Trong lòng đại dương, một vật thể đang tiến lại gần Hà Dõng Tư, trên người nó lấp lánh những tia sáng màu xanh ngọc, nếu nhìn kĩ, những tia sáng này đều phát ra từ chiếc đuôi cá.
Vật thể lạ ôm lấy Hà Dõng Tư đã bất tỉnh, bơi nhanh vào bờ. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này sẽ không khỏi ngỡ ngàng, bởi vật thể này nửa trên lõa thể là người, nửa dưới là đuôi cá. Vảy cá bóng bẩy, lung linh như những viên kim cương, huyền bí và đầy mê hoặc, không khỏi khiến người khác trầm trồ.
Người cá thoát cái đã biến mất, bỏ lại chú cá nhỏ đang đuổi theo sau. Chú cá thấy người cá bỏ rơi mình, không khỏi tức giận la lớn:
“Bà nội của tôi ơi, bà bơi chậm thôi, bơi nhanh thế ai đuổi theo kịp!”
Chú cá có vẩy da màu vàng sáng, vây cá ngắn tũn, không ngừng vùng vẫy bơi nhanh theo sau, nhưng thân hình nhỏ xíu, tốc độ chậm chạm, trước mắt đã không còn bóng dáng người cá, nó dành dùng cái mũi linh mẫn, lần theo mùi hương trên cơ thể người kia.
Người cá dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến bãi đá cách đó mấy cây số. Cô kéo Hà Dõng Tư lên bờ, cả người anh lạnh ngắt, da thịt tím tái, tim đã ngừng đập. Cô liền dốc ngược đầu Hà Dõng Tư cho nước trong đường thở thoát ra, rồi để anh nằm thẳng, ngửa cổ, vừa làm hô hấp nhân tạo vừa kết hợp ấn tim lồng ngực. (*)
Khi chú cá đuổi tới, Hà Dõng Tư đã thở lại bình thường. Cậu nhảy lên bãi đá, dùng hai vây cá chống đỡ thân thể, bò lại hai người gần đó.
“Ariel! Sao cô gan thế, ngay cả con người cũng dám cứu!”
Từ thuở xa xưa, nhân loại và người cá đã là thiên địch của nhau. Những cái chết bí ẩn và sự mất tích kì lạ của người cá đều liên quan đến con người. Những thành viên của vương quốc dưới biển đều xem con người là kẻ thù, luôn muốn diệt trừ.
Ariel vương tay, sờ lên mặt chàng trai đang nằm bất tỉnh, làn da mịn màng, trắng nõn. Cô chạm vào đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong cong trêu người, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi tái nhợt mang hơi lạnh. Tay cô lướt xuống cổ, nơi yết hầu nhô cao, cảm nhận từng nhịp đập trên cơ thể Hà Dõng Tư.
Dù cả người mất hết sức sống, vẫn không thể che đi nét đẹp trời ban. Ariel không nhịn được, cúi người hôn xuống, chạm vào môi anh, cô vương lưỡi liếm, lại dùng miệng cắn, gặm cho đến khi thấy môi Hà Dõng Tư có chút hồng hào liền thỏa mãn buông ra, tự nhiên nói:
“Bichir, mi không thấy ta để anh ta ngất rồi mới cứu à?”
Bichir nhìn cô gái trước mặt, mái tóc đen tuyền, dài tới tận thắt lưng, vài sợi tóc lòa xòa trước ngực, che đi đôi bồng đào cao vút. Làn da trắng tái, mỏng manh đến nổi thấy cả mạch máu. Bichir không dấu được tò mò, hỏi:
“Sao cô lại cứu anh ta? Bình thường không phải cô luôn làm lơ sao?”
Ariel cười cười không nói, lấy tay đùa giỡn đôi môi trước mặt, người đẹp thế này, ngay cả nhìn thôi cũng thấy hít thở khó khăn, nếu chết đi có phải đáng tiếc lắm không?
Ariel tình cơ đi ngang qua đây, liền bắt gặp du thuyền đang đi dạo trên biển. Theo thường lệ cô sẽ không để tâm nhưng giác quan người cá đặc biệt nhạy cảm, vừa liếc mắt cô đã nhìn xuyên qua làn nước, thấy được bóng dáng của người đứng trên tàu. Ariel không tin vào thần thánh, nhưng giây phút đó, cô nghĩ, mình gặp được thiên thần rồi.
Bichir vô cảm với nụ cười quyến rũ kia, nhìn hơn triệu năm, đẹp thế nào cũng vô dụng, cậu nhìn riếc cũng chán.
Bichir bò lên mặt Hà Dõng Tư, dùng vây vỗ “bộp bộp” lên mặt anh, không khỏi thốt lên:
“Ồ, không chỉ mặt đẹp, da cũng đàn hồi phét đấy!”
Ariel nhíu mày, không vui nhìn hành động của Bichir.
Bichir cảm giác có người đang liếc mình liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy đôi mắt hổ phách, ẩn hiện vô số những vân màu đại dương, đang nhìn mình chầm chầm. Cậu cúi đầu chột dạ, leo xuống.
Ariel ngắm chàng trai vẫn đang nằm đó, không khỏi tiếc nuối, anh và cô không phải đồng loại, nếu không cô đã mang anh về đại dương. Cô đi theo anh hơn hai giờ đồng hồ, thầm mong có thể chạm vào người anh. Không ngờ trời không phụ lòng người, bão nổi lên, Hà Dõng Tư té xuống biển, cô tranh thủ lúc anh vừa ngất đi liền bơi lại cứu. Cô không muốn anh biết đến sự tồn tại của người cá, càng không muốn anh phải khiếp sợ mình.
Bất chợt, ở gần đó phát ra tiếng động. Ariel giật mình quav đầu lại. thấv cách dó hơn 300m có người dang tiến lại, Ariel liền nhìn 1 là Dõng Tư rồi lại nhìn Bichir, lạnh lùng nói:
"Đi thôi” Vừa dứt lời. Ariel liền nhảy xuống biổn. Bichir cũng nhận ra có hơi người gần dó, cậu nhanh chân
theo sau.
I lai người bơi thật xa mới xoay người nhìn lại, có người đã phát hiện 1 là Dõng Tư, dang dỡ anh vào bờ. Bichir nhìn Ariel, mặt không biểu tình. Bichir biết, cô đang không vui, rất không vui, con người Aricl chính là không thích ai khác chạm vào dồ của mình. Cậu thấy thế liền không dám lên tiếng.“Trở về” Ariel nói xong liền quay người, boi về phía dáv dại dương. Bichir không dám nhiều lời, lêo dẻo theo sau. (*)
(*) Bạch Hồ Ly: chương sau giải thích tại sao Ariel lại biết cứu người.
Vật thể lạ ôm lấy Hà Dõng Tư đã bất tỉnh, bơi nhanh vào bờ. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này sẽ không khỏi ngỡ ngàng, bởi vật thể này nửa trên lõa thể là người, nửa dưới là đuôi cá. Vảy cá bóng bẩy, lung linh như những viên kim cương, huyền bí và đầy mê hoặc, không khỏi khiến người khác trầm trồ.
Người cá thoát cái đã biến mất, bỏ lại chú cá nhỏ đang đuổi theo sau. Chú cá thấy người cá bỏ rơi mình, không khỏi tức giận la lớn:
“Bà nội của tôi ơi, bà bơi chậm thôi, bơi nhanh thế ai đuổi theo kịp!”
Chú cá có vẩy da màu vàng sáng, vây cá ngắn tũn, không ngừng vùng vẫy bơi nhanh theo sau, nhưng thân hình nhỏ xíu, tốc độ chậm chạm, trước mắt đã không còn bóng dáng người cá, nó dành dùng cái mũi linh mẫn, lần theo mùi hương trên cơ thể người kia.
Người cá dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến bãi đá cách đó mấy cây số. Cô kéo Hà Dõng Tư lên bờ, cả người anh lạnh ngắt, da thịt tím tái, tim đã ngừng đập. Cô liền dốc ngược đầu Hà Dõng Tư cho nước trong đường thở thoát ra, rồi để anh nằm thẳng, ngửa cổ, vừa làm hô hấp nhân tạo vừa kết hợp ấn tim lồng ngực. (*)
Khi chú cá đuổi tới, Hà Dõng Tư đã thở lại bình thường. Cậu nhảy lên bãi đá, dùng hai vây cá chống đỡ thân thể, bò lại hai người gần đó.
“Ariel! Sao cô gan thế, ngay cả con người cũng dám cứu!”
Từ thuở xa xưa, nhân loại và người cá đã là thiên địch của nhau. Những cái chết bí ẩn và sự mất tích kì lạ của người cá đều liên quan đến con người. Những thành viên của vương quốc dưới biển đều xem con người là kẻ thù, luôn muốn diệt trừ.
Ariel vương tay, sờ lên mặt chàng trai đang nằm bất tỉnh, làn da mịn màng, trắng nõn. Cô chạm vào đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong cong trêu người, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi tái nhợt mang hơi lạnh. Tay cô lướt xuống cổ, nơi yết hầu nhô cao, cảm nhận từng nhịp đập trên cơ thể Hà Dõng Tư.
Dù cả người mất hết sức sống, vẫn không thể che đi nét đẹp trời ban. Ariel không nhịn được, cúi người hôn xuống, chạm vào môi anh, cô vương lưỡi liếm, lại dùng miệng cắn, gặm cho đến khi thấy môi Hà Dõng Tư có chút hồng hào liền thỏa mãn buông ra, tự nhiên nói:
“Bichir, mi không thấy ta để anh ta ngất rồi mới cứu à?”
Bichir nhìn cô gái trước mặt, mái tóc đen tuyền, dài tới tận thắt lưng, vài sợi tóc lòa xòa trước ngực, che đi đôi bồng đào cao vút. Làn da trắng tái, mỏng manh đến nổi thấy cả mạch máu. Bichir không dấu được tò mò, hỏi:
“Sao cô lại cứu anh ta? Bình thường không phải cô luôn làm lơ sao?”
Ariel cười cười không nói, lấy tay đùa giỡn đôi môi trước mặt, người đẹp thế này, ngay cả nhìn thôi cũng thấy hít thở khó khăn, nếu chết đi có phải đáng tiếc lắm không?
Ariel tình cơ đi ngang qua đây, liền bắt gặp du thuyền đang đi dạo trên biển. Theo thường lệ cô sẽ không để tâm nhưng giác quan người cá đặc biệt nhạy cảm, vừa liếc mắt cô đã nhìn xuyên qua làn nước, thấy được bóng dáng của người đứng trên tàu. Ariel không tin vào thần thánh, nhưng giây phút đó, cô nghĩ, mình gặp được thiên thần rồi.
Bichir vô cảm với nụ cười quyến rũ kia, nhìn hơn triệu năm, đẹp thế nào cũng vô dụng, cậu nhìn riếc cũng chán.
Bichir bò lên mặt Hà Dõng Tư, dùng vây vỗ “bộp bộp” lên mặt anh, không khỏi thốt lên:
“Ồ, không chỉ mặt đẹp, da cũng đàn hồi phét đấy!”
Ariel nhíu mày, không vui nhìn hành động của Bichir.
Bichir cảm giác có người đang liếc mình liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy đôi mắt hổ phách, ẩn hiện vô số những vân màu đại dương, đang nhìn mình chầm chầm. Cậu cúi đầu chột dạ, leo xuống.
Ariel ngắm chàng trai vẫn đang nằm đó, không khỏi tiếc nuối, anh và cô không phải đồng loại, nếu không cô đã mang anh về đại dương. Cô đi theo anh hơn hai giờ đồng hồ, thầm mong có thể chạm vào người anh. Không ngờ trời không phụ lòng người, bão nổi lên, Hà Dõng Tư té xuống biển, cô tranh thủ lúc anh vừa ngất đi liền bơi lại cứu. Cô không muốn anh biết đến sự tồn tại của người cá, càng không muốn anh phải khiếp sợ mình.
Bất chợt, ở gần đó phát ra tiếng động. Ariel giật mình quav đầu lại. thấv cách dó hơn 300m có người dang tiến lại, Ariel liền nhìn 1 là Dõng Tư rồi lại nhìn Bichir, lạnh lùng nói:
"Đi thôi” Vừa dứt lời. Ariel liền nhảy xuống biổn. Bichir cũng nhận ra có hơi người gần dó, cậu nhanh chân
theo sau.
I lai người bơi thật xa mới xoay người nhìn lại, có người đã phát hiện 1 là Dõng Tư, dang dỡ anh vào bờ. Bichir nhìn Ariel, mặt không biểu tình. Bichir biết, cô đang không vui, rất không vui, con người Aricl chính là không thích ai khác chạm vào dồ của mình. Cậu thấy thế liền không dám lên tiếng.“Trở về” Ariel nói xong liền quay người, boi về phía dáv dại dương. Bichir không dám nhiều lời, lêo dẻo theo sau. (*)
(*) Bạch Hồ Ly: chương sau giải thích tại sao Ariel lại biết cứu người.
Danh sách chương