Làm Trầm Thiệu khá ngạc nhiên là Cố Ninh Chiêu cư nhiên cũng mượn được tiền, trong lòng cậu vô cùng tò mò, vị này cuối cùng mở miệng mượn tiền như thế nào đây.
"Không có gì, chỉ gặp được vài người quen." Sau đó Cố Ninh Chiêu bình tĩnh nói cho cậu biết.
Trầm Thiệu nhất thời câm nín, nguyên lai vị này nhờ vào thể diện.
Cuộc thi vào những ngày đầu vừa thoải mái lại mang tính chất giải trí, cho nên cuộc thi nhân tài quốc tế này nhanh chóng được chú ý cao độ. Nhưng khán giả nhanh chóng phát hiện, cuộc thi này càng ngày càng nồng mùi thuốc súng, ví dụ ban tổ chức cố tình chọn hai đội đến từ hai nước có quan hệ không tốt mấy là đối thủ, hay để cho họ làm đội hỗ trợ, khiến không ít người cười sau lớp mặt nạ.
Bởi vì qua cuộc thi này, càng ngày càng nhiều người biết đến ẩm thực Trung Hoa, nhưng lại làm cho Hàn Quốc bất mãn, thậm một trong các tuyển thủ còn nói trước mặt nhiều người rằng, "Món ăn Trung Hoa không xào thì hấp, vốn chẳng có gì ngon."
Lời này được các tuyển thủ của các nước khác truyền đến tai Trầm Thiệu, đương nhiên người truyền lời cũng chẳng có hảo ý gì, dù sao mọi người đều đang cạnh tranh với nhau, đội Trung Quốc vẫn luôn thể hiện vô cùng ưu tú, họ đương nhiên hận không thể quậy cho đội Trung Quốc đục ngầu, để điểm của đội Trung Quốc bị kéo xuống thấp.
Bất quá, khiến họ thất vọng, đội Trung Quốc cũng không tìm đội Hàn Quốc tính sổ, ngược lại vẫn hoàn thành các nhiệm vụ rất ưu tú, cho đến buổi diễn thuyết kia.
Buổi diễn thuyết này liên quan đến văn hóa của đất nước, các tuyển thủ trước đó cũng chưa biết phải so tài cái gì, nên ban tổ chức đưa ra đề tài, bắt mỗi đội chọn một đại diện ngẫu hứng diễn thuyết về văn hóa của đất nước mình, mọi người mới thấy nhức đầu.
Đề tài văn hóa này vừa đơn giản vừa phức tạp, đơn giản vì ai cũng có thể nói được, phức tạp chính là đề tài này rất bình thường, rất khó nói cho thuyết phục.
Các đội nhanh chóng bốc thăm, quyết định thứ tự lên sân khấu, Trầm Thiệu làm đại diện, lên bốc được số thứ năm, không tốt nhưng cũng không xấu.
Thời gian diễn thuyết là năm phút, muốn giới thiệu văn hóa Trung Hoa, thật sự quá ít, chỉ cần đọc tên từng triều đại thôi đã mất vài phút, đừng nói chi đến văn hóa.
Trầm Thiệu cùng bốn người trong đội nhỏ giọng thảo luận, sau đó quyết định nội dung bài diễn thuyết.
Khá tình cờ là đội Hàn Quốc xếp thứ tư, còn đội Trung Quốc xếp ngay sau họ.
Đại diện cho đội Hàn Quốc là một cô gái ngọt ngào, nhưng nội dung bài diễn thuyết lại không làm mọi người cao hứng, nhất là đội Nhật Bản và Trung Quốc, nhìn cô gái ngọt ngào này như đang nhìn quái vật.
Các tuyển thủ quốc gia khác ít nhiều đều biết mâu thuẫn giữa ba quốc gia này, nên chỉ mỉm cười chờ xem náo nhiệt, sau khi đội Hàn Quốc diễn thuyết xong, vỗ tay cũng lớn bất thường.
Trầm Thiệu nhìn những tuyển thủ muốn xem náo nhiệt kia, cùng mười một trọng tài bên cạnh, không nhanh không chậm bước lên bục diễn thuyết trên sân khấu, khuôn mặt tươi cười nhìn khắp hội trường, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên công tác bên cạnh, ra hiệu có thể bắt đầu rồi.
"Trung Hoa, quang vinh. Văn hóa Trung Hoa đã ngàn năm, các vị ngồi đây đều đã nghe, mà tôi cũng không muốn dùng ngôn từ tầm thường. Trung Hoa có rất nhiều văn hóa, văn hóa ẩm thực, văn hóa phục sức, văn hóa tri thức, văn hóa lễ nghi, văn hóa y học vân vân, mỗi một dạng đều thấm nhuần trong cuộc sống của chúng tôi, trở thành một phần không thể thiếu."
Cố Ninh Chiêu nhìn thiếu niên đang diễn thuyết trên sân khấu, tốc độ nói không nhanh không chậm, trường thân ngọc lập, đứng trên sân khấu đã tự mang một cỗ phong vận, giống như một phiên phiên giai công tử thời cổ, khiến người khác không thể rời mắt.
"Từ thời nhà Đường đã có học sinh từ Nhật Bản đến Trường An học tập, đây chính là sức mạnh của văn hóa." Nụ cười trên mặt càng rõ ràng, "Văn hóa mấy ngàn năm hun đúc, khiến đến nay người Trung Quốc nho nhã bao dung, cho dù có người chửi bới ăn cắp văn hóa quốc gia, đất nước Trung hoa chúng tôi vẫn chào đón quý khách từ khắp nơi. Người có biên giới, nhưng văn hóa thì không, bao dung khiêm tốn, đây là nguyên bản của văn hóa chúng tôi, cũng là nền tảng văn hóa mấy ngàn năm vững chãi, Trung Quốc luôn luôn chào đón bạn bè thế giới đến cảm nhận nền văn hóa của chúng tôi, vì chỉ có sinh sống ở đó, mới có thể cảm nhận sâu sắc nét thu hút của văn hóa Trung Hoa."
Bài diễn thuyết này thật sự là bài diễn thuyết đơn giản, cố tình phản bác những ví dụ văn hóa mà Hàn Quốc đã nói trước đó, lại còn ra vẻ ta đây bao dung, ta đây khiêm tốn, rất nhiều tuyển thủ nhịn không được quay sang nhìn vẻ mặt đội Hàn Quốc, xem mặt họ có nhăn nhúm lại không? Tuy Trầm Thiệu không nói rõ ai chửi hay ăn cắp, nhưng cho dù cậu muốn nói đến ai đi nữa, đội Nhật Bản nhìn có vẻ lịch sự kỳ thật ánh mắt châm học quét tới quét lui nhóm Hàn Quốc, khiến sắc mặt đội Hàn Quốc vừa trắng vừa xanh, hết sức khó coi.
Buổi diễn thuyết tiếp tục, nhưng nhóm tuyển thủ nhanh chóng phát hiện, đã có tình huống khác thường phát sinh, đại diện nữ tuyển thủ đã lên sân khấu diễn thuyết kia bật khóc hu hu, hai mắt đỏ ửng, nhìn vô cùng đáng thương.
Đội Nhật Bản đồng loại chửi thầm, má nó, còn có chiêu này, khóc lóc lăn lộn, có biết xấu hổ không? Lập tức họ lại thấy hơi vui sướng khi người gặp họa, dù sao đội Trung Quốc gặp phải tình huống này, bọn họ mừng rỡ đến vỗ tay.
Cũng may ban tổ chức thấy nữ tuyển thủ kia khóc lóc, nên cho người đến mời cô đến phòng khác, về cuộc thi diễn thuyết, vẫn tiếp tục. Nhưng trong các trọng tài có một vài vị tỏ ra không vui, cuộc thi đang tốt đẹp, quậy như vậy còn ra thể thống gì.
So với đội Hàn Quốc, thì đội Trung Quốc có vẻ ung dung hơn. Hôm qua đội Hàn Quốc nói xấu văn hóa ẩm thực của đội Trung Quốc, ban tổ chức cũng biết, chẳng qua những hành động của các đội thi đều là vì cuộc thi, nên họ đều xem như không biết.
Không ngờ buổi diễn thuyết hôm nay đang tiến hành suôn sẻ, đội Hàn Quốc lại gây rối, họ chửi người ta, người ta diễn thuyết đề cao quốc gia của người ta cũng không được? Thua không đứng lên được thì đừng đi thi, trước đó họ nằng nặc đòi một suất thi đấu, bây giờ lại gây ra chuyện này, ban tổ chức không giải quyết thì còn mặt mũi gì nữa?
"Hừ," Chúc Du nhìn nữ tuyển thủ khóc lóc được đưa đi, nói nhỏ vào tai Viên Quyên, "Lại giành được hạng chót."
Viên Quyên cười bất đắc dĩ, nhỏ giọng: "Đừng động đến họ." Bây giờ đội khác đang diễn thuyết, họ nói chuyện bên dưới, là không tôn trọng người khác.
Chúc Du cũng biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện, liền chú ý trở lại sân khấu, trong lòng lại cảm thấy không quan tâm là ai đang nói, đều không phấn khích bằng Trầm Thiệu.
Cuộc thi diễn thuyết kết thúc, sau khi tổng hợp điểm, Trầm Thiệu và một tuyển thủ đội khác đồng hạng nhất, làm những phụ trách đội Trung Quốc rất vui mừng, nên khi phía đội Hàn Quốc kháng nghị lên ban tổ chức, nói Trầm Thiệu bôi nhọ nhân cách của họ, phụ trách đội Trung Quốc vô cùng tức giận.
"Tôi nghĩ quý vị có lẽ đã không hiểu nội dung diễn thuyết của đội chúng tôi, tuyển thủ đội tôi từ đầu đến cuối không hề đề cập nửa chữ đến quý vị, tuyển thủ đội quý vị từ đâu suy đoán bài diễn thuyết của chúng tôi đã bôi nhọ danh dự đất nước quý vị?" Phụ trách Vương đã làm trợ lý của vài người, tuy kiến thức không phải phong phú, nhưng khả năng mồm mép đều hơn hẳn người khác. Dù sao từ nhỏ cuộc sống của anh cũng khó khăn, cha mẹ đều mất, muốn đối nhân xử thế không thông minh, cũng không thể bước lên vị trí hiện tại.
Đội Hàn Quốc bị phụ trách Vương xem thường nhưng lại không thể cãi, quả thật Trầm Thiệu không nói gì đến Hàn quốc, chỉ nhắc đến Nhật Bản, nhưng đó cũng chỉ là một ví dụ, họ biết Trầm Thiệu đang ám chỉ họ, nhưng nếu người ta đã nêu một ví dụ này, chẳng lẽ không có liên hệ gì sao?
Phụ trách đội Hàn Quốc cũng rối, cũng buồn bực, cuối cùng kháng nghị kia chỉ có thể im hơi lặng tiếng biến mất, chào đón họ là cuộc thi thí nghiệm hóa học phức tạp vào buổi chiều.
Đại diện cho Trung Quốc là Viên Quyên nhìn qua điềm đạm dịu dàng, nhưng khi cô mặc chiếc áo trắng thí nghiệm, đeo khẩu trang và kính an toàn vào, dường như đã trở thành người khác.
Trầm Thiệu không tìm hiểu sâu về hóa học, tuy thành tích thời trung học cũng không tệ, nhưng cậu tự thấy không thể kiểm soát những thí nghiệm phức tạo như vậy.
Có người nói hóa học cũng là một loại ma thuật kỳ bí, thay đổi màu sắc, những phản ứng thần kỳ, đều có thể khiến người yêu thích hóa học mê mẩn.
Hiển nhiên Trầm Thiệu không thuộc nhóm người này, quá trình chờ đợi thí nghiệm, cậu thiếu chút nữa ngủ gật rồi.
Cuối cùng, căn cứ vào các tính chính xác cộng với thao tác chuẩn mực và thành thạo, Viên Quyên đứng thứ hai.
Diễn thuyết Trầm Thiệu được hạng nhất, hóa học Viên Quyên được hạng nhì, kết quả ngày thi đấu thứ ba, đội Trung Quốc thu hoạch lớn.
Tuy hơi ồn ào nên có hơi không thoải mái, nhưng Trầm Thiệu đã nói, người Trung Hoa khiêm tốn và bao dung, việc nhỏ như vậy họ coi như không thấy là được.
Đáng tiếc việc mà họ không ngờ nhất là, khi tiết mục được phát sóng, đã nhanh chóng khiến cộng động mạng Trung Quốc và Hàn Quốc căng thẳng, chỉ tiếc sức chiến đấu của dân mạng Hàn Quốc cũng khá yếu, nhân số quá ít, khả năng bàn phím của dân mạng Trung Quốc cao cường, khiến Hàn Quốc tức đến mức không nói nên lời. Mặt khác, lại thêm dân mạng Nhật Bản đục nước béo cò, nhân cơ hội gạt chân Hàn Quốc một cái, khiến cộng động mạng Hàn Quốc chán nản, còn vinh quanh đạt danh hiệu "Thắng thì mừng, thua thì quậy".
Chuyện lần này khiến nhiều người Trung Hoa cảm thấy rất tức giận, Hàn Quốc ăn trộm văn hóa nước khác còn tự nhận là của mình, rất nhiều dân mạng đã bất mãn, hiện tại Trầm Thiệu tứ lạng bạt thiên cân đánh thẳng mặt Hàn Quốc, có thể không cho họ cao hứng sao?
Quan trọng nhất là, khi đứng trên sân khấu, Trầm Thiệu vô cùng Đẹp - Trai! Khí thế đó, phong độ đó, dáng người đó, nếu thay Hán phục, quả thực chính là khiêm khiên quân tử trong cổ văn đã miêu tả, không nhìn thấy các nữ tuyển thủ bên dưới sân khấu khi nhìn thấy Trầm Thiệu mắt đều sáng trưng hay sao?
Trên mạng, không ít dân mạng nữ tỏ ý, buông Trầm Thiệu ra để tôi tới!
Mạng xã hội Phi Đằng lại đúng lúc cập nhật thông tin của Trầm Thiệu, Cố Ninh Chiêu trong cuộc thi, ví dụ như dáng vẻ xào rau của Trầm Thiệu, dáng Cố Ninh Chiêu dựa vào sofa đọc sách, đều khiến không ít dân mạng nữ kêu gào. Thoáng chốc, không ít người đăng ký tài khoản Phi Đằng, sau đó bước vào mê hồn trận của mạng xã hội Phong Đằng.
Vĩnh viễn đừng coi thường sức chiến đấu của nữ giới, bất kể ở đâu, trên internet cũng y như vậy.
...
Nhân khí của Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu càng ngày càng càng dâng cao trên mạng cả nước, mà ở thị trấn Bồng xa xôi, cũng chào đón người đầu tư gia công nông sản.
Tống Hà là người Trần Chương đã giới thiệu cho Trầm Thiệu, sau khi Trầm Thiệu ký hợp đồng với anh ta, đã để anh ta đến thị trấn Bồng đề cập chuyện nhà máy nước giải khát.
Sau khi Tống Hà đến thị trấn Bồng, được lãnh đạo thị trấn nhiệt tình tiếp đón, nhưng thực tế họ vẫn lo lắng trong bụng, vì lãnh đạo của những huyện lân cận sau khi nghe được chuyện này, cũng có hơi rục rịch, muốn đề cập chuyện đầu tư này với địa phương của họ.
Ai lại không muốn người dân địa phương mình được sống tốt hơn, để Tống Hà đầu tư vào thị trấn Bồng, các lãnh đạo thậm chí còn bàn luận suốt mấy đêm liền, suy nghĩ xây dựng một vài phương án.
Ai ngờ chuyện đầu tư này còn dễ bàn bạc hơn so với dự đoán của họ, mà thái độ của người đầu tư so với những người trước đó thân thiện hơn rất nhiều, khiến lãnh đạo thị trấn cũng yên tâm hơn.
"Chân thành cảm ơn công ty đã luôn giúp đỡ chúng tôi, thị trấn Bồng non xanh nước biếc, hoa nở chim ca, là một nơi thích hợp đầu tư." Tuy Tống Hà cảm thấy thị trấn Bồng chưa phải là địa phương thích hợp đầu tư nhà máy trái cây nhất, nhưng cũng khá tốt, huống chi ý định của ông chủ là muốn xây dựng nhà máy ở đây, "Không biết khi nào có thời gian để chúng ta sẽ ký kết hợp đồng đầu tư?"
Lãnh đạo địa phương vui sướng ngất ngây, lúc này tỏ vẻ lúc nào cũng được, chờ Trầm Thiệu gọi luật sư đến, hai bên sẽ ký hợp đồng, rồi chuẩn bị công tác xây dựng nhà máy.
Nhà máy trái cây sắp xây dựng, đối với lãnh đạo địa phương và người dân, đều là chuyện vui mừng, thậm chí có tin đồn ông chủ nhà máy là người của thị trấn Bồng, bất quá thấy tin đồn kia không có căn cứ, nên rất nhiều người nghi ngờ.
"Không có gì, chỉ gặp được vài người quen." Sau đó Cố Ninh Chiêu bình tĩnh nói cho cậu biết.
Trầm Thiệu nhất thời câm nín, nguyên lai vị này nhờ vào thể diện.
Cuộc thi vào những ngày đầu vừa thoải mái lại mang tính chất giải trí, cho nên cuộc thi nhân tài quốc tế này nhanh chóng được chú ý cao độ. Nhưng khán giả nhanh chóng phát hiện, cuộc thi này càng ngày càng nồng mùi thuốc súng, ví dụ ban tổ chức cố tình chọn hai đội đến từ hai nước có quan hệ không tốt mấy là đối thủ, hay để cho họ làm đội hỗ trợ, khiến không ít người cười sau lớp mặt nạ.
Bởi vì qua cuộc thi này, càng ngày càng nhiều người biết đến ẩm thực Trung Hoa, nhưng lại làm cho Hàn Quốc bất mãn, thậm một trong các tuyển thủ còn nói trước mặt nhiều người rằng, "Món ăn Trung Hoa không xào thì hấp, vốn chẳng có gì ngon."
Lời này được các tuyển thủ của các nước khác truyền đến tai Trầm Thiệu, đương nhiên người truyền lời cũng chẳng có hảo ý gì, dù sao mọi người đều đang cạnh tranh với nhau, đội Trung Quốc vẫn luôn thể hiện vô cùng ưu tú, họ đương nhiên hận không thể quậy cho đội Trung Quốc đục ngầu, để điểm của đội Trung Quốc bị kéo xuống thấp.
Bất quá, khiến họ thất vọng, đội Trung Quốc cũng không tìm đội Hàn Quốc tính sổ, ngược lại vẫn hoàn thành các nhiệm vụ rất ưu tú, cho đến buổi diễn thuyết kia.
Buổi diễn thuyết này liên quan đến văn hóa của đất nước, các tuyển thủ trước đó cũng chưa biết phải so tài cái gì, nên ban tổ chức đưa ra đề tài, bắt mỗi đội chọn một đại diện ngẫu hứng diễn thuyết về văn hóa của đất nước mình, mọi người mới thấy nhức đầu.
Đề tài văn hóa này vừa đơn giản vừa phức tạp, đơn giản vì ai cũng có thể nói được, phức tạp chính là đề tài này rất bình thường, rất khó nói cho thuyết phục.
Các đội nhanh chóng bốc thăm, quyết định thứ tự lên sân khấu, Trầm Thiệu làm đại diện, lên bốc được số thứ năm, không tốt nhưng cũng không xấu.
Thời gian diễn thuyết là năm phút, muốn giới thiệu văn hóa Trung Hoa, thật sự quá ít, chỉ cần đọc tên từng triều đại thôi đã mất vài phút, đừng nói chi đến văn hóa.
Trầm Thiệu cùng bốn người trong đội nhỏ giọng thảo luận, sau đó quyết định nội dung bài diễn thuyết.
Khá tình cờ là đội Hàn Quốc xếp thứ tư, còn đội Trung Quốc xếp ngay sau họ.
Đại diện cho đội Hàn Quốc là một cô gái ngọt ngào, nhưng nội dung bài diễn thuyết lại không làm mọi người cao hứng, nhất là đội Nhật Bản và Trung Quốc, nhìn cô gái ngọt ngào này như đang nhìn quái vật.
Các tuyển thủ quốc gia khác ít nhiều đều biết mâu thuẫn giữa ba quốc gia này, nên chỉ mỉm cười chờ xem náo nhiệt, sau khi đội Hàn Quốc diễn thuyết xong, vỗ tay cũng lớn bất thường.
Trầm Thiệu nhìn những tuyển thủ muốn xem náo nhiệt kia, cùng mười một trọng tài bên cạnh, không nhanh không chậm bước lên bục diễn thuyết trên sân khấu, khuôn mặt tươi cười nhìn khắp hội trường, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên công tác bên cạnh, ra hiệu có thể bắt đầu rồi.
"Trung Hoa, quang vinh. Văn hóa Trung Hoa đã ngàn năm, các vị ngồi đây đều đã nghe, mà tôi cũng không muốn dùng ngôn từ tầm thường. Trung Hoa có rất nhiều văn hóa, văn hóa ẩm thực, văn hóa phục sức, văn hóa tri thức, văn hóa lễ nghi, văn hóa y học vân vân, mỗi một dạng đều thấm nhuần trong cuộc sống của chúng tôi, trở thành một phần không thể thiếu."
Cố Ninh Chiêu nhìn thiếu niên đang diễn thuyết trên sân khấu, tốc độ nói không nhanh không chậm, trường thân ngọc lập, đứng trên sân khấu đã tự mang một cỗ phong vận, giống như một phiên phiên giai công tử thời cổ, khiến người khác không thể rời mắt.
"Từ thời nhà Đường đã có học sinh từ Nhật Bản đến Trường An học tập, đây chính là sức mạnh của văn hóa." Nụ cười trên mặt càng rõ ràng, "Văn hóa mấy ngàn năm hun đúc, khiến đến nay người Trung Quốc nho nhã bao dung, cho dù có người chửi bới ăn cắp văn hóa quốc gia, đất nước Trung hoa chúng tôi vẫn chào đón quý khách từ khắp nơi. Người có biên giới, nhưng văn hóa thì không, bao dung khiêm tốn, đây là nguyên bản của văn hóa chúng tôi, cũng là nền tảng văn hóa mấy ngàn năm vững chãi, Trung Quốc luôn luôn chào đón bạn bè thế giới đến cảm nhận nền văn hóa của chúng tôi, vì chỉ có sinh sống ở đó, mới có thể cảm nhận sâu sắc nét thu hút của văn hóa Trung Hoa."
Bài diễn thuyết này thật sự là bài diễn thuyết đơn giản, cố tình phản bác những ví dụ văn hóa mà Hàn Quốc đã nói trước đó, lại còn ra vẻ ta đây bao dung, ta đây khiêm tốn, rất nhiều tuyển thủ nhịn không được quay sang nhìn vẻ mặt đội Hàn Quốc, xem mặt họ có nhăn nhúm lại không? Tuy Trầm Thiệu không nói rõ ai chửi hay ăn cắp, nhưng cho dù cậu muốn nói đến ai đi nữa, đội Nhật Bản nhìn có vẻ lịch sự kỳ thật ánh mắt châm học quét tới quét lui nhóm Hàn Quốc, khiến sắc mặt đội Hàn Quốc vừa trắng vừa xanh, hết sức khó coi.
Buổi diễn thuyết tiếp tục, nhưng nhóm tuyển thủ nhanh chóng phát hiện, đã có tình huống khác thường phát sinh, đại diện nữ tuyển thủ đã lên sân khấu diễn thuyết kia bật khóc hu hu, hai mắt đỏ ửng, nhìn vô cùng đáng thương.
Đội Nhật Bản đồng loại chửi thầm, má nó, còn có chiêu này, khóc lóc lăn lộn, có biết xấu hổ không? Lập tức họ lại thấy hơi vui sướng khi người gặp họa, dù sao đội Trung Quốc gặp phải tình huống này, bọn họ mừng rỡ đến vỗ tay.
Cũng may ban tổ chức thấy nữ tuyển thủ kia khóc lóc, nên cho người đến mời cô đến phòng khác, về cuộc thi diễn thuyết, vẫn tiếp tục. Nhưng trong các trọng tài có một vài vị tỏ ra không vui, cuộc thi đang tốt đẹp, quậy như vậy còn ra thể thống gì.
So với đội Hàn Quốc, thì đội Trung Quốc có vẻ ung dung hơn. Hôm qua đội Hàn Quốc nói xấu văn hóa ẩm thực của đội Trung Quốc, ban tổ chức cũng biết, chẳng qua những hành động của các đội thi đều là vì cuộc thi, nên họ đều xem như không biết.
Không ngờ buổi diễn thuyết hôm nay đang tiến hành suôn sẻ, đội Hàn Quốc lại gây rối, họ chửi người ta, người ta diễn thuyết đề cao quốc gia của người ta cũng không được? Thua không đứng lên được thì đừng đi thi, trước đó họ nằng nặc đòi một suất thi đấu, bây giờ lại gây ra chuyện này, ban tổ chức không giải quyết thì còn mặt mũi gì nữa?
"Hừ," Chúc Du nhìn nữ tuyển thủ khóc lóc được đưa đi, nói nhỏ vào tai Viên Quyên, "Lại giành được hạng chót."
Viên Quyên cười bất đắc dĩ, nhỏ giọng: "Đừng động đến họ." Bây giờ đội khác đang diễn thuyết, họ nói chuyện bên dưới, là không tôn trọng người khác.
Chúc Du cũng biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện, liền chú ý trở lại sân khấu, trong lòng lại cảm thấy không quan tâm là ai đang nói, đều không phấn khích bằng Trầm Thiệu.
Cuộc thi diễn thuyết kết thúc, sau khi tổng hợp điểm, Trầm Thiệu và một tuyển thủ đội khác đồng hạng nhất, làm những phụ trách đội Trung Quốc rất vui mừng, nên khi phía đội Hàn Quốc kháng nghị lên ban tổ chức, nói Trầm Thiệu bôi nhọ nhân cách của họ, phụ trách đội Trung Quốc vô cùng tức giận.
"Tôi nghĩ quý vị có lẽ đã không hiểu nội dung diễn thuyết của đội chúng tôi, tuyển thủ đội tôi từ đầu đến cuối không hề đề cập nửa chữ đến quý vị, tuyển thủ đội quý vị từ đâu suy đoán bài diễn thuyết của chúng tôi đã bôi nhọ danh dự đất nước quý vị?" Phụ trách Vương đã làm trợ lý của vài người, tuy kiến thức không phải phong phú, nhưng khả năng mồm mép đều hơn hẳn người khác. Dù sao từ nhỏ cuộc sống của anh cũng khó khăn, cha mẹ đều mất, muốn đối nhân xử thế không thông minh, cũng không thể bước lên vị trí hiện tại.
Đội Hàn Quốc bị phụ trách Vương xem thường nhưng lại không thể cãi, quả thật Trầm Thiệu không nói gì đến Hàn quốc, chỉ nhắc đến Nhật Bản, nhưng đó cũng chỉ là một ví dụ, họ biết Trầm Thiệu đang ám chỉ họ, nhưng nếu người ta đã nêu một ví dụ này, chẳng lẽ không có liên hệ gì sao?
Phụ trách đội Hàn Quốc cũng rối, cũng buồn bực, cuối cùng kháng nghị kia chỉ có thể im hơi lặng tiếng biến mất, chào đón họ là cuộc thi thí nghiệm hóa học phức tạp vào buổi chiều.
Đại diện cho Trung Quốc là Viên Quyên nhìn qua điềm đạm dịu dàng, nhưng khi cô mặc chiếc áo trắng thí nghiệm, đeo khẩu trang và kính an toàn vào, dường như đã trở thành người khác.
Trầm Thiệu không tìm hiểu sâu về hóa học, tuy thành tích thời trung học cũng không tệ, nhưng cậu tự thấy không thể kiểm soát những thí nghiệm phức tạo như vậy.
Có người nói hóa học cũng là một loại ma thuật kỳ bí, thay đổi màu sắc, những phản ứng thần kỳ, đều có thể khiến người yêu thích hóa học mê mẩn.
Hiển nhiên Trầm Thiệu không thuộc nhóm người này, quá trình chờ đợi thí nghiệm, cậu thiếu chút nữa ngủ gật rồi.
Cuối cùng, căn cứ vào các tính chính xác cộng với thao tác chuẩn mực và thành thạo, Viên Quyên đứng thứ hai.
Diễn thuyết Trầm Thiệu được hạng nhất, hóa học Viên Quyên được hạng nhì, kết quả ngày thi đấu thứ ba, đội Trung Quốc thu hoạch lớn.
Tuy hơi ồn ào nên có hơi không thoải mái, nhưng Trầm Thiệu đã nói, người Trung Hoa khiêm tốn và bao dung, việc nhỏ như vậy họ coi như không thấy là được.
Đáng tiếc việc mà họ không ngờ nhất là, khi tiết mục được phát sóng, đã nhanh chóng khiến cộng động mạng Trung Quốc và Hàn Quốc căng thẳng, chỉ tiếc sức chiến đấu của dân mạng Hàn Quốc cũng khá yếu, nhân số quá ít, khả năng bàn phím của dân mạng Trung Quốc cao cường, khiến Hàn Quốc tức đến mức không nói nên lời. Mặt khác, lại thêm dân mạng Nhật Bản đục nước béo cò, nhân cơ hội gạt chân Hàn Quốc một cái, khiến cộng động mạng Hàn Quốc chán nản, còn vinh quanh đạt danh hiệu "Thắng thì mừng, thua thì quậy".
Chuyện lần này khiến nhiều người Trung Hoa cảm thấy rất tức giận, Hàn Quốc ăn trộm văn hóa nước khác còn tự nhận là của mình, rất nhiều dân mạng đã bất mãn, hiện tại Trầm Thiệu tứ lạng bạt thiên cân đánh thẳng mặt Hàn Quốc, có thể không cho họ cao hứng sao?
Quan trọng nhất là, khi đứng trên sân khấu, Trầm Thiệu vô cùng Đẹp - Trai! Khí thế đó, phong độ đó, dáng người đó, nếu thay Hán phục, quả thực chính là khiêm khiên quân tử trong cổ văn đã miêu tả, không nhìn thấy các nữ tuyển thủ bên dưới sân khấu khi nhìn thấy Trầm Thiệu mắt đều sáng trưng hay sao?
Trên mạng, không ít dân mạng nữ tỏ ý, buông Trầm Thiệu ra để tôi tới!
Mạng xã hội Phi Đằng lại đúng lúc cập nhật thông tin của Trầm Thiệu, Cố Ninh Chiêu trong cuộc thi, ví dụ như dáng vẻ xào rau của Trầm Thiệu, dáng Cố Ninh Chiêu dựa vào sofa đọc sách, đều khiến không ít dân mạng nữ kêu gào. Thoáng chốc, không ít người đăng ký tài khoản Phi Đằng, sau đó bước vào mê hồn trận của mạng xã hội Phong Đằng.
Vĩnh viễn đừng coi thường sức chiến đấu của nữ giới, bất kể ở đâu, trên internet cũng y như vậy.
...
Nhân khí của Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu càng ngày càng càng dâng cao trên mạng cả nước, mà ở thị trấn Bồng xa xôi, cũng chào đón người đầu tư gia công nông sản.
Tống Hà là người Trần Chương đã giới thiệu cho Trầm Thiệu, sau khi Trầm Thiệu ký hợp đồng với anh ta, đã để anh ta đến thị trấn Bồng đề cập chuyện nhà máy nước giải khát.
Sau khi Tống Hà đến thị trấn Bồng, được lãnh đạo thị trấn nhiệt tình tiếp đón, nhưng thực tế họ vẫn lo lắng trong bụng, vì lãnh đạo của những huyện lân cận sau khi nghe được chuyện này, cũng có hơi rục rịch, muốn đề cập chuyện đầu tư này với địa phương của họ.
Ai lại không muốn người dân địa phương mình được sống tốt hơn, để Tống Hà đầu tư vào thị trấn Bồng, các lãnh đạo thậm chí còn bàn luận suốt mấy đêm liền, suy nghĩ xây dựng một vài phương án.
Ai ngờ chuyện đầu tư này còn dễ bàn bạc hơn so với dự đoán của họ, mà thái độ của người đầu tư so với những người trước đó thân thiện hơn rất nhiều, khiến lãnh đạo thị trấn cũng yên tâm hơn.
"Chân thành cảm ơn công ty đã luôn giúp đỡ chúng tôi, thị trấn Bồng non xanh nước biếc, hoa nở chim ca, là một nơi thích hợp đầu tư." Tuy Tống Hà cảm thấy thị trấn Bồng chưa phải là địa phương thích hợp đầu tư nhà máy trái cây nhất, nhưng cũng khá tốt, huống chi ý định của ông chủ là muốn xây dựng nhà máy ở đây, "Không biết khi nào có thời gian để chúng ta sẽ ký kết hợp đồng đầu tư?"
Lãnh đạo địa phương vui sướng ngất ngây, lúc này tỏ vẻ lúc nào cũng được, chờ Trầm Thiệu gọi luật sư đến, hai bên sẽ ký hợp đồng, rồi chuẩn bị công tác xây dựng nhà máy.
Nhà máy trái cây sắp xây dựng, đối với lãnh đạo địa phương và người dân, đều là chuyện vui mừng, thậm chí có tin đồn ông chủ nhà máy là người của thị trấn Bồng, bất quá thấy tin đồn kia không có căn cứ, nên rất nhiều người nghi ngờ.
Danh sách chương