Kết quả thi giữa kỳ được công bố, học sinh nhất ban nhìn người đứng đầu là Trầm Thiệu rồi, cũng không mấy ai thấy ngạc nhiên. Dù sao thường ngày họ cũng nghe thầy khen Trầm Thiệu, nghe đến mức mòn lỗ tai.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là ngữ văn, sau khi phát bài thi, theo lệ thường sẽ đọc hai bài văn hay nhất cho cả lớp nghe. Đề thi văn lần này là "Cha mẹ tôi", trong một đống bài văn viết cha mẹ vất vả thế nào, yêu thương họ ra sao, thì bài văn của Trầm Thiệu ngược lại làm người khác chú ý, thậm chí còn khiến cho thầy cô trong tổ ngữ văn mất không ít thời gian thảo luận để chấm điểm.

Thầy ngữ văn nhất ban là người đã về hưu được mời đi dạy lại, mỗi lần lên lớp khi học sinh trong lớp đều đứng dậy hô "Chào thầy", người thầy giáo già này đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chào trả lại, sau đó mới cho học sinh ngồi xuống, bắt đầu tiết học.

"Thành tích kỳ này của mọi người đều có tiến bộ, tỷ lệ học sinh làm sai cũng còn nhiều, mọi người cần phải chú ý nhiều hơn." Thầy giáo già nêu một vài lỗi sai mọi người hay gặp, sau đó cầm hai xấp bài thi phát ra, "Kỳ này có hai bài thi mà giáo viên tổ ngữ văn đều cảm thấy rất hay, tôi sẽ đọc cho mọi người nghe, cả lớp học theo, cố gắng để bài thi lần sau viết tốt hơn."

Bài văn đầu tiên được đọc là của đại diện khoa ngữ văn, Trầm Thiệu lắng nghe, cảm thấy trình độ viết của cô bé kia thật sự rất tốt, bài văn được viết rất cảm động, có thể thấy được cha mẹ cô bé rất yêu thương cô, mà cô cũng rất hiểu chuyện.

"Bài thứ hai của học sinh Trầm Thiệu," thầy giáo già đặt bài thi xuống, nhìn lướt qua học sinh dưới bục giảng "Thời gian gần đây, tôi có nghe được vài lời đồn đãi, tất cả mọi người đều là học sinh trung học, không phải con nít mới hai ba tuổi, phải biết phân biệt thị phi."

Bạn học cả lớp biết thầy giáo già đang nói đến Trầm Thiệu, nên đều nhìn về cậu.

Thầy giáo già như không thấy phản ứng của mọi người, bắt đầu đọc bài văn của Trầm Thiệu.

"Mẹ tôi nằm trong quan tài lạnh như băng, tôi muốn khóc, nhưng nhớ đến lời người lớn nói, nếu bây giờ tôi khóc, sẽ khiến cho mẹ không được luân hồi, cho nên nuốt ngược nước vào trong."

"Ngày cha tôi đi, thời tiết rất trong lành, trong đến nỗi tôi đứng trong phòng, vẫn có thể nhìn rõ ông mặc chiếc áo khoác len bên ngoài tây trang, áo len đó là mấy tháng trước mẹ đã đan suốt đêm cho ông, nhưng lúc này ông lại mặc chiếc áo len đó, đi theo người khác tìm hạnh phúc mới."

Con nít mười hai tuổi vẫn còn ngây thơ, và cũng rất thiện lương, bài văn vẫn chưa đọc xong, mắt những nữ sinh trong đều đỏ cả lên, ngay cả tâm tình của những nam sinh bình thường tương đối nghịch ngợm cũng đều nặng trĩu, bọn họ không thể cảm nhận hết đudợc những gì Trầm Thiệu đã trải qua, nhưng họ lại biết, bây giờ, họ vẫn chưa thể rời xa cha mẹ.

Trầm Thiệu lại làm được, nhưng học hành lại nghiêm túc, tính cách cũng tốt, cư xử nhiệt tình, vậy mà bọn họ còn nói xấu sau lưng cậu, vậy là rất xấu rồi.

Sau tiết ngữ văn, lúc nghỉ giữa giờ không khí trong lớp học có vẻ nặng nề hơn so với trước, vành mắt Dương Hoành Cường đỏ hoe ôm vai Trầm Thiện nói: "Tiểu Thiệu, sau này ba mẹ tôi sẽ là ba mẹ cậu, bọn họ sẽ yêu thương cậu."

Trầm Thiệu nhìn Dương Hoành Cường, cười cười vươn tay vỗ vỗ lưng y, thẳng thắn nói: "Được a, sau này mỗi ngày tôi đều đến ăn cơm nhà cậu."

Không thành vấn đề, tôi nói cho cậu biết, tay nghề của mẹ tôi a, thật sự là như thế này nè." Hoành Dường bật ngón cái lên, y thấy dáng vẻ Trầm Thiệu cởi mở, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Có lẽ cảm xúc của Trầm Thiệu cũng ảnh hưởng đến những học sinh khác, không khí dần dần trở nên thoải mái hơn, nhưng qua ngày hôm nay, rất ít người nói về chuyện cha mẹ Trầm Thiệu, ngược lại khi về nhà bắt đầu hiếu thuận với cha mẹ hơn, dù sao bọn họ vẫn còn cha mẹ, cha họ cũng không xấu như cha Trầm Thiệu.

Rất nhanh, học sinh ở ban khác cũng biết về bài văn kia, dần dần Trầm Thiệu trong lòng họ, trở thành một người gương mẫu có cảnh đời thê thảm nhưng cái gì cũng giỏi, Trầm Thiệu gần như trở thành thần tượng của họ.

Vì thế giữa bầu không khí tôi vui cậu vui mọi người đều vui vẻ, học kỳ đầu tiên đã kết thúc, Trầm Thiệu đứng đầu toàn huyện trong cuộc thi cuối kỳ liền trở về quê.

Vì nhà không có ai ở, Trầm Thiệu mất một ngày mới dọn dẹp xong, còn đặc biệt tìm mấy thanh thảo dược hun muỗi, đặt trong phòng xông muỗi.

Dọn dẹp nhà cửa xong, trời cũng tối, Trầm Thiệu vừa tắm xong, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa, chó nhà bác hai sủa dữ dội.

"Trầm Thiệu, con có ở nhà không?" Người ngoài cửa tựa hồ thấy trong nhà sáng đèn, nên cố ý cất cao giọng nói, "Bác là Trầm Toàn Phát, bí thư thôn, chúng ta tìm con có chút chuyện."

Trầm Thiệu mở cửa sổ, rồi mở cửa chính, ba người đàn ông khách sáo đứng bên ngoài, trong tay họ cầm vài thứ, khi Trầm Thiệu vừa mở cửa thì họ cũng tắt đèn pin. Cậu biết ba người này, họ là bí thư, chủ nhiệm và kế toán của thôn, nên lập tức mời vào trong nhà ngồi, lại chạy xuống phòng bếp pha ba tách trà cho họ.

Trà là loại một đồng một hộp, bất quá ba người cũng không chê, sau khi uống vài hớp, Trầm Toàn Phát mới đặt cái tách xuống nói: "Trầm Thiệu a, nghe nói con học ở trường chuyên ban trung học thực nghiêm phải không, thành tích thế nào?"

"Cũng tạm ạ," Trầm Thiệu nhìn ngoài cửa sở, thân thiết nói, "Bác Trầm, tối rồi sao các bác còn đến đây?"

"Gì mà tạm chứ, bác nghe bé Phượng nhà bác nói, con được hạng nhất toàn huyện, cũng làm nở mặt toàn thôn Trầm gia chúng ta, mấy hôm trước còn có mấy người ở thôn khác đến hỏi thăm nữa," con gái Trầm Toàn Phát học lớp tám ở trường trung học thực nghiệm, nên cũng biết một vài chuyện ở trường của Trầm Thiệu, "Lần này chúng ta đến, đại diện cho cả thôn tặng con vài thứ, con chỉ vừa mới lớn không chuẩn bị gì được, thì sao đón năm mới đây?"

Hàng năm, đến năm mới thì trong thôn sẽ tặng quà Tết cho những gia đình khó khăn, vốn Trầm Thiệu là còn nhỏ, trong thôn cũng không tính luôn cậu, nhưng sau khi Trầm Toán Phát biết được thành tích của cậu, cảm thấy đứa nhỏ này có tiền đồ, không chừng sau này sẽ là phượng hoàng vàng của thôn Trầm gia, nên cùng uỷ ban của thôn bàn bạc lại, cùng quyết định thêm một mục cho Trầm Thiệu.

Trầm Thiệu đương nhiên từ chối không nhận, bất quá thái độ Trầm Toàn Phát rất kiên quyết, nên vẫn nhận lấy quà Tết.

Sau khi tiễn ba người ra cửa, Trầm Thiệu quay trở vào trong, nhìn nhìn mấy thứ trong thôn tặng. Hai kg mỡ heo, năm kg dầu cải, ba kg thịt heo tươi, ba kg thịt khô, còn một con gà khoảng hai ba kg, sau này mấy thứ kia cũng không tính là gì, nhưng hiện tại cũng coi như không tồi.

Thu dọn đồ xong, Trầm Thiệu quyết định ngày mai mua vài món đồ Tết, tuy chỉ có một mình cậu, nhưng cũng không thể qua loa được.

Sáng sớm hôm sau, Trầm Thiệu lên thị trấn, mua đồ Tết xong thì chạy thẳng về nhà, nửa đường gặp người trong thôn, liền đi về cùng họ.

Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, mà cậu cảm thấy sau khi mình trọng sinh, trí nhớ lại rất tốt, giống như linh hồn được rửa sạch một lần, ngay cả chân tay cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Đương nhiên cũng có thể do tâm tình bất đồng, vừa bắt đầu đã thuận buồn xuôi gió.

Trên đường gặp người, chỉ cần cậu từng gặp qua, cậu có thể nhớ ra người đó cùng nhà với ai, thân thích của người nào. Lúc đầu cậu còn chưa nhận ra trí nhớ mình tốt hơn, chỉ nghĩ mình từ người lớn biến thành con nít, đầu óc thông minh hơn là chuyện bình thường. Nhưng từ khi trọng sinh đến giờ đã hơn nửa năm, cậu nhận thấy thời gian này so với đời trước, đầu óc cũng không tốt như vậy. Khi đó cậu học mấy bài văn cổ, phải đọc rất nhiều lần mới có thể thuộc làu làu, còn hiện tại học thuộc lòng so với đời trước thoải mái hơn nhiều.

Cậu cũng rõ chuyện gì xảy ra, nên không thèm nghĩ nữa, dù sao trọng sinh là chuyện bất khả tư nghị cũng đã xảy ra, đầu óc trở nên thông minh hơn, ngược lại cũng không quá kỳ lạ.

"Trầm Thiệu, một mình mà mua nhiều như vậy, chẳng lẽ không định qua nhà bác con đón năm mới sao?" Người cùng thôn tên Trầm Quang Huy thấy Trầm Thiệu xách đồ không ít, thấy cậu cố hết sức xách lên, liền nói cậu để đồ vào trong quang gánh, dù sao y đã quen gánh gồng, mà quang gánh lại trống, gánh mười kg với không gánh cũng không khác nhau. Nghe nói trẻ con mới lớn mà ráng sức quá, sẽ ảnh hưởng chiều cao, y có thể giúp thì giúp thôi, dù sao cũng không khó khăn.

"Nhà bác có nói con qua, bất quá con không muốn phiền gia đình bác hai," Trầm Thiệu mỉm cười trả lời, "Sau này phải dựa vào mình, độc lập sớm một chút càng tốt."

Trầm Quang Huy nghe nói như thế, hơi có chút không tư vị, đối với hành vi của Trầm Kiến Bình cha Trầm Thiệu càng coi thường hơn, vì người đàn bà, mà ép uổng vợ mình đến mức uống thuốc tự sát, ngay cả con trai cũng không lo, đây còn là con người sao? May mắn Trầm Thiệu hiểu chuyện lại biết vươn lên, bằng không chẳng phải không tốn công đã làm hỏng một đứa nhỏ ngoan ngoãn, y còn nghe được Trầm Thiệu đặc biệt được thầy cô giáo trong trường thích, thành tích cũng đứng đầu cả huyện. Trừ bỏ Trầm Thiệu, thôn Trầm gia bọn họ cũng không được mấy đứa có năng lực như vậy.

"Xem ra Tiểu Thiệu chúng ta đã trưởng thành, là người đàn ông rồi." Trầm Quang Huy cười, cũng không nói gì thêm, bác của Trầm Thiệu là Trầm Kiến Quân là người thành thật, đáng tiếc điều kiện cũng không tốt lắm, e là đối với Trầm Thiệu cũng chỉ hữu tâm vô lực.

Hiện giờ mọi người đều không giàu có gì, Trầm Thiệu lại đang tuổi ăn học, đi học cũng mất tiền, Trầm Kiến Quân làm sao chịu nổi gánh nặng này?

Người nọ không nói gì tiếp, Trầm Thiệu cũng khẽ thở ra, cậu biết bác hai là người tốt, bất hai chị em họ lại không thích cậu, cậu không bản thân mình làm cho gia đình bác không yên ổn, huống chi nhiều năm qua cậu đều đón năm mới một mình, cũng đã quen rồi.

Ba mươi Tết, sáng sớm Trầm Thiêu đã dậy, món gì cần nấu thì nấu, cần xắt thì xắt, chỉ chốc lát sau, trong nồi đã truyền ra mùi thịt.

Trầm Hồng và Trầm Viện đi ngang quan, cũng ngửi được mùi thịt, Trầm Hồng hít hít, thấp giọng nói: "Chị, nhà Trầm Thiệu kho thịt."

Trầm Viện nhìn khói bốc lên: "Mày để ý nó làm gì, dù sao nó cũng không ăn nhà mình."

"Ai nói nó chưa ăn nhà mình," Trầm Hồng hừ một tiếng, "Đi, chúng ta cũng về nhà ăn thịt, hôm qua mẹ mua thịt vịt muối, sáng nay em ngửi được mùi trong tủ chén, rất thơi nha." Nó có thịt vịt muối ăn, Trầm Thiệu thì không. Trước đây người trong thôn khuyên ba mẹ nó sinh thêm con trai, tránh tuyệt hậu. Bây giờ Trầm Thiệu không cha không mẹ, thành tích lại giỏi, người ngoài đồn đãi cha mẹ sẽ nhận nuôi Trầm Thiệu. nhưng nó và chị mới là con ruột, nhà nghèo, đến Tết mới có được quần áo mới, dựa vào cái gì còn mất tiền nuôi Trầm Thiệu, chẳng vì nó là con trai ư?

Lưu Thục Liên đứng trong sân nghe con gái nói chuyện, thở dài, chờ hai chị em vào nhà rồi, liền trách Trầm Hồng hai câu, nhưng vừa thấy con gái khóc thương tâm, liền không nhẫn tâm nói thêm, những lời đồn ngoài kia bà nghe nhưng không tin, nhưng con mình thì tại tưởng thật. Nghĩ vậy, bà thở dài, vốn định chia một phần vịt muối mang qua cho Trầm Thiệu nhưng rồi cũng thôi luôn.

Giữa trưa, lúc cả nhà Lưu Thục Liên ăn cơm, Trầm Thiệu bưng một bát sứ qua, trong đó là một phần cá còn nóng hổi: "Bác hai, thím hai, đây là cá xào cải chua, mọi người ăn thử, cơm đầu năm cũng phải dư mới tốt."

Lưu Thục Liên thấy chén cá nóng hôi hổi, sợ Trầm Thiệu bị phỏng, liền vội vàng nhận lấy phần cá xào của cậu, lại cầm cái chén không chọn một ít thịt vịt muối và thịt khô đặt vào tay Trầm Thiệu, thấy cậu nhận mới thở ra một hơi.

Khi Trầm Thiệu bưng chén đi rồi, Lưu Thục Liên và Trầm Kiến Quân nhìn phần cá xào thơm ngào ngạt, trong lòng hai người hoàn toàn không tư vị, một chút chột dạ, một chút áy náy, lại có chút không biết làm sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện