Đây là năng lực của Phạm Hương Ngữ, chẳng những khống chế đám xác sống, mà còn có thể chia sẻ những gì chúng thấy được. Nhưng khi thi triển khả năng này, đại não sẽ rất nhanh mệt mỏi, chỉ có thể duy trì trong thời gian cực ngắn.
Phạm Hương Ngữ đang ngồi xem tài liệu, bỗng nhiên dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra một tia thú vị. Nàng đặt giấy tờ xuống, đi tới mở rộng cửa sổ, nhìn ra ngoài, chúm tay lên miệng, huýt sáo một cái.
Một lát sau, một thân ảnh kim sắc nhanh như điện, chạy tới dưới lầu, nhún chân nhảy lên cửa sổ bay vào phòng.
Phạm Hương Ngữ đóng lại cửa sổ, quay lại quở trách: "Cái con chó thối này! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đi vào bằng đường này... Bẩn hết cả phòng!"
Hoàng Kim Khuyển ủy khuất ngồi xổm xuống, chẳng dám hé răng.
Bây giờ, kích thước Hoàng Kim Khuyển cũng giống như một con cẩu bình thường, cả người lông vàng óng, mượt mà như tơ. Chỉ có Lâm Siêu mới biết, hình thái như vậy thể hiện con hàng này đã tiến cấp. Ẩn dưới hình thể nhỏ bé đó là sức mạnh khổng lồ, đến như voi ma mút thời tiền sử cũng phải sợ chạy mất dép.
"Đi ra cửa chính, hướng 3 giờ, có một tên nhóc tới quậy phá. Ngoạm nó về đây cho ta!" Phạm Hương Ngữ vuốt ve lớp lông mềm mại, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ... ta muốn nó còn sống."
Hoàng Kim Khuyển ngao ô một tiếng, biểu hiện đã hiểu, sau đó đứng lên, định nhảy ra ngoài từ cửa sổ thì bị một cước của Phạm Hương Ngữ đạp lộn cổ xuống.
"Đồ đầu đất! Nói mãi mà không nhớ!"
Hoàng Kim Khuyển rơi từ trên cao xuống đất, lăn vài vòng, u oán quay đầu nhìn thoáng qua Phạm Hương Ngữ, rồi vội vàng cúi đầu chạy về phía cửa chính.
***
Bên ngoài căn cứ 3 ki-lô-mét.
Bóng đen ẩn vào một tòa nhà cao tầng. Vẻ ngoài của nó như trong suốt, hòa vào khung cảnh xung quanh. Càng đến gần cái căn cứ này, nó càng cẩn thận. Nó rất giỏi về ngụy trang, truy tung, tiềm hành, cho nên mới được cử tới giám sát chỗ này.
Trong quá trình giám sát, nó chỉ phát hiện được một ít điểm yếu của cái căn cứ này. Đây không phải là một căn cứ bình thường, bóng đen ở xa xa kia tự như một con cự thú đang say ngủ, nanh vuốt đáng sợ chỉ tạm thu lại thôi.
Nó không dám tiến tới quá gần. 3 ki-lô-mét đã là phạm vi cực hạn.
Nó còn đang quan sát, đột nhiên một luồng gió mạnh cuốn tới. Nó ngửi được một tia nguy hiểm. Ẩn trong luồng gió có một mùi quen thuộc... Mùi thú dữ! Nó biết... chỉ có một con thú ở gần căn cứ này thôi. Vật nuôi của tên người kia... thú Hoàng Kim Khuyển!
Bóng đen cực kỳ căng thẳng, đứng im không nhúc nhích, không dám chạy trốn.
Sưu!
Một thân ảnh kim sắc thân ảnh bay vút đến, cách vị trí của nó vài trăm mét. Con thú hếch mũi ngửi ngửi, lập tức khóa được mục tiêu, nhào tới vị trí bóng đen.
Bóng đen kêu to không xong, vội vàng chạy ngược về phía sau.
Rống!
Hoàng Kim Khuyển gầm thét truy kích. Xương cốt, da thịt, bộ lông phát sinh biến hóa, kích thước bạo tăng, to như một con voi.
Sưu!
Tốc độ Hoàng Kim Khuyển bạo tăng, bay vút đến đuổi kịp bóng đen, móng vuốt thô bạo vung lên, đập chát vào con hàng đang chạy trốn.
Bóng đen đáng dán sát mặt đất chạy trốn giải trừ trạng thái ngụy trang, hiện ra một thanh niên có màu da tái nhợt, tướng mạo bình thường. Lúc này, vẻ mặt hắn vô cùng sợ hãi.
Dưới trạng thái ngụy trang, tuy tốc độ và sức chịu đựng của nó tăng lên vài lần nhưng có nhược điểm là lực công kích rất thấp.
Phanh!
Móng vuốt Hoàng Kim Khuyển xé ra vài đường máu trên cánh tay tên thanh niên, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài. Tên này không dám ham đánh, mượn lực đánh bay, vận dụng năng lực biến thành một cái bóng, dán sát mặt đất nhanh chóng chạy trốn. Hắn không sợ Hoàng Kim Khuyển, mà là sợ tên người trong căn cứ kia!
Lúc trước, chỉ chờ người kia đi xa, hắn mới dám đến nơi này thăm dò. Lần này, nếu không phải là tình huống đặc thù, nó cũng chẳng dám mạo hiểm đến đây.
Hoàng Kim Khuyển sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Thanh niên không dám phản kích, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là chạy cho nhanh, cho nên không quản đang thụ thương mà dồn hết năng lượng trong người, trốn càng nhanh càng tốt.
Năng lực của nó bị tia sáng khắc chế. Nếu người kia xuất hiện, hẳn nó phải chết không thể nghi ngờ!
Hoàng Kim Khuyển truy kích, không ngừng vỗ vào bóng đen. Thế nhưng móng vuốt của nó chỉ có thể tạo thành từng cái hố to nhỏ trên mặt đất, không cách nào thương tổn được bóng đen nữa.
Miễn dịch công kích vật lý!
Hoàng Kim Khuyển có chút chộn rộn. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, khiến Phạm Hương Ngữ ghi sổ, bữa ăn tối hôm nay sẽ đi tong. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, nó không thể bắt được cái bóng kia.
Viền mắt Hoàng Kim Khuyển đỏ đậm. Nó muốn khôi phục đến kích thước toàn thịnh... chỉ là, như thế sẽ tạo ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa, mấy hôm nay nó chẳng kiếm được nhiều thức ăn xung quanh đây. Mỗi lần dùng trạng thái chiến đấu cực hạn, sẽ tốn rất nhiều năng lượng. Không được bổ sung thực phẩm đầy đủ, nó sẽ bị cơn đói dày vò.
Truy tung được mấy phút, Hoàng Kim Khuyển bỗng phát hiện, thỉnh thoảng đầu của bóng đen kia hơi nháy lên, có chút ít thực thể hóa, phân biệt được với mặt đất. Nó vừa đuổi theo, vừa để ý đến trạng thái của con hàng này. Canh đúng khoảnh khắc, nó dồn hết năng lượng, kích thước cái đầu chó bạo tăng tới cực hạn (chân vẫn bé như que tăm:)), nhào tới cắn một ngụm. Cả cái bóng và một đám đất đá đã nằm trong mồm nó!
Ăn đất cả bít tất luôn!
Răng nanh sắc lẻm cắn chặt cả cái bóng và đất đá, đề phòng con hàng này chạy mất, nó vội vàng quay đầu chạy về căn cứ.
Phạm Hương Ngữ đang ngồi xem tài liệu, bỗng nhiên dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra một tia thú vị. Nàng đặt giấy tờ xuống, đi tới mở rộng cửa sổ, nhìn ra ngoài, chúm tay lên miệng, huýt sáo một cái.
Một lát sau, một thân ảnh kim sắc nhanh như điện, chạy tới dưới lầu, nhún chân nhảy lên cửa sổ bay vào phòng.
Phạm Hương Ngữ đóng lại cửa sổ, quay lại quở trách: "Cái con chó thối này! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đi vào bằng đường này... Bẩn hết cả phòng!"
Hoàng Kim Khuyển ủy khuất ngồi xổm xuống, chẳng dám hé răng.
Bây giờ, kích thước Hoàng Kim Khuyển cũng giống như một con cẩu bình thường, cả người lông vàng óng, mượt mà như tơ. Chỉ có Lâm Siêu mới biết, hình thái như vậy thể hiện con hàng này đã tiến cấp. Ẩn dưới hình thể nhỏ bé đó là sức mạnh khổng lồ, đến như voi ma mút thời tiền sử cũng phải sợ chạy mất dép.
"Đi ra cửa chính, hướng 3 giờ, có một tên nhóc tới quậy phá. Ngoạm nó về đây cho ta!" Phạm Hương Ngữ vuốt ve lớp lông mềm mại, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ... ta muốn nó còn sống."
Hoàng Kim Khuyển ngao ô một tiếng, biểu hiện đã hiểu, sau đó đứng lên, định nhảy ra ngoài từ cửa sổ thì bị một cước của Phạm Hương Ngữ đạp lộn cổ xuống.
"Đồ đầu đất! Nói mãi mà không nhớ!"
Hoàng Kim Khuyển rơi từ trên cao xuống đất, lăn vài vòng, u oán quay đầu nhìn thoáng qua Phạm Hương Ngữ, rồi vội vàng cúi đầu chạy về phía cửa chính.
***
Bên ngoài căn cứ 3 ki-lô-mét.
Bóng đen ẩn vào một tòa nhà cao tầng. Vẻ ngoài của nó như trong suốt, hòa vào khung cảnh xung quanh. Càng đến gần cái căn cứ này, nó càng cẩn thận. Nó rất giỏi về ngụy trang, truy tung, tiềm hành, cho nên mới được cử tới giám sát chỗ này.
Trong quá trình giám sát, nó chỉ phát hiện được một ít điểm yếu của cái căn cứ này. Đây không phải là một căn cứ bình thường, bóng đen ở xa xa kia tự như một con cự thú đang say ngủ, nanh vuốt đáng sợ chỉ tạm thu lại thôi.
Nó không dám tiến tới quá gần. 3 ki-lô-mét đã là phạm vi cực hạn.
Nó còn đang quan sát, đột nhiên một luồng gió mạnh cuốn tới. Nó ngửi được một tia nguy hiểm. Ẩn trong luồng gió có một mùi quen thuộc... Mùi thú dữ! Nó biết... chỉ có một con thú ở gần căn cứ này thôi. Vật nuôi của tên người kia... thú Hoàng Kim Khuyển!
Bóng đen cực kỳ căng thẳng, đứng im không nhúc nhích, không dám chạy trốn.
Sưu!
Một thân ảnh kim sắc thân ảnh bay vút đến, cách vị trí của nó vài trăm mét. Con thú hếch mũi ngửi ngửi, lập tức khóa được mục tiêu, nhào tới vị trí bóng đen.
Bóng đen kêu to không xong, vội vàng chạy ngược về phía sau.
Rống!
Hoàng Kim Khuyển gầm thét truy kích. Xương cốt, da thịt, bộ lông phát sinh biến hóa, kích thước bạo tăng, to như một con voi.
Sưu!
Tốc độ Hoàng Kim Khuyển bạo tăng, bay vút đến đuổi kịp bóng đen, móng vuốt thô bạo vung lên, đập chát vào con hàng đang chạy trốn.
Bóng đen đáng dán sát mặt đất chạy trốn giải trừ trạng thái ngụy trang, hiện ra một thanh niên có màu da tái nhợt, tướng mạo bình thường. Lúc này, vẻ mặt hắn vô cùng sợ hãi.
Dưới trạng thái ngụy trang, tuy tốc độ và sức chịu đựng của nó tăng lên vài lần nhưng có nhược điểm là lực công kích rất thấp.
Phanh!
Móng vuốt Hoàng Kim Khuyển xé ra vài đường máu trên cánh tay tên thanh niên, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài. Tên này không dám ham đánh, mượn lực đánh bay, vận dụng năng lực biến thành một cái bóng, dán sát mặt đất nhanh chóng chạy trốn. Hắn không sợ Hoàng Kim Khuyển, mà là sợ tên người trong căn cứ kia!
Lúc trước, chỉ chờ người kia đi xa, hắn mới dám đến nơi này thăm dò. Lần này, nếu không phải là tình huống đặc thù, nó cũng chẳng dám mạo hiểm đến đây.
Hoàng Kim Khuyển sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Thanh niên không dám phản kích, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là chạy cho nhanh, cho nên không quản đang thụ thương mà dồn hết năng lượng trong người, trốn càng nhanh càng tốt.
Năng lực của nó bị tia sáng khắc chế. Nếu người kia xuất hiện, hẳn nó phải chết không thể nghi ngờ!
Hoàng Kim Khuyển truy kích, không ngừng vỗ vào bóng đen. Thế nhưng móng vuốt của nó chỉ có thể tạo thành từng cái hố to nhỏ trên mặt đất, không cách nào thương tổn được bóng đen nữa.
Miễn dịch công kích vật lý!
Hoàng Kim Khuyển có chút chộn rộn. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, khiến Phạm Hương Ngữ ghi sổ, bữa ăn tối hôm nay sẽ đi tong. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, nó không thể bắt được cái bóng kia.
Viền mắt Hoàng Kim Khuyển đỏ đậm. Nó muốn khôi phục đến kích thước toàn thịnh... chỉ là, như thế sẽ tạo ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa, mấy hôm nay nó chẳng kiếm được nhiều thức ăn xung quanh đây. Mỗi lần dùng trạng thái chiến đấu cực hạn, sẽ tốn rất nhiều năng lượng. Không được bổ sung thực phẩm đầy đủ, nó sẽ bị cơn đói dày vò.
Truy tung được mấy phút, Hoàng Kim Khuyển bỗng phát hiện, thỉnh thoảng đầu của bóng đen kia hơi nháy lên, có chút ít thực thể hóa, phân biệt được với mặt đất. Nó vừa đuổi theo, vừa để ý đến trạng thái của con hàng này. Canh đúng khoảnh khắc, nó dồn hết năng lượng, kích thước cái đầu chó bạo tăng tới cực hạn (chân vẫn bé như que tăm:)), nhào tới cắn một ngụm. Cả cái bóng và một đám đất đá đã nằm trong mồm nó!
Ăn đất cả bít tất luôn!
Răng nanh sắc lẻm cắn chặt cả cái bóng và đất đá, đề phòng con hàng này chạy mất, nó vội vàng quay đầu chạy về căn cứ.
Danh sách chương