâm Siêu nhìn chị gái, vẻ lạnh lùng trên gương mặt biến đi đâu mất, nhẹ giọng nói:

"Chị hãy cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi."

Lâm Thi Vũ chớp mắt cười một cái.

"Ta không phải đi sao?"

Bạch Tuyết cắn cắn môi dưới, dùng đôi mắt màu xanh trong suốt nhìn Lâm Siêu.

Trên mặt Lâm Siêu nở một nụ cười, nói:

"Cô ở lại căn cứ với tôi."

"Ngươi muốn nói chuyện với ta? Sắc mặt của Bạch Tuyết đột nhiên trở nên ửng hồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện