Sau khi kiểm tra thử kết thúc, Trầm Thiệu liền gọi điện thoại cho Trần Chương, kết quả đúng là không ngoài dự đoán của cậu, Đặng Khang thật sự là con trai của một người trong bọn cướp kia.
Đặng Khang vốn họ Khang, sau đó vì cha hắn bắt cóc đứa trẻ kia bị phán xử nặng, nên hắn bị người khác giễu cợt,tiếp sau đó cha hắn bệnh chết trong tù, mẹ hắn tái giá với một người đàn ông bán tạp hóa kim khí, hắn cũng sửa lại họ, nhưng cha dượng đối xử với hắn không tốt lắm, nên những năm qua hắn sống không được tốt lắm.
Nhưng hắn xui xẻo là do cha hắn, liên quan gì đến Cố Ninh Chiêu? Chiều hôm đó, Trần Chương đưa cho Trầm Thiệu tư liệu chi tiết, Trầm Thiệu mới biết năm đó cha Đặng Khang do hoàn cảnh túng quẫn mới quyết định làm liều một phen, Đặng Khang cho rằng cha hắn chết trong ngục, đều do người của Cố gia giở trò, nên hắn mới nhìn Cố Ninh Chiêu thù hận như vậy.
Nhưng thực tế là cha Đặng Khang đúng là chết vì bệnh, không ai cố tình nhắm vào hắn, Đặng Khang hận Cố Ninh Chiêu thật sự không có lý lẽ. Vi phạm pháp luật, phải trả giá rất lớn, cũng không thể vì gia đình túng quẫn, lại đi bắt cóc trẻ em, sau đó còn muốn người ta tha cho?
Nếu cậu thông cảm với hắn, vậy có xứng với Cố Ninh Chiêu đã bị tổn thương không?
Đời này nếu cậu không giúp Cố Ninh Chiêu, theo quy luật đời trước, Cố Ninh Chiêu có thể đã bị bọn cướp giết chết, chẳng lẽ chỉ vì điều kiện gia đình Cố Ninh Chiêu tốt, thì cậu ấy phải bị bọn bắt cóc giết chết sao, phải chịu tội như thế sao?
Cố Ninh Chiêu chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, không làm gì sau, dựa vào đâu bị bắt cóc chỉ vì người ta quá khổ cực, còn bây giờ người bị hại lại bị con trai tội phạm thù hận?
"Thật vô lý!" Trầm Thiệu bình tĩnh đập tập tài liệu lên bàn, nhớ đến đời trước Cố Ninh Chiêu bị giết chết, sắc mặt cậu càng khó nhìn, cả đất nước Trung Hoa nhiều người như vậy, nếu ai cũng có thể phạm pháp, vậy cả nước đã sớm náo loạn.
Khi đó Cố Ninh Chiêu mới bao nhiêu đâu, chưa đến mười tuổi, những người kia sao có thể nhẫn tâm giết một đứa trẻ chứ? Người có thể ra tay giết một đứa trẻ, cho dù đáng thương đến đâu đi nữa, cũng là kẻ tâm thần mất trí!
Trần Chương thấy sắc mặt Trầm Thiệu vô cùng khó nhìn, nhớ đến chuyện sau khi Nhị thiếu bị bắt cóc ở thành phố Phù Dung, Cố gia liền huy động lực lượng tìm kiếm, nhưng ai cũng ngờ rằng tên bắt cóc lại đưa Nhị thiếu đến một thị trấn nhỏ khỉ ho cò gáy, sau đó họ lại tìm được Nhị thiếu ở một phòng khám nhỏ xíu người đến người đi, một bàn tay Nhị thiếu còn quấn kín băng, tay còn lại cầm một cái bánh bao ngọt gặm nửa chừng, nghe nói thoạt nhìn vô cùng đáng thương, năm đó đội trưởng vệ sĩ khi tìm được Nhị thiếu rồi cũng sợ đến bủn rủn tay chân.
Nhị thiếu bị thương, cũng bị hoảng sợ, nhưng may mắn Nhị thiếu rất thông minh, cố tình hạ thấp sự đề phòng của bọn bắt cóc, tìm cơ hội trốn thoát, nếu không với cảm xúc mà bọn bắt cóc lộ ra khi gọi cho họ, Nhị thiếu sẽ chịu sự tra tấn thế nào, ai cũng không dám nghĩ đến.
Năm đó anh vẫn chưa làm cho Cố gia, nhưng đến khi anh trở thành trợ lý sinh hoạt kiêm vệ sĩ cho Nhị thiếu, có người kể lại chuyện năm đó với anh, thậm chí anh còn nghe được một vệ sĩ cảm khái, ở một ngươi kinh tế không phát triển như vậy, nhưng tấm lòng những người kia cũng không tệ lắm, ví dụ như đứa nhỏ đã đưa Nhị thiếu đến phòng khám còn mua bánh bao cho Nhị thiếu, hay ví dụ như bác sĩ phòng khám đã cho Nhị thiếu gọi điện thoại nhờ.
Nghĩ vậy, Trần Chương nhịn không được nhìn Trầm Thiệu thêm một chút, duyên phận thật đúng là không thể nói rõ được, nếu Trầm Thiệu không giúp Nhị thiếu, nếu Nhị thiếu không vì như vậy chú ý đến Trầm Thiệu, khi lên đại học còn cố tìm cách sắp xếp hai người chung phòng ký túc xá, thì cho dù hai người có đang học cùng Hoa đại, họ cũng không thể nào gặp nhau được.
Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, về phương diện tình cảm của Nhị thiếu, ngại giao tiếp cũng không rõ ràng lắm, chiêu nước ấm nấu ếch vẫn rất thành thạo.
"Thẩm thiếu, nếu cậu lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách đẩy hắn ra khỏi Bắc Kinh." Trần Chương nói, "Với chúng ta, đây cũng không phải chuyện khó."
Trầm Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần để ý đến hắn, hiện tại hắn đến gần tôi, có lẽ muốn lợi dụng tôi để ngầm mưu tính với Ninh Chiêu, hắn nghĩ quá hay rồi, chẳng lẽ tôi lại không tin Ninh Chiêu, đi tin tưởng hắn?"
Trần Chương sờ sờ mũi, không nói Trầm Thiệu, Đặng Khang kia cũng không hoàn toàn lợi dụng cậu, mà thật sự có một chút ý khác, nhưng mà chuyện gia đình Nhị thiếu anh, anh không cần nói thêm bớt sẽ tốt hơn.
"Tiểu Thiệu, đang làm gì vậy?" Cố Ninh Chiêu từ sau cửa thò đầu ra, nhìn nhìn Trầm Thiệu, lại nhìn nhìn Trần Chương, bước đến ngồi xuống cạnh Trầm Thiệu, nhìn tập tài liệu đặt trên bàn, liếc nhìn, trong giọng nói có chút không vui nhàn nhạt: "Đặng Khang?"
Cầm tài liệu xem lướt qua, Cố Ninh Chiêu đặt tập tài liệu về chỗ cũ, "Cho nên hắn muốn gây chuyện với tôi?"
Thực tế y biết rất nhiều người đối xử với y cũng không thân thiện cởi mở như tỏ ra ngoài, vì thân phận không xứng tầm mà phải nịnh bợ y, nhưng người giống như Đặng Khang, y lần đầu tiên gặp phải.
Bình thường trong tình huống này, khi hắn đối diện với mình, không phải nên áy náy hoặc chột dạ sao?
"Đừng nghĩ nữa, người bình thường không hiểu được đâu." Trầm Thiệu gạt chuyện Đặng Khang qua một bên, sau đó nói, "Sắp tới, Phi Đằng sẽ mở thêm vào server trong nước, công ty điện tử mà tôi và cậu có cùng cổ phần quyết định phát triển rất tốt, tôi cảm thấy có thể phát triển thêm sản phẩm mới."
Thời đại tiếp theo là di động internet sẽ nhanh đến thôi, đất nước Trung Hoa của họ có thể chiếm thế thượng phong, mở rộng ra thị trường quốc tế. Ông chủ lớn nhất của công ty điện tử là Cố Ninh Chiêu, cậu cũng có không ít cổ phần trong công ty này, ai mà đi sợ tiền mình nhiều hơn cơ chứ!
Di động – ngoài tính năng, còn phải tập trung vào thiết kế ngoài, không những thực dụng, mà còn phải thu hút cái nhìn của nữ khách, phải biết trên thị trường di động này, năng lực tiêu pha của nữ giới vô cùng mạnh mẽ.
Cố Ninh Chiêu không có ý kiến gì với đề nghị của Trầm Thiệu, công ty điện tử này nếu không có những ý tưởng xây dựng của Trầm Thiệu, cũng sẽ không phát triển nhanh như vậy, nên y rất tôn trọng ý kiến Trầm Thiệu.
Hiện tại sản phẩn của họ đang được đánh giá trên mạng rất cao, kế hoạch quảng cáo trực truyến trong công ty Trầm Thiệu cũng rất mạnh, bài viết quảng cáo cũng khéo léo, hiện tại sản phẩm này đã thành nhãn hiệu được chào đón nhất trong giới trẻ.
Có điều giới thanh niên vẫn luôn thích trải nghiệm cái mới, nên muốn chiếm vững thị trường, nhất định phải phát triển liên tục, nâng thương hiệu lên cao nhất, đó mới là cách làm thông minh nhất.
Ví dụ như chỉ bán một nơi nhất định, thiết kế ngoài và tính năng tối tân, mọi người xếp hàng cả đêm để mua, làm người ta phải lên mạng khen chiếc di động đó rất tốt, rất khó mua, mua lại di động phiên bản mới nhất với giá cao nhất v.v...
Kinh doanh không sợ đồn xa, chỉ sợ người ta không biết, con người đều có tâm lý đám đông, thấy người khác chen chúc muốn mua chiếc điện thoại kia, nên cũng không nhịn được phải mua điện thoại đó để khoe khoang với đám bạn.
Thời gian gầy dựng sự nghiệp trôi qua cũng rất nhanh, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đã lên năm thứ tư, blog Phi Đằng đã phát hành cổ phiếu, khá nhiều người nổi tiếng đều có tài khoản blog ở Phi Đằng, viết vài dòng tâm sự v.v..., lại thêm những trang trò chơi nhỏ còn có quảng cáo, đều khiến Phi Đằng kiếm thêm bộn tiền, Phi Đằng trở thành công ty viễn thông mạng lớn nhất cả nước.
Chuyện Trầm Thiệu là ông chủ của Phi Đằng cũng rất nhiều người biết, nên Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu trở thành "Kim cương Hoa đại". Nghĩa là người đàn ông tốt nhất trong đám đàn ông tốt, là kim cương của kim cương, đáng tiếc hai viên kim cương này suốt ngày dính lấy nhau, tình cảm của hai người tốt đến mức các cô gái đều không nỡ lòng nào làm "người thứ ba" phá hoại tình cảm thân thiết giữa hai người.
Trong ánh mắt các cô gái, thà các cô cả ngày nhìn hai chàng trai đi cùng nhau để các cô nhìn ngắm sắc đẹp, còn hơn nhìn hai người đường ai nấy đi, mỗi người nắm tay người con gái của họ.
Chỉ cần nghĩ sau này có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, các cô đã cảm thấy nghẹn ngào, chắc có lẽ là tâm lý "tôi không có được thì cũng không muốn người khác có được" phải không?
...
"Nghe nói sản phẩm công ty anh Cố rất được chào đón ở nước ngoài, không biết hàng năm kiếm được bao nhiêu tiền, tôi mong lúc ra trường có thể xin vào làm ở công ty họ."
"Tôi thấy khó lắm, nghe nói khi họ tuyển người, yêu cầu cao, không căn cứ vào bằng cấp, chỉ căn cứ vào năng lực, sinh viên mới tốt nghiệp giống chúng ta, muốn vào công ty đó làm, không biết khó chừng nào nữa."
Khi Trầm Thiệu từ thư viện bước ra, nghe được đoạn đối thoại của hai cô gái khuất sau bóng cây, vội ho khẽ một tiếng cười cười, Diêu Bác Hiên đi cạnh cậu nhướng mày nói: "Chàng trai kim cương, đối diện với tình huống này cậu cảm thấy thế nào?"
Công ty điện tử của Cố Ninh Chiêu kia cậu cũng có 5% cổ phần, mà cậu còn kiêm luôn chức vụ trong đó, sự phát triển của công ty bây giờ làm cậu thấy mình rất may mắn với sự chọn lựa trước kia.
"Đương nhiên là nhìn và cười." Trầm Thiệu kéo kéo khăn quàng cổ, thở hắt một hơi, "Trưa nay đầu bếp làm cơm hải sản, cậu muốn đến ăn luôn không?"
"Hay là thôi đi, ánh mắt Cố nhị thiếu sắc quá, tôi chịu không nổi." Qua mấy năm quen biết, Diêu Bác Hiên cũng nhận ra tình cảm của Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu không giống nhau, nhưng là bạn, y không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao thì chỉ cần đương sự cảm thấy ổn, thì mọi người đều vui vẻ.
Trầm Thiệu nhướng mày nhìn Diêu Bác Hiên, cười tủm tỉm nói: "Tôi nhớ sẽ chuyển những lời này đến cậu ấy."
Diêu Bác Hiên:...
Tính cách này của cậu, đám nữ sinh kia có biết không?
Học kỳ một của năm thứ tư đã kết thúc, nhiều sinh viên bắt đầu định hướng cho tương lai của mình, có người chuẩn bị tiếp tục học nghiên cứu sinh, có người vừa học vừa nghiên cứu, cũng có người không muốn học nữa, ra trường đi làm luôn, cũng có người ra nước ngoài đào tạo, tuy mỗi lựa chọn đều không giống nhau, nhưng gần như tất cả mọi người đều mong chờ về tương lai.
Trong mắt các sinh viên khác, người giống Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, thì mọi chuyện không cần lo nữa, người này đã có công ty riêng, kẻ kia không chỉ có công ty, còn có gia thế hiển hách, người như vậy, hoàn toàn không cùng thế giới với họ.
Đương nhiên cũng có người cảm thấy Trầm Thiệu không dễ dàng, trong hoàn cảnh như vậy còn thể sánh vai với bạn bè cũng lứa tuổi có điều kiện gia đình tốt, thầm xem Trầm Thiệu là thần tượng để noi theo.
Thế nhưng cho dù thế nào đi nữa, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu chính là nhân vật làm mưa làm gió ở lứa tuổi bọn họ, không ai có thể phủ nhận.
Nghĩ lại hiện tại có bao nhiêu người dùng blog và weibo của Phi Đằng? Nghĩ lại hiện tại có bao nhiêu người mua sản phẩm của công ty điện tử kia, nghĩ lại công giải khát của Trầm Thiệu đã chiếm tỷ lệ bao nhiêu trên thị trường?
Thế giới này, có người dù cho muốn ghen tỵ cũng không ghen tỵ nổi, vì quá ưu tú, đến nỗi bạn thể tìm ra chỗ để vượt qua được.
Đặng Khang vốn họ Khang, sau đó vì cha hắn bắt cóc đứa trẻ kia bị phán xử nặng, nên hắn bị người khác giễu cợt,tiếp sau đó cha hắn bệnh chết trong tù, mẹ hắn tái giá với một người đàn ông bán tạp hóa kim khí, hắn cũng sửa lại họ, nhưng cha dượng đối xử với hắn không tốt lắm, nên những năm qua hắn sống không được tốt lắm.
Nhưng hắn xui xẻo là do cha hắn, liên quan gì đến Cố Ninh Chiêu? Chiều hôm đó, Trần Chương đưa cho Trầm Thiệu tư liệu chi tiết, Trầm Thiệu mới biết năm đó cha Đặng Khang do hoàn cảnh túng quẫn mới quyết định làm liều một phen, Đặng Khang cho rằng cha hắn chết trong ngục, đều do người của Cố gia giở trò, nên hắn mới nhìn Cố Ninh Chiêu thù hận như vậy.
Nhưng thực tế là cha Đặng Khang đúng là chết vì bệnh, không ai cố tình nhắm vào hắn, Đặng Khang hận Cố Ninh Chiêu thật sự không có lý lẽ. Vi phạm pháp luật, phải trả giá rất lớn, cũng không thể vì gia đình túng quẫn, lại đi bắt cóc trẻ em, sau đó còn muốn người ta tha cho?
Nếu cậu thông cảm với hắn, vậy có xứng với Cố Ninh Chiêu đã bị tổn thương không?
Đời này nếu cậu không giúp Cố Ninh Chiêu, theo quy luật đời trước, Cố Ninh Chiêu có thể đã bị bọn cướp giết chết, chẳng lẽ chỉ vì điều kiện gia đình Cố Ninh Chiêu tốt, thì cậu ấy phải bị bọn bắt cóc giết chết sao, phải chịu tội như thế sao?
Cố Ninh Chiêu chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, không làm gì sau, dựa vào đâu bị bắt cóc chỉ vì người ta quá khổ cực, còn bây giờ người bị hại lại bị con trai tội phạm thù hận?
"Thật vô lý!" Trầm Thiệu bình tĩnh đập tập tài liệu lên bàn, nhớ đến đời trước Cố Ninh Chiêu bị giết chết, sắc mặt cậu càng khó nhìn, cả đất nước Trung Hoa nhiều người như vậy, nếu ai cũng có thể phạm pháp, vậy cả nước đã sớm náo loạn.
Khi đó Cố Ninh Chiêu mới bao nhiêu đâu, chưa đến mười tuổi, những người kia sao có thể nhẫn tâm giết một đứa trẻ chứ? Người có thể ra tay giết một đứa trẻ, cho dù đáng thương đến đâu đi nữa, cũng là kẻ tâm thần mất trí!
Trần Chương thấy sắc mặt Trầm Thiệu vô cùng khó nhìn, nhớ đến chuyện sau khi Nhị thiếu bị bắt cóc ở thành phố Phù Dung, Cố gia liền huy động lực lượng tìm kiếm, nhưng ai cũng ngờ rằng tên bắt cóc lại đưa Nhị thiếu đến một thị trấn nhỏ khỉ ho cò gáy, sau đó họ lại tìm được Nhị thiếu ở một phòng khám nhỏ xíu người đến người đi, một bàn tay Nhị thiếu còn quấn kín băng, tay còn lại cầm một cái bánh bao ngọt gặm nửa chừng, nghe nói thoạt nhìn vô cùng đáng thương, năm đó đội trưởng vệ sĩ khi tìm được Nhị thiếu rồi cũng sợ đến bủn rủn tay chân.
Nhị thiếu bị thương, cũng bị hoảng sợ, nhưng may mắn Nhị thiếu rất thông minh, cố tình hạ thấp sự đề phòng của bọn bắt cóc, tìm cơ hội trốn thoát, nếu không với cảm xúc mà bọn bắt cóc lộ ra khi gọi cho họ, Nhị thiếu sẽ chịu sự tra tấn thế nào, ai cũng không dám nghĩ đến.
Năm đó anh vẫn chưa làm cho Cố gia, nhưng đến khi anh trở thành trợ lý sinh hoạt kiêm vệ sĩ cho Nhị thiếu, có người kể lại chuyện năm đó với anh, thậm chí anh còn nghe được một vệ sĩ cảm khái, ở một ngươi kinh tế không phát triển như vậy, nhưng tấm lòng những người kia cũng không tệ lắm, ví dụ như đứa nhỏ đã đưa Nhị thiếu đến phòng khám còn mua bánh bao cho Nhị thiếu, hay ví dụ như bác sĩ phòng khám đã cho Nhị thiếu gọi điện thoại nhờ.
Nghĩ vậy, Trần Chương nhịn không được nhìn Trầm Thiệu thêm một chút, duyên phận thật đúng là không thể nói rõ được, nếu Trầm Thiệu không giúp Nhị thiếu, nếu Nhị thiếu không vì như vậy chú ý đến Trầm Thiệu, khi lên đại học còn cố tìm cách sắp xếp hai người chung phòng ký túc xá, thì cho dù hai người có đang học cùng Hoa đại, họ cũng không thể nào gặp nhau được.
Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, về phương diện tình cảm của Nhị thiếu, ngại giao tiếp cũng không rõ ràng lắm, chiêu nước ấm nấu ếch vẫn rất thành thạo.
"Thẩm thiếu, nếu cậu lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách đẩy hắn ra khỏi Bắc Kinh." Trần Chương nói, "Với chúng ta, đây cũng không phải chuyện khó."
Trầm Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần để ý đến hắn, hiện tại hắn đến gần tôi, có lẽ muốn lợi dụng tôi để ngầm mưu tính với Ninh Chiêu, hắn nghĩ quá hay rồi, chẳng lẽ tôi lại không tin Ninh Chiêu, đi tin tưởng hắn?"
Trần Chương sờ sờ mũi, không nói Trầm Thiệu, Đặng Khang kia cũng không hoàn toàn lợi dụng cậu, mà thật sự có một chút ý khác, nhưng mà chuyện gia đình Nhị thiếu anh, anh không cần nói thêm bớt sẽ tốt hơn.
"Tiểu Thiệu, đang làm gì vậy?" Cố Ninh Chiêu từ sau cửa thò đầu ra, nhìn nhìn Trầm Thiệu, lại nhìn nhìn Trần Chương, bước đến ngồi xuống cạnh Trầm Thiệu, nhìn tập tài liệu đặt trên bàn, liếc nhìn, trong giọng nói có chút không vui nhàn nhạt: "Đặng Khang?"
Cầm tài liệu xem lướt qua, Cố Ninh Chiêu đặt tập tài liệu về chỗ cũ, "Cho nên hắn muốn gây chuyện với tôi?"
Thực tế y biết rất nhiều người đối xử với y cũng không thân thiện cởi mở như tỏ ra ngoài, vì thân phận không xứng tầm mà phải nịnh bợ y, nhưng người giống như Đặng Khang, y lần đầu tiên gặp phải.
Bình thường trong tình huống này, khi hắn đối diện với mình, không phải nên áy náy hoặc chột dạ sao?
"Đừng nghĩ nữa, người bình thường không hiểu được đâu." Trầm Thiệu gạt chuyện Đặng Khang qua một bên, sau đó nói, "Sắp tới, Phi Đằng sẽ mở thêm vào server trong nước, công ty điện tử mà tôi và cậu có cùng cổ phần quyết định phát triển rất tốt, tôi cảm thấy có thể phát triển thêm sản phẩm mới."
Thời đại tiếp theo là di động internet sẽ nhanh đến thôi, đất nước Trung Hoa của họ có thể chiếm thế thượng phong, mở rộng ra thị trường quốc tế. Ông chủ lớn nhất của công ty điện tử là Cố Ninh Chiêu, cậu cũng có không ít cổ phần trong công ty này, ai mà đi sợ tiền mình nhiều hơn cơ chứ!
Di động – ngoài tính năng, còn phải tập trung vào thiết kế ngoài, không những thực dụng, mà còn phải thu hút cái nhìn của nữ khách, phải biết trên thị trường di động này, năng lực tiêu pha của nữ giới vô cùng mạnh mẽ.
Cố Ninh Chiêu không có ý kiến gì với đề nghị của Trầm Thiệu, công ty điện tử này nếu không có những ý tưởng xây dựng của Trầm Thiệu, cũng sẽ không phát triển nhanh như vậy, nên y rất tôn trọng ý kiến Trầm Thiệu.
Hiện tại sản phẩn của họ đang được đánh giá trên mạng rất cao, kế hoạch quảng cáo trực truyến trong công ty Trầm Thiệu cũng rất mạnh, bài viết quảng cáo cũng khéo léo, hiện tại sản phẩm này đã thành nhãn hiệu được chào đón nhất trong giới trẻ.
Có điều giới thanh niên vẫn luôn thích trải nghiệm cái mới, nên muốn chiếm vững thị trường, nhất định phải phát triển liên tục, nâng thương hiệu lên cao nhất, đó mới là cách làm thông minh nhất.
Ví dụ như chỉ bán một nơi nhất định, thiết kế ngoài và tính năng tối tân, mọi người xếp hàng cả đêm để mua, làm người ta phải lên mạng khen chiếc di động đó rất tốt, rất khó mua, mua lại di động phiên bản mới nhất với giá cao nhất v.v...
Kinh doanh không sợ đồn xa, chỉ sợ người ta không biết, con người đều có tâm lý đám đông, thấy người khác chen chúc muốn mua chiếc điện thoại kia, nên cũng không nhịn được phải mua điện thoại đó để khoe khoang với đám bạn.
Thời gian gầy dựng sự nghiệp trôi qua cũng rất nhanh, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đã lên năm thứ tư, blog Phi Đằng đã phát hành cổ phiếu, khá nhiều người nổi tiếng đều có tài khoản blog ở Phi Đằng, viết vài dòng tâm sự v.v..., lại thêm những trang trò chơi nhỏ còn có quảng cáo, đều khiến Phi Đằng kiếm thêm bộn tiền, Phi Đằng trở thành công ty viễn thông mạng lớn nhất cả nước.
Chuyện Trầm Thiệu là ông chủ của Phi Đằng cũng rất nhiều người biết, nên Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu trở thành "Kim cương Hoa đại". Nghĩa là người đàn ông tốt nhất trong đám đàn ông tốt, là kim cương của kim cương, đáng tiếc hai viên kim cương này suốt ngày dính lấy nhau, tình cảm của hai người tốt đến mức các cô gái đều không nỡ lòng nào làm "người thứ ba" phá hoại tình cảm thân thiết giữa hai người.
Trong ánh mắt các cô gái, thà các cô cả ngày nhìn hai chàng trai đi cùng nhau để các cô nhìn ngắm sắc đẹp, còn hơn nhìn hai người đường ai nấy đi, mỗi người nắm tay người con gái của họ.
Chỉ cần nghĩ sau này có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, các cô đã cảm thấy nghẹn ngào, chắc có lẽ là tâm lý "tôi không có được thì cũng không muốn người khác có được" phải không?
...
"Nghe nói sản phẩm công ty anh Cố rất được chào đón ở nước ngoài, không biết hàng năm kiếm được bao nhiêu tiền, tôi mong lúc ra trường có thể xin vào làm ở công ty họ."
"Tôi thấy khó lắm, nghe nói khi họ tuyển người, yêu cầu cao, không căn cứ vào bằng cấp, chỉ căn cứ vào năng lực, sinh viên mới tốt nghiệp giống chúng ta, muốn vào công ty đó làm, không biết khó chừng nào nữa."
Khi Trầm Thiệu từ thư viện bước ra, nghe được đoạn đối thoại của hai cô gái khuất sau bóng cây, vội ho khẽ một tiếng cười cười, Diêu Bác Hiên đi cạnh cậu nhướng mày nói: "Chàng trai kim cương, đối diện với tình huống này cậu cảm thấy thế nào?"
Công ty điện tử của Cố Ninh Chiêu kia cậu cũng có 5% cổ phần, mà cậu còn kiêm luôn chức vụ trong đó, sự phát triển của công ty bây giờ làm cậu thấy mình rất may mắn với sự chọn lựa trước kia.
"Đương nhiên là nhìn và cười." Trầm Thiệu kéo kéo khăn quàng cổ, thở hắt một hơi, "Trưa nay đầu bếp làm cơm hải sản, cậu muốn đến ăn luôn không?"
"Hay là thôi đi, ánh mắt Cố nhị thiếu sắc quá, tôi chịu không nổi." Qua mấy năm quen biết, Diêu Bác Hiên cũng nhận ra tình cảm của Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu không giống nhau, nhưng là bạn, y không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao thì chỉ cần đương sự cảm thấy ổn, thì mọi người đều vui vẻ.
Trầm Thiệu nhướng mày nhìn Diêu Bác Hiên, cười tủm tỉm nói: "Tôi nhớ sẽ chuyển những lời này đến cậu ấy."
Diêu Bác Hiên:...
Tính cách này của cậu, đám nữ sinh kia có biết không?
Học kỳ một của năm thứ tư đã kết thúc, nhiều sinh viên bắt đầu định hướng cho tương lai của mình, có người chuẩn bị tiếp tục học nghiên cứu sinh, có người vừa học vừa nghiên cứu, cũng có người không muốn học nữa, ra trường đi làm luôn, cũng có người ra nước ngoài đào tạo, tuy mỗi lựa chọn đều không giống nhau, nhưng gần như tất cả mọi người đều mong chờ về tương lai.
Trong mắt các sinh viên khác, người giống Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, thì mọi chuyện không cần lo nữa, người này đã có công ty riêng, kẻ kia không chỉ có công ty, còn có gia thế hiển hách, người như vậy, hoàn toàn không cùng thế giới với họ.
Đương nhiên cũng có người cảm thấy Trầm Thiệu không dễ dàng, trong hoàn cảnh như vậy còn thể sánh vai với bạn bè cũng lứa tuổi có điều kiện gia đình tốt, thầm xem Trầm Thiệu là thần tượng để noi theo.
Thế nhưng cho dù thế nào đi nữa, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu chính là nhân vật làm mưa làm gió ở lứa tuổi bọn họ, không ai có thể phủ nhận.
Nghĩ lại hiện tại có bao nhiêu người dùng blog và weibo của Phi Đằng? Nghĩ lại hiện tại có bao nhiêu người mua sản phẩm của công ty điện tử kia, nghĩ lại công giải khát của Trầm Thiệu đã chiếm tỷ lệ bao nhiêu trên thị trường?
Thế giới này, có người dù cho muốn ghen tỵ cũng không ghen tỵ nổi, vì quá ưu tú, đến nỗi bạn thể tìm ra chỗ để vượt qua được.
Danh sách chương