Đón cậu mơ xong, Trầm Thiệu và họ chơi một vòng quanh Bắc Kinh, Cố Ninh Chiêu ngày thường không thích giao tiếp cũng đi cùng, thậm chí còn kiên nhẫn nghe hai người mợ của Trầm Thiệu kể mấy chuyện linh tinh trong cuộc sống.

Đến tối trước đi ngủ, Cố Ninh Chiêu tiến vào phòng Trầm Thiệu, chui vào trong chăn Trầm Thiệu, ngoan ngoãn nằm yên. Khi Trầm Thiệu tắm xong bước ra, thấy Cố Ninh Chiêu đang nằm trên giường, cậu dừng lại, nhìn nhìn cánh cửa đã được Cố Ninh Chiêu khóa kỹ, ánh mắt có chút rầu rĩ.

"Tiểu Thiệu." Cố Ninh Chiêu cười cười với Trầm Thiệu, trong mắt tràn đầy mong chờ.

Người không thích cười, khi đã cười thường có lực sát thương rất cao, nên Trầm Thiệu có rầu rĩ cũng không được bao lâu, đã thỏa hiệp.

Dù thời tiết tháng chín, có điều trong phòng mở điều hòa, độ ấm vừa đủ. Hai thân thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống nằm cạnh nhau trên giường, khó tránh khỏi những lúc súng cướp cò, nhiệt huyết dâng trào. Lúc hai người mới bên nhau, chỉ rụt rè nắm tay thôi, nhưng qua vài tháng ở chung, cuối cùng nước chảy thành sông, ăn một lần khó quên, dù không phải mỗi đêm mất hồn, nhưng cũng xem như tình cảm mãnh liệt bắn tung tóe, lúc nào cũng tràn ngập sức sống. (Ôi H đó, nhiều hông ~~~~)

May mắn điều kiện cách âm của không tốt lắm, nếu không Trầm Thiệu e rằng hai cậu của mình sẽ đến phá cửa luôn. Sáng hôm sau tỉnh giấc, đã hơn bảy giờ rưỡi, cậu vò đầu, nhớ đến hôm nay là ngày dọn nhà. Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, kéo hành lý đã thu dọn từ trước đặt ngoài cửa phòng, mới xuống lần ăn sáng.

Thiệu Khánh Văn thấy Trầm Thiệu xuống, bất đắc dĩ nói: "Sao dậy trễ như vậy."

Mắt liếc qua Cố Ninh Chiêu bên cạnh, Trầm Thiệu cười nói: "Đêm qua đọc sách khuya quá nên dậy trễ, lần sau con nhất định sẽ chú ý."

Có Cố Ninh Chiêu ở đó, Thiệu Khánh Văn cũng không tiện nói nhiều, giữ mặt mũi cho cháu mình.

Người giúp việc thấy Trầm Thiệu đã dậy, bắt đầu vội vàng dọn bữa sáng ra, món ăn phong phú, đông tây kết hợp, có điều người Thiệu gia cũng giống Trầm Thiệu, thích món Trung Quốc hơn một chút.

Ăn sáng song, Trầm Thiệu mang hành lý lên xe, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu ngồi một xe, gia đình cậu mợ ngồi một xe khác.

Lên xe rồi, Trầm Thiệu rút một bao lì xì nhét vào túi áo Cố Ninh Chiêu, sau đó nói với Cố Ninh Chiêu đang mang vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu: "Khi chủ nhà dọn vào nhà mới, sẽ phát lì xì, ý nghĩa đại cát đại lợi, vàng ngọc đầy nhà."

Cố Ninh Chiêu mở bao lì xì ra, trong đó 888 đồng, còn có một sợi dây chuyền bạch kim, trên dây chuyền còn lồng thêm một chiếc nhẫn đơn giản. Ngay cả Cố Ninh Chiêu là kiểu người không thích nói chuyện với người khác, cũng biết ý nghĩa của chiếc nhẫn, hai mắt y sáng rực nhìn Trầm Thiệu, "Tặng tôi?"

"Không thích?" Trầm Thiệu kéo chiếc nhẫn cậu đang đeo trên cổ lắc lắc trước mặt Cố Ninh Chiêu, sau đó lấy sợi dây chuyền trong tay Cố Ninh Chiêu, ôn nhu đeo lên cho y, cười nói, "Từ nay về sau, cậu đã bị tôi trói lại, đại cát đại lợi, bình an."

Nắm chặt chiếc nhẫn trước ngực, Cố Ninh Chiêu nhịn không được vòng tay ôm chặt Trầm Thiệu, thấp giọng gọi: "Tiểu Thiệu..."

Y vốn cho rằng tâm tư của mình rồi sẽ trở thành vọng tưởng, nhưng không ngờ Tiểu Thiệu lại đồng ý ở bên y. Có lẽ năm mười tuổi gặp được Trầm Thiệu, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời y. Cậu ấy đã vươn tay ra giúp y lúc y khó khăn nhất, vẽ nên những sắc thái muôn màu trong cuộc sống tẻ nhạt của y. Ở bên Trầm Thiệu, y mới biết được cuộc sống con người ngoài kia tẻ nhạt và nhàm chán biết bao nhiêu.

Y biết sau lưng y, có người nó y dựa vào gia thế và sự thông minh mà coi thường người khác, cũng biết có rất nhiều người đối xử tốt với y chỉ vì quyền thế Cố gia, từ nhỏ y đã biết rồi. Nên y không thích nói chuyện với những người đó, vẻ mặt thay đổi, ngữ khí dối trá của những người đó, đều làm y càng rõ ràng hơn, đâu là chân tình đâu là giả ý.

Ấm ấp trong lòng giống như nham thạch nóng chảy, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi sẽ phun trào mãnh liệt, Cố Ninh Chiêu ôm chặt lấy Trầm Thiệu, giống như ôm chặt lấy toàn bộ thế giới của mình.

Trầm Thiệu cũng vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng y, ánh mắt lộ ra ý cười lặng lẽ.

...

Tuy muốn lúc dọn nhà tưng bừng vui vẻ, nhưng Trầm Thiệu cũng chỉ mời những người thân nhất, người bình thường vốn không thông báo, nên tính tổng cộng cũng chỉ khoảng mười người, Trầm Thiệu dứt khoát xuống bếp trổ tài chiêu đãi khách mời.

Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ trước, không thể thiếu gà vịt cá, Trầm Thiệu xắt thịt nêm nếm, động tác thuần thục làm Dương Bích Thanh phụ bếp cũng có chút xót xa trong lòng, nếu như em chồng còn sống, làm sao để đứa bé làm những việc này được, chỉ sợ nâng niu còn chưa đủ.

Thật không biết em chồng nghĩ như thế nào, đàn ông đổi tính, không đáng để mình phải trả bằng mạng sống. Loại đàn ông vô lương tâm, em chồng tự sát mười mấy năm rồi, vẫn chưa thấy hắn ta hổ thẹn ăn năn. Nếu không phải đứa cháu không chịu thua, em chồng chết coi như vô ích rồi.

Năm đó cho dù là vì con, em chồng cũng không nên uống thuốc tự tử, sao không nghĩ đến đứa mình đã có một người cha như vậy, rồi lại mất mẹ, thằng bé mới mười một tuổi sẽ sống như thế nào đây.

...

Vì Cố Sùng Trị có việc, nên đến trễ, nhưng Hướng Vệ Lan và Cố Bình Văn đã mang quà đến thăm từ rất sớm, dù hai mẹ con xuất thân từ thế gia, nhưng đối với cậu mợ Trầm Thiệu đều rất điềm đạm tự nhiên, khiến cậu mợ Trầm Thiệu thụ sủng nhược kinh.

Dù họ sống ở thị trấn nhỏ, nhưng cũng biết Cố gia rất lợi hại, bây giờ đột nhiên đối phương ngồi ngay trước mặt, đối phương còn vô cùng thân thiết gần gũi, sao họ không ngạc nhiên cho được? Cố Bình Văn vừa nói chuyện với cậu mợ Trầm Thiệu, vừa ra vẻ tự nhiên quan sát bày biện trong biệt thự, làm anh ngạc nhiên là, trang hoàng trong phòng khách theo sở thích của Ninh Chiêu, trên kệ giày cũng đặt mấy đôi của Ninh Chiêu, có chỗ nào Trầm Thiệu dọn nhà đi đâu, hoàn toàn là Trầm Thiệu chuyển nhà, thằng em mình nhịp nhàng theo sau.

Hướng Vệ Lan tung hoành thương trường nhiều năm đương nhiên cũng để ý đến những chi tiết này, bà liếc nhìn con trai út đang giúp Trầm Thiệu trong bếp, cười nói với Thiệu Khánh Văn: "Ninh Chiêu nhà tôi bình thường không thích nói chuyện, may mà có Tiểu Thiệu chăm sóc nó, tôi cũng không biết phải cảm ơn đứa bé này như thế nào nữa."

Thiệu Khánh Văn vội nói: "Đâu có đâu có, cậu nhà đối xử lễ phép, vô cùng hiếm thấy, là bạn thân của Trầm Thiệu, chăm sóc cho nhau là chuyện đương nhiên, sao có thể nói ơn nghĩa được." Ông nghe nói khi cháu mình xây dựng sự nghiệp, Cố gia đã giúp không ít, vốn đã chuẩn bị tư tưởng kỹ càng, dù Cố gia có kênh kiệu, ông cũng sẽ lịch sự khiêm nhường, kết quả sự thật hoàn toàn khác với tưởng tượng, là ông đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Nói cũng có lý, Ninh Chiêu nhà chúng tôi đi cùng Tiểu Thiệu nhà anh vô cùng hợp ý, nếu nói là con gái, tôi thật sự hận không thể lập tức nhận vào nhà chúng tôi." Hướng Vệ Lan nhấp một ngụm trà, "Có điều, dù cho là con trai, đối với gia đình tôi, Tiểu Thiệu cũng không khác gì con cháu trong nhà."

Thiệu Khánh Văn thấy Hướng Vệ Lan vô cùng thích Trầm Thiệu, tâm tình cũng thoải mái, gia đình ông không quyền không thế, công ty Tiểu Thiệu phát triển được như vậy, là nhờ có Cố gia đồng ý giúp đỡ, gia đình ông cũng yên tâm.

Trong bếp, Cố Ninh Chiêu nghiêm túc gọt vỏ khoai tây, gọt hành tây, làm xong hết, liền bám dính Trầm Thiệu nhìn cậu nấu, Dương Bích Thanh phụ bếp thấy vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tình cảm giữa hai thanh niên này quá tốt, không kém gì anh em ruột.

Khi Hùng Vương và Vương Hào đến, đã gần mười một giờ trưa, Vương Hào là người ễ nói chuyện, chỉ trong chốc lát đã chọc người nhóm người lớn cười vui vẻ, y thấy các vị phụ huynh cũng không rảnh bận tâm đến Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu nữa, thầm thở dài một tiếng, y chỉ có thể giúp đến mức này thôi.

Mười một giờ năm mươi tám phút bữa cơm được dọn lên, chủ và khách đều ăn uống vui vẻ. Sau khi ăn xong, Cố Sùng Trị bình thường vô cùng bận rộn cũng ngồi chơi một lúc lâu mới rời đi, cho Trầm Thiệu đủ thể diện.

Thái độ người Cố gia làm Trầm Thiệu không được tự nhiên, nhất là mẹ Hướng, thân thiết với cậu đến mức hơi thái quá, làm cậu vừa cảm động vừa xấu hổ.

Vì Thiệu Khánh còn phải quay về làm việc, nên chiều hôm đó, Trầm Thiệu tiễn họ ra sân bay, trước khi bước qua quầy kiểm soát, Thiệu Khánh Văn kéo Trầm Thiệu qua một bên.

"Tiểu Thiệu, tuy Thiệu gia chúng ta không phải gia tộc lớn gì, nhưng là người có ân phải báo đáp. Người của Cố gia đối xử với con tốt như vậy, sau này con có năng lực, phải nhớ báo đáp người ta, không được làm kẻ vô ơn." Thiệu Khánh Văn vươn tay vỗ vỗ vai Trầm Thiệu, "Sống cho tốt, đừng lo lắng cho chúng ta, không thiếu tiền cũng không thiếu ăn, chỉ khi con sống hạnh phúc, chúng ta ở huyện Bồng mới có thể yên tâm."

"Cậu hai, con hiểu rồi." Trước khi họ qua khỏi cửa kiểm soát, Trầm Thiệu tặng Thiệu Khánh Văn và Thiệu Khánh Vũ mỗi người một bao thư, năn nỉ thật lâu, hai người cậu mới miễn cưỡng nhận.

Sau khi Thiệu Khánh Văn và Thiệu Khánh Vũ đáp máy bay xuống sân bay thành phố Phù Dung, Trầm Thiệu nhờ người lái xe đưa họ về đến tận nhà ở huyện Bồng. Hai anh em Thiệu Khánh Văn và Thiệu Khánh Vũ ngồi đối diện nhau, mỗi người nhìn bao thư trong tay phát sầu.

"Anh, số tiền này..." Ở ngân hàng, khi ông đếm được số tiền có đến sáu số không, đã cảm thấy nóng phỏng tay, đành tìm Thiệu Khánh Văn bàn bạc. Cháu mình kiếm tiền cũng không dễ, bắt ông xài số tiền này, ông không làm được.

"Cứ giữ đó đi," Thiệu Khánh Văn nghĩ nghĩ, "Việc kinh doanh phiêu lưu rất lớn, chúng ta giữ giùm cho Trầm Thiệu số tiền này, coi như cũng có cái để bảo đảm."

Thiệu Khánh Vũ tất nhiên đồng ý, hai anh em cùng quyết định, trừ khi vạn bất đắc dĩ, họ không thể đụng đến số tiền này.

...

Ở Bắc Kinh, trong biệt thự mới của Trầm Thiệu, Trầm Thiệu ngồi trên sofa, dựa lên vai Cố Ninh Chiêu gặm táo, gặm được một nửa, nhịn không được hỏi Cố Ninh Chiêu: "Ninh Chiêu, mẹ Hướng và ba Cố biết chúng ta bên nhau chưa?"

Động tác gọt trái cây của Cố Ninh Chiêu tạm ngừng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

"Chưa nói?" Dù có suy nghĩ cỡ nào đi nữa, Trầm Thiệu đều cảm thấy ba người Cố gia đối với cậu có hơi thái quá.

Cố Ninh Chiêu: "Quên nói."

Trầm Thiệu:...

...

Lúc này ở Cố gia, Hướng Vệ Lan và Cố Bình Văn còn đang thảo luận chuyện tình yêu của Cố Ninh Chiêu có thể thành công bao nhiêu phần trăm.

"Tiểu Thiệu thật là người phúc hậu, chắc sẽ không tổn thương Ninh Chiêu đâu." Hướng Vệ Lan nói, "Mấy năm qua, tình cảm giữa nó và Ninh Chiêu ngày càng thắm thiết hơn."

"Nhưng mà chuyện đó cũng không có nghĩa nó sẽ chấp nhận một người đàn ông..." Cố Bình Văn cảm thấy mẹ anh hơi mâu thuẫn, không phải anh em tốt thì có thể là người yêu được.

Hai người liếc nhìn nhau, tiếp tục dùng những phương pháp khoa học tính xác suất thành công. Nửa tiếng sau, Cố Sùng Trị ngồi bên cạnh đọc xong tờ báo, giũ giũ trong tay, khí định thần nhàn nói: "Không phải hai đứa nó đang ở chung sao?

"Ở chung?" Hai mẹ con đồng loạt nhìn Cố Sùng Trị, trong mắt đầy nghi ngờ.

Cố Sùng Trị bình tĩnh gật đầu: "Anh có đi lên lầu nhìn thử, phòng ngủ chính của tụi nó có dấu vết sống chung, phong cách trang hoàng trong phòng ngủ phụ và phòng cho khách không phải phong cách của Ninh Chiêu, nhưng trong phòng khách và phòng làm việc có rất nhiều đồ vật Ninh Chiêu thích, kệ giày và tủ giày cũng cất rất nhiều giày của Ninh Chiêu. Cho nên, sự thật chỉ có một..."

Đập tờ báo lên bàn, vẻ mặt ba Cố thâm trầm xoa cằm, trong mắt lóe sáng vẻ nhìn xa trông rộng: "Đó chính là hai đứa nó đang bên nhau!"

Hướng Vệ Lan và Cố Bình Văn nhìn nhau, hai người sửng sốt một lúc lâu, Hướng Vệ Lan nói: "Nhưng nếu hai đứa nó đang yêu nhau, sao Ninh Chiêu lại không nói cho chúng ta biết?"

"Em cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, có những chuyện nó sẽ chủ động nói cho chúng ta biết sao?" Cố Sùng Trị bưng tách trà lên uống một hơi, "Hai mẹ con đừng lo trái nghĩ phải nữa, anh thấy tình cảm của hai đứa nó rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Hướng Vệ Lan và Cố Bình Văn:...

Ha ha, còn đi tính xác suất nữa chứ!

~oOo~

Tiểu Mộc:

Mọi người đọc H xong, phát biểu cảm tưởng đi nào 囧囧囧~(‾▿‾~)~(‾▿‾~)

Tình yêu mà tính xác suất được, tui cũng ráng ngồi tính coi khi nào thì gặp được "người thương", để chuẩn bị tinh thần. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện