"Trầm Thiệu, cậu đừng đi!!!"

...

"Tôi không ép cậu." 

"Chỉ cần cậu đừng dọn ra ngoài."

...

(lỗi type rất nhiều, vì mới đem lap-chan đi sửa, lúc gõ cũng ko để ý hết. Hai chương dưới làm theo cảm xúc, không thống nhất được từ ngữ với những chương trước. Mọi người thông cảm.)

Cả căn phòng yên tĩnh, ánh mắt Trầm Tuấn Kỳ nhìn Trầm Thiệu cực kỳ phức tạp, giống như nhìn ra được một chuyện khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, sau một lúc lâu hắn nâng hai tay ôm đầu suy sụp nói: "Tiểu Thiệu, những năm qua đã làm khổ con, mỗi đêm cha đều nằm mơ thấy lại cảnh bỏ đi năm đó, ánh mắt con nhìn cha, cha biết cha đã sai rồi."

Hắn biết hắn sai, nhưng mà hắn tiếc cuộc sống giàu sang những năm qua, tiếc người vợ xinh đẹp, Cao Nhã Cầm xuất sắc hơn so với người vợ quê mùa kia nhiều lắm, hắn chỉ là một thằng đàn ông bình thường, phạm vào sai lầm mà rất nhiều người đàn ông sẽ phạm.

Trầm Thiệu lạnh lung nhìn Trầm Thiệu, người đối diện miệng thì nói những lời áy náy, nhưng nhìn vào mặt hắn lại căn bản không thấy một chút xíu xiu, cho nên phần áy náy kia chỉ e cũng vô cùng hữu hạn, hữu hạn đến mức không có một chút xíu nào trong đầu hắn.

"Không bằng ông đi hỏi mẹ tôi, ông phải làm gì thì bà ấy mới có thể tha thứ cho ông," Trầm Thiệu chán nản đặt quả táo lên bàn, "Sau này các người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ cần nhìn thấy các người, tôi liền nhớ đến cái chết của mẹ tôi, đạp lên hài cốt mẹ tôi, mấy năm nay các người vẫn ngủ ngon sao?"

Sắc mặt Cao Nhã Cầm trắng bệch, giờ thì ả đã nhận ra rằng, Trầm Thiệu căn bản không quan tâm họ đã làm gì, cậu ta chỉ muốn trả thù hai người họ, thậm chí ngay cả đứa em trai Thiên Lương cũng không buông tha.

Nghĩ như vậy, ả đột nhiên không còn sợ nữa, nét mặt trào phùng nhìn Trầm Thiệu: "Mày lại đi so sánh với cha mày, năm đó tốt xấu gì cha mày cũng tìm tao là phụ nữa, còn mày thì đeo bám nhị thiếu Cố già, muốn lên giường nam nhân, mày có khả năng lăn trên giường của Cố nhị thiếu được bao lâu hả?"

"Cao Nhã Cầm, cô câ miệng!" Trầm Thiệu lộ vẻ mặt không vui trừng Cao Nhã Cầm: "Cô đừng nói linh tinh!" Tuy hắn không nhiều tình cảm với Trầm Thiệu, nhưng huyết thống người thanh niên kia vẫn thuộc về hắn, hắn không muốn nghe người đầu ấp tay gối nói con mình như vậy.

"Tôi nói sai sao?" Cao Nhã Cầm chỉ vào mũi Trầm Thiệu nói với Trầm Tuấn Kỳ, "Cả Bắc Kinh này người nào mà không biết gần đây Cố nhịn cảm thấy hứng thú với một nam nhân, cùng ăn cùng ở với y, thậm chí tết cũng bên cạnh y, con của ông có mị lực hơn ông trước kia nhiều lắm, nó đeo bám nhị thiếu của Cố gia đứng nhứt nhì Bắc Kinh này kia mà."

Đề tài hai người tranh luận quá khủng khiếp, Trầm Thiệu nhất thời không phản ứng kịp, đeo bám cái gì, lên giường cái gì? Cậu nhìn Cố Ninh Chiêu bên cạnh đến ngạc nhiên, thấy vẻ mặt y quái dị, mới giật mình hiểu ra, đột nhiên cảm thấy hai người đang cãi nhau trước mặt quá ghê tởm, "Muốn cãi nhau thì cút ra ngoài mà cãi, đừng làm dơ nhà tôi."

"Một thằng chỉ biết chổng mông mua vui mà còn khinh khi người khác," Cao Nhã Cầm phì một tiếng với Trầm Thiệu, nổi giận đùng đùng đứng lên, muốn đi về.

"Đứng lại," Cố Ninh Chiêu chậm rãi ngắm nghía trái táo trong tay, mặt không đổi sắc nhìn Cao Nhã Cầm, "Có bản lĩnh, lặp lại những lời bà vừa mới nói."

Trong đầu Cao Nhã Cầm nổ "đùng" một tiếng, lửa giận biến mất không còn tăm hơi, toàn bộ hoá thành sợ hãi. Con mắt ả mở lớn, dưới đôi mắt lạnh lùng của Cố Ninh Chiêu, nhịn không được lui về sau mấy bước: "Cố nhị thiếu..."

"Đi về nói họ Cao các người thu dọn, trong vòng nửa tháng biến mất khỏi Bắc Kinh," con dao gọt trái cây trong tay Cố Ninh Chiêu cắm thật sâu xuống mặt bàn, toả ánh sáng sắc lạnh, "Nếu không, đừng ra khỏi nhà nữa."

Chân Cao Nhã Cầm mềm nhũn, gần như không đứng vững được nữa: "Nhị thiếu..."

Cố Ninh Chiêu không thèm nhìn ả, rút con dao nhỏ tinh xảo ra, chậm rãi gọt vỏ: "Bác Bạch, tiễn khách."

Bác Bạch im hơi lặng tiếng từ góc phòng bước ra, phía sau còn có hai vệ sĩ vạm vỡ: "Bà Cao, ông Trầm, mời ra ngoài."

...

Cao Nhã Cầm và Trầm Tuấn Kỳ vừa bị "mời" ra đến cửa lớn biệt thự, đã bị đèn flash chớp đến không mở được mắt, đến khi họ kịp phản ứng, phóng viên đã bu đầy xung quanh.

"Ông Trầm Kiến Bình, xin hỏi vì sao phải giả chết, vì không muốn tròn trách nhiệm làm cha sao?"

"Bà Cao Nhã Cầm, xin hỏi bà có ý kiến gì khi phá rối gia đình người khác không?"

"Ông Trầm Kiến Bình, cậu Trầm Thiệu đã công bố chính thức trên Phi Đằng, nói cha cậu ấy đã bị tai nạn giao thông qua đời, ông cảm thấy thế nào?"

"Ông Trầm Kiến Bình, người vợ chính thức của ông tự sát vì ông, ông có áy náy không?"

"Tránh ra, tránh ra." Cao Nhã Cầm đẩy phóng viên trước mặt ra, thật vất vả mới bước đến được cửa xe, đột nhiên một chậu nước đen thui hắt lên người ả và Trầm Tuấn Kỳ, khi ả còn chưa kịp nhận rõ tình huống, lại có thêm một thùng nước đen thui hắt lên người.

"Đồ đàn ông không có ý thức trách nhiệm, con đàn bà phá hoại gia đình người khác, mấy người chết hết đi!" Hắt nước dơ là hai nam nữ đeo mắt kính nhìn rất bình thường, sau khi hắt nước xong thì bỏ chạy, các phóng viên cũng chỉ kịp chụp được bóng lưng vội vàng của họ.

Họ lại càng cảm thấy hứng thú hơn với bộ dáng chật vật lúc này của Cao Nhã Cầm và Trầm Tuấn Kỳ, nhất thời tiếng kêu hào hứng vang lên khắp bốn phía, náo nhiệt giống như siêu sao hạng A sắp thông báo chuyện quan trọng.

Trầm Tuấn Kỳ thấy tình thế không ổn, vội ôm Cao Nhã Cầm vào long, đẩy ả vào trong xe, sau đó đẩy vài phóng viên trước mặt ra, rồi cũng chui vào xe.

Hôm sau, một loạt các phương tiện truyền thông đều đăng tin rất bất lợi với họ, nói Trầm Tuấn Kỳ sĩ diện đánh phóng viên, có tin nói hai người ân ái trước mặt phóng viên, không quan tâm dư luận, nhưng nhiều nhất là tin tức nói hai người quấy rối cuộc sống yên tĩnh của Trầm Thiệu.

Cư dân mạng đều nghiêm khắc phê phán đôi nam nữ lăng nhăng kia, đừng nói đến chuyện vợ chính bị hai người bức tử, người đàn ông đã lăng nhăng còn giả chết không hoàn thành nghĩa vụ nuôi con, mấy chuyện xấu này đủ để dân mạng phun nước miếng cho cả hai chết đuối.

Dân mạng A: hai người mặn nồng thì cứ mặn nồng, nhưng đừng làm trước mặt Trầm Thiệu được không, loại người làm chuyện xấu còn ra vẻ, thật làm người ta ghê tởm.

Dân mạng B: con người này thật là hèn hạ vô địch, Trầm thiếu gặp phải loại cực phẩm như vậy, thật là siêu cấp xui xẻo.

Dân mạng C: hai vị anh hung vô danh hắt hai thùng nước dơ kia rất hay, tiếc là không phải nước sôi, không còn hay hơn nữa.

...

Trên mạng náo nhiệt như vậy, nhưng thực tế nhân vật chính Trầm Thiệu lại bình tĩnh khác thướng, cậu đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, nhớ đến những câu Cao Nhã Cầm nói hôm qua, chậm rãi thở dài, cậu và Cố Ninh Chiêu rõ ràng là bạn rất thân, nhưng những người kia không biết nghĩ gì trong đầu, lại có thể tưởng tượng ra được như vậy.

Vươn tay xoa xoa hơn nước đọng trên cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu nhíu nhíu mày, nhớ đến phản ứng hơi thất thường của Cố Ninh Chiêu chiều hôm qua, Trầm Thiệu thở dài lần nữa, dường như đã có chuyện vượt khỏi dự đoán của cậu.

Cậu lấy điện thoại ra, bấm số.

"Đã tìm phòng giúp tôi chưa?"

"Có thể ở ngay luôn không?"

"Được, tôi biết rồi." Trầm Thiệu cúp điện thoại, nghe phía sau có tiếng động truyền đến, đã thấy Cố Ninh Chiêu đứng ở cửa, đôi mắt đen có chút doạ người.

"Cậu muốn rời khỏi tôi?" Cố Ninh Chiêu kinh ngạc nhìn di động trong tay cậu, tựa hồ muốn nhận được đáp án phủ định.

"Đằng nào tôi cũng không thể ở mãi..."

"Vì sao không thể?" Cố Ninh Chiêu bước vài bước đến trước mặt Trầm Thiệu, "Vì những lời Cao Nhã Cầm đã nói phải không?"

Trầm Thiệu lắc đầu, cậu không để ý đến những chuyện đồn nhảm, bất quá cậu phát hiện thái độ của Cố Ninh Chiêu đối với cậu, hình như đã vượt qua ranh giới tình bạn. Tuy cậu nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi Cố Ninh Chiêu, nhưng tâm lý lớn hơn y nhiều lắm, cậu không thể dẫn một đứa nhỏ tốt như vậy bước lên con đường tình yêu bị cấm kỵ này: "Ninh Chiêu, cậu còn trẻ, có một số việc cậu không thể làm, cũng không thể quyết định dễ như vậy được."

"Vì sao không thể?" Cố Ninh Chiêu lặp lại câu hỏi.

Trầm Thiệu nghẹn giọng, cậu phải trả lời Cố Ninh Chiêu thế nào đây, nói con đường này thật sự bất chính, hay là nói cậu ấy còn quá trẻ, không biết "thật sự bên nhau cả đời" là gì ư? Nhưng mà tình yêu và giới tính không liên quan đến nhau, vốn đã không sai trái, mà tuổi nhỏ hay lớn cũng không thể chứng minh có thể yêu hay không. Những lời đó cậu không nói được, cũng không nhẫn tâm nói ra để tổn thương người thanh niên này. Cậu biết, dù đối phương có là thiên tài đi nữa, tình cảm lại vô cùng tinh khiết, đối xử tốt với một người, chính là thật sự không hề che dấu một chút xíu xiu.

Thấy Trầm Thiệu không nói lời nào, Cố Ninh Chiêu chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu, vô cùng nghiêm túc nói: "Cao Nhã Cầm nói đúng, tôi có tình cảm khác với cậu, nhưng không phải loại tình cảm mà bà ta nghĩ, tôi... thật sự muốn đối xử tốt với cậu." Trong khoảnh khắc này, y có chút hận bản thân không giỏi ăn nói, lời muốn nói lên đến miệng, thốt ra thành khô khan không tình cảm như vậy, "Nếu... nếu cậu không thích tôi, vậy cậu cứ xem tôi là bạn cũng được, nhưng không cần phải dọn khỏi nơi này, Trầm Thiệu, cậu đừng đi."

Hiếm khi thấy Cố Ninh Chiêu một hơi nói được nhiều như vậy, nhưng trong tình huống này, Trầm Thiệu nhìn thấy ánh mắt Cố Ninh Chiêu tràn đầy lo lắng, nhưng ngữ khí vẫn cứng nhắc như cũ, không khỏi suy nghĩ, đừng nói như vậy mà, nếu không phải vì cậu biết tính cách của y, có lẽ sẽ nghĩ hành động của y giống như không thành tâm.

Có lẽ cậu đã phát hiện những động tác của Cố Ninh Chiêu từ lâu, nhưng mà cậu không muốn nghĩ nhiều, mà Cố Ninh Chiêu lại tỏ ra quá bình tĩnh, hiện tại bị một người không liên quan phá vỡ tình thế bế tắc, mọi suy nghĩ của cậu đều là Cố Ninh Chiêu có thể vì chuyện tình cảm này mà ảnh hưởng đến cuộc sống về sau, lại hoàn toàn quên mất bản thân cậu là nhân vật chính trong chuyện tình này.

"Bắt đầu từ khi nào?" Trầm Thiệu ngước ngước mặt, giấu đi vẻ không tự nhiên của mình, "Tôi nghĩ cậu chỉ coi tôi làm bạn."

"Tôi không biết," Cố Ninh Chiêu thành thật lắc đầu, dáng vẻ cúi đầu giống y con mèo nhỏ ướt nước, "Chỉ là càng về sau này, luôn muốn nhìn thấy cậu, thấy cậu thì cảm thấy vui vẻ, muốn đối với cậu càng tốt, càng tốt hơn nữa... cả một đời đều cùng cậu."

Có người nói, người bị chướng ngại giao tiếp, thông thường sẽ vô cùng cố chấp, khi người đó đã nhận định chuyện gì, sẽ rất khó bắt người đó thay đổi suy nghĩ hoặc làm khác đi, nên họ thường là thiên tài, cũng là người không thể tiếp cận.

Trầm Thiệu biết Cố Ninh Chiêu không nói dối, mà cậu cũng không nghe lầm, hiện tại Cố Ninh Chiêu đang bày tỏ (tình cảm) với cậu.

Chuyện này... chắc là bày tỏ phải không?

"Hai đức đứng ở đây làm gì vậy?" Bóng dáng Cố Bình Văn đột nhiên xuất hiện ở cửa, anh ta dựa vào khung cửa, nhìn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu còn đang nhìn nhau, "Chơi trò trừng mắt hả?"

Cố Ninh Chiêu mặt không đổi sắc quay đầu lại, nhìn anh hai nhà mình đang làm chuyện xấu.

"Ba mẹ nói anh dẫn hai đứa về nhà ăn cơm, vừa lúc anh đi ngang qua đây, nên tiệng đường ghé qua chở hai đứa về..." Cố Bình Văn nhận thấy ánh mắt em trai nhìn mình không hay cho lắm, nhịn không được lui về sau một bước nhỏ.

Em trai à, em dùng ánh mắt sắc bén kia nhìn anh chằm chằm để làm gì vậy a?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện