Trời vừa chập tối, Nguyên Phấn Đông liền đưa Ariel tới Thiên Đường Ánh Sáng, một trong những khu phố nổi tiếng nhất Thủ Đô Z, nơi ăn chơi bật nhất cả nước, bao gồm những quán bar, sòng bạc, phố đèn đỏ, khu chợ đen…
Thiên Đường Ánh Sáng, nơi ánh đèn không bao giờ tắt, là con phố xa hoa, hào nhoáng tập hợp những thứ làm người ta sung sướng như được lên thiên đàng và thống khổ như bước xuống địa ngục… Nơi đây tồn tại những điểm giao dịch ngầm như thuốc lắc, ma túy, súng ống đạn dược, dưới sự kiểm soát của bang phái xã hội đen mà cảnh sát không khống chế được.
Khách du lịch tới Kinh thành Z không tham quan con đường Ánh Sáng, không khác gì chưa bao giờ đặt chân tới Thủ Đô, nơi bộc lộ trần trụi dục vọng, lòng tham, cái ác của con người. Chỉ là những điều này, Ariel không biết…..
Hôm nay Nguyên Phấn Đông đưa cho cô chiếc đầm hai dây ôm body màu da, rất tôn dáng, rất gợi cảm. Đừng hỏi Ariel có cảm thấy nó quá thiếu vải không, thật ra cô không có khái niệm này, thấy đẹp thì mặc thôi. Dù sao Ariel thỏa thân hơn triệu năm, cô cảm thấy mặc vải lên người, che đi những chỗ cần che là được rồi…..
Nguyên Phấn Đông nhìn một lượt cả người Ariel. Tóc xoăn gợn sóng, khuôn mặt được trang điểm quyến rũ, chiếc đầm ngắn cũn cỡn phô bày hết 3 vòng hoàn mỹ, giày cao gót mũi nhọn thời thượng, Nguyên Phấn Đông âm thầm gật đầu, không uổng công anh bắt Ariel tập luyện hơn tuần lễ, xem như cô đi đứng có bày bản.
Nguyên Phấn Đông vừa lái xe vừa dặn dò Ariel: “Họ nói gì cô cứ làm ngơ là được rồi, không cần xen vào. Khi nào hỏi tới cô, cô hả trả lời. Biết không?”
Ariel gật đầu: “Biết rồi”
“Họ có sờ tay, sờ chân cô cũng đừng có phản ứng kịch liệt. Họ làm vậy cô cũng không mất miếng thịt nào, biết không?”
Ariel gật đầu, cô không thích người ta đụng chạm tay chân nhưng biết nói ra Nguyên Phấn Đông sẽ phun một tràng giáo huấn, nên thôi.
“Đĩa CD tôi bảo cô xem, cô xem hết chưa?”
“Rồi” Thật ra cô muốn nói, không chỉ đĩa CD đó, mà tất cả đĩa CD trong nhà cô đều xem hết rồi.
“Cô cứ học theo nữ chính trong đĩa CD đó là được. Để cái này vào túi sách, phải biết sử dụng để bảo vệ bản thân, phòng ngừa mang thai. Cô đọc hướng dẫn sử dụng rồi đúng không?” Nguyên Phấn Đông nhìn Ariel, anh cứ cảm thấy không yên tâm thế nào.
Ariel gật đầu, cô muốn hỏi, anh ta bắt cô xem đĩa CD đó làm gì? Với lại không phải làm chuyện đó là để mang thai sao? Thế phòng ngừa làm gì? Nhưng thấy xe đã đến nơi nên thôi.
Nguyên Phấn Đông dẫn Ariel vào Poison-Bar, quán Bar nổi tiếng nhất khu phố, không phải có tiền là vô được. Hai người băng qua sàn nhảy, âm thanh đinh tai nhức ốc, bước qua hành lang dài thườn thượt, tỉ lệ người qua đường xoay đầu gần 90%. Cũng phải, mỹ nhân hiếm gặp, ăn mặc lại sexy, quyến rũ, không khiến người ta tò mò cũng khó.
Nguyên Phấn Đông đưa Ariel tới gặp một người đàn ông trung niên, sau màn chào đơn giản, liền giới thiệu cô với ông ta.
“Đây là biên kịch Trần Khải. Đây là Ariel, diễn viên mới của tôi, cô ấy mới vào nghề, có gì sai sót nhờ ngài chỉ bảo thêm” Nguyên Phấn Đông cười nói với biên kịch Trần, ra hiệu với Ariel.
Ariel mỉm cười, chủ động bắt tay với ông ta: “Chào biên kịch Trần, vinh hạnh được gặp ngài.”
Trần Khải gật đầu, quan sát người trước mặt: “Chào cô”. Hôm qua gọi điện cho Nguyên Phấn Đông, bảo cậu ta mang người nào đẹp nhất tới đây. Không ngờ, không chỉ đẹp mà còn là đẹp xuất sắc, đẹp đến nổi làm người ta đui mù.
Nguyên Phấn Đông nói nhỏ với Ariel: “Tôi về trước đây. Nhớ! không được gây chuyện. Tí nữa xong việc cứ bắt taxi về nhà là được. Có gì cứ điện thoại tôi”.
Ariel phối hợp gật đầu, theo sau Trần Khải, vừa đi vừa nghe ông ta hướng dẫn. Trần Khải nhìn cô gái trước mặt, cũng xem như ngoan ngoãn nghe lời, người đẹp như vậy lấy đại một người nào đó làm chồng là được, lại vì cái vỏ hào nhoáng của showbiz mà sa vào vũng lầy, haizz.
Ariel đi theo Trần Khải vào một phòng bao xem như rộng lớn, chỉ là ánh đèn mờ tối, gây cảm giác ám muội. Hai người ngồi đợi chừng 5 phút, thăm hỏi qua lại đôi câu thì có người rõ cửa.
“Mời vào”
Thiên Đường Ánh Sáng, nơi ánh đèn không bao giờ tắt, là con phố xa hoa, hào nhoáng tập hợp những thứ làm người ta sung sướng như được lên thiên đàng và thống khổ như bước xuống địa ngục… Nơi đây tồn tại những điểm giao dịch ngầm như thuốc lắc, ma túy, súng ống đạn dược, dưới sự kiểm soát của bang phái xã hội đen mà cảnh sát không khống chế được.
Khách du lịch tới Kinh thành Z không tham quan con đường Ánh Sáng, không khác gì chưa bao giờ đặt chân tới Thủ Đô, nơi bộc lộ trần trụi dục vọng, lòng tham, cái ác của con người. Chỉ là những điều này, Ariel không biết…..
Hôm nay Nguyên Phấn Đông đưa cho cô chiếc đầm hai dây ôm body màu da, rất tôn dáng, rất gợi cảm. Đừng hỏi Ariel có cảm thấy nó quá thiếu vải không, thật ra cô không có khái niệm này, thấy đẹp thì mặc thôi. Dù sao Ariel thỏa thân hơn triệu năm, cô cảm thấy mặc vải lên người, che đi những chỗ cần che là được rồi…..
Nguyên Phấn Đông nhìn một lượt cả người Ariel. Tóc xoăn gợn sóng, khuôn mặt được trang điểm quyến rũ, chiếc đầm ngắn cũn cỡn phô bày hết 3 vòng hoàn mỹ, giày cao gót mũi nhọn thời thượng, Nguyên Phấn Đông âm thầm gật đầu, không uổng công anh bắt Ariel tập luyện hơn tuần lễ, xem như cô đi đứng có bày bản.
Nguyên Phấn Đông vừa lái xe vừa dặn dò Ariel: “Họ nói gì cô cứ làm ngơ là được rồi, không cần xen vào. Khi nào hỏi tới cô, cô hả trả lời. Biết không?”
Ariel gật đầu: “Biết rồi”
“Họ có sờ tay, sờ chân cô cũng đừng có phản ứng kịch liệt. Họ làm vậy cô cũng không mất miếng thịt nào, biết không?”
Ariel gật đầu, cô không thích người ta đụng chạm tay chân nhưng biết nói ra Nguyên Phấn Đông sẽ phun một tràng giáo huấn, nên thôi.
“Đĩa CD tôi bảo cô xem, cô xem hết chưa?”
“Rồi” Thật ra cô muốn nói, không chỉ đĩa CD đó, mà tất cả đĩa CD trong nhà cô đều xem hết rồi.
“Cô cứ học theo nữ chính trong đĩa CD đó là được. Để cái này vào túi sách, phải biết sử dụng để bảo vệ bản thân, phòng ngừa mang thai. Cô đọc hướng dẫn sử dụng rồi đúng không?” Nguyên Phấn Đông nhìn Ariel, anh cứ cảm thấy không yên tâm thế nào.
Ariel gật đầu, cô muốn hỏi, anh ta bắt cô xem đĩa CD đó làm gì? Với lại không phải làm chuyện đó là để mang thai sao? Thế phòng ngừa làm gì? Nhưng thấy xe đã đến nơi nên thôi.
Nguyên Phấn Đông dẫn Ariel vào Poison-Bar, quán Bar nổi tiếng nhất khu phố, không phải có tiền là vô được. Hai người băng qua sàn nhảy, âm thanh đinh tai nhức ốc, bước qua hành lang dài thườn thượt, tỉ lệ người qua đường xoay đầu gần 90%. Cũng phải, mỹ nhân hiếm gặp, ăn mặc lại sexy, quyến rũ, không khiến người ta tò mò cũng khó.
Nguyên Phấn Đông đưa Ariel tới gặp một người đàn ông trung niên, sau màn chào đơn giản, liền giới thiệu cô với ông ta.
“Đây là biên kịch Trần Khải. Đây là Ariel, diễn viên mới của tôi, cô ấy mới vào nghề, có gì sai sót nhờ ngài chỉ bảo thêm” Nguyên Phấn Đông cười nói với biên kịch Trần, ra hiệu với Ariel.
Ariel mỉm cười, chủ động bắt tay với ông ta: “Chào biên kịch Trần, vinh hạnh được gặp ngài.”
Trần Khải gật đầu, quan sát người trước mặt: “Chào cô”. Hôm qua gọi điện cho Nguyên Phấn Đông, bảo cậu ta mang người nào đẹp nhất tới đây. Không ngờ, không chỉ đẹp mà còn là đẹp xuất sắc, đẹp đến nổi làm người ta đui mù.
Nguyên Phấn Đông nói nhỏ với Ariel: “Tôi về trước đây. Nhớ! không được gây chuyện. Tí nữa xong việc cứ bắt taxi về nhà là được. Có gì cứ điện thoại tôi”.
Ariel phối hợp gật đầu, theo sau Trần Khải, vừa đi vừa nghe ông ta hướng dẫn. Trần Khải nhìn cô gái trước mặt, cũng xem như ngoan ngoãn nghe lời, người đẹp như vậy lấy đại một người nào đó làm chồng là được, lại vì cái vỏ hào nhoáng của showbiz mà sa vào vũng lầy, haizz.
Ariel đi theo Trần Khải vào một phòng bao xem như rộng lớn, chỉ là ánh đèn mờ tối, gây cảm giác ám muội. Hai người ngồi đợi chừng 5 phút, thăm hỏi qua lại đôi câu thì có người rõ cửa.
“Mời vào”
Danh sách chương