Nguyên Phấn Đông đưa hai người tới chung cư anh ta từng ở. Căn phòng xem như rộng rãi, thoáng mát. Chỉ là dạy bảo hai người từ “trên rừng xuống” không dễ như anh ta tưởng. Ví như….
“Đây là cái gì vậy?” Ariel bóp miếng vải nhỏ nhỏ, mềm mềm, cứng cứng hỏi Nguyên Phấn Đông.
“Áo lót!!!!!!” Nguyên Phấn Đông gầm lên.
--- ---
“Woa, đây là cái gì vậy? Tại sao bọn họ đều lõa thể?” Bichir cầm đĩa DV, in trên đó là những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
“Để nó xuống!” Nguyên Phấn Đông chỉ hận không thể đào cái lỗ để chui xuống đất. Nhà này anh ở cách đây 6 7 năm rồi, thỉnh thoảng có dịp thì ghé qua đêm, đó giờ chỉ mình anh sinh sống, giờ cho hai người “ăn bám” ở ké, không tránh khỏi việc bị họ tìm thấy mấy cái không sạch sẽ.
Chỉ là những việc đau đầu nhứt óc chưa dừng lại ở đó….
Có một ngày Nguyên Phấn Đông vô tình nhìn thấy trái cổ của Bichir, mới vỡ lẽ cậu ta là đàn ông.
Nguyên Phấn Đông nhìn người tóc xõa dài màu vàng bạch kim, khoác trên người chiếc đầm trắng tinh khôi, trông như một búp bê Barbie. Lần đầu tiên trong đời anh ta ý thức được, con người trái đất thật nguy hiểm.
“Cậu là đàn ông?” Nguyên Phấn Đông bình tĩnh nhìn Bichir.
“Ừm” Bichir khó hiểu nhìn anh.
“Tại sao cậu không nói với tôi cậu là đàn ông?” Nguyên Phấn Đông cố giữ bình tình.
“Anh không hỏi.” Bichir hơi không vui.
“Bà mẹ nó! Cậu có biết là đàn ông thì không thể mặc đồ phụ nữ không hả?” Lần này Nguyên Phấn Đông không thể tĩnh tâm nữa.
“Đồ này không phải anh mua cho tôi sao? Với lại cái đầm này đẹp mà, rất vừa người, có gì mà không mặc được chứ!” Bichir nói rất lí lẽ. Thật ra cậu không ý thực được có gì là không đúng.
Nguyên Phấn Đông chỉ hận không để moi đầu cậu ra xem, trong đó có gì.
--- ---
Nguyên Phấn Đông đưa hợp đồng cho Ariel bảo cô đọc rồi kí tên.
Ariel liếc sơ qua liền trả lại bút, giấy cho anh ta.
“Tôi không hiểu”
“Sao?” Nguyên Phấn Đông nghi hoặc
“Tôi không hiểu trong này viết gì, cũng không đọc được”
Nguyên Phấn Đông bắt đầu nhức đầu.
“Thôi, vậy cô ấn dấu tay cũng được”
“Không được!” Ariel phản bác: “Làm sao tôi biết trong này viết gì?”
Nguyên Phấn Đông giận dữ: “Tôi cho cô ăn, cô mặc, chẵng lẽ cô còn sợ tôi lừa cô sao?”
Ariel điềm nhiên: “Làm sao tôi biết được!”
Nguyên Phấn Đông thở phì phò, cố gắng bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy đi, cô với Bichir ở nhà tôi gần một tuần rồi, không thể ăn không, ở không được, đúng không? Ấn dấu tay vào đây, sau này cô là nghệ sĩ dưới trướng tôi, có thể tiếp tục ăn không, ở không cũng không sao.”
Ariel lắc đầu: “Không được”
Nguyên Phấn Đông nổi điên: “Vậy cô muốn ở ngoài đường đúng không?”
“Nếu anh đuổi thì chúng tôi đi” Ariel nhúng vai.
Nguyên Phấn Đông bó tay rồi... Kì này anh ta cảm thấy, không phải mình lượm được hai bảo vật hiếm có nữa mà là hai cục nợ đời.
Nguyên Phấn Đông đành tải phần mềm giảng dạy trên máy tính, chỉ bảo cho hai kẻ “mù công nghệ” tiếp thu chương trình giáo dục tiểu học, mở mang hai cái đầu còn dừng lại ở thời kì nguyên thủy.
------
Hơn một tháng trôi qua, cái gì cần học đã học nhưng cái không cần học cũng học tất. Điển hình là rãnh rỗi sẽ mở tivi….
Ariel và Bichir ngồi trên sofa, vừa nhai snack vừa bình luận.
“Hóa ra giết người là bị bắt vào tù. Mốt cô đừng giết ai nha, muốn giết thì hủy thi diệt tích luôn” Bichir nhìn tên tội phạm vừa bị bắt quy án trong phim hình sự, cảm thán cuộc đời.
“Tên đó đốt xác nhưng vẫn bị bắt đó thôi” Ariel nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó không khỏi khó hiểu, giết người mà cũng phức tạp quá.
“Ừm, tính ra cảnh sát thông mình thiệt! Vậy mốt cô đừng giết người nữa, bị bắt ở tù chán lắm, lanh quanh có một chỗ. Nhìn đồ họ ăn kìa, chắc chắn không ngon lành gì!”
Và…
Một ngày nọ Bichir thắc mắc, con người làm sao đẻ con? Cậu đi hỏi Ariel, thế là….
“A~~~ Um~~~A~~~”
“Ồh, thì ra cứ lỏa thể rồi chồng lên nhau là đẻ được! Tính ra thì họ thụ tinh dễ hơn người cá còn gì! Không cần đợi ngày đẻ trứng rồi thả tinh như người cá, tỉ lệ thành công lại thấp. Cứ ư ư, a a vài lần là lại đẻ được chứ gì? Hôm nào tôi với cô thử đẻ một đứa chơi”
“Cút đi” Ariel không khỏi đạp Bichir một phát.
“Đừng mà!” Bichir né tránh bàn chân tàn ác của Ariel. Cậu quay sang nhìn cô gái mặt mũi hồng hào, đang nhăn nhó rên rỉ trong phim:
“Um~~~A~~~Kimochi~~~Yamete”
Bichir thắc mắc: “Cô ta là đang sung sướng hay đau khổ vậy?”
Ariel không trả lời, bởi vì cô cũng đang bâng khuâng….
--- ---
Nguyên Phấn Đông đưa cho họ chiếc di động đời cũ, ngoài nghe nói chẳng làm được gì hết. Bichir không hài lòng, nhưng cũng không nói ra mặt. Cậu nài nỉ Ariel mua chiếc smartphone được quảng cáo trên tivi. Thế là hai người mang theo chiếc túi đựng hộp ngọc trai cùng 50 triệu tiền mặt ra cửa hàng mua hai chiếc điện thoại quả táo đời mới nhất.
Vậy là thói quen mỗi ngày của Bichir ngoài xem phim kinh dị, hình sự giết người chính là selfie và selfie….
Bichir: "Sẵn tiện nhắc nhở mọi người, đọc mà không cmt là một tội ác."
“Đây là cái gì vậy?” Ariel bóp miếng vải nhỏ nhỏ, mềm mềm, cứng cứng hỏi Nguyên Phấn Đông.
“Áo lót!!!!!!” Nguyên Phấn Đông gầm lên.
--- ---
“Woa, đây là cái gì vậy? Tại sao bọn họ đều lõa thể?” Bichir cầm đĩa DV, in trên đó là những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
“Để nó xuống!” Nguyên Phấn Đông chỉ hận không thể đào cái lỗ để chui xuống đất. Nhà này anh ở cách đây 6 7 năm rồi, thỉnh thoảng có dịp thì ghé qua đêm, đó giờ chỉ mình anh sinh sống, giờ cho hai người “ăn bám” ở ké, không tránh khỏi việc bị họ tìm thấy mấy cái không sạch sẽ.
Chỉ là những việc đau đầu nhứt óc chưa dừng lại ở đó….
Có một ngày Nguyên Phấn Đông vô tình nhìn thấy trái cổ của Bichir, mới vỡ lẽ cậu ta là đàn ông.
Nguyên Phấn Đông nhìn người tóc xõa dài màu vàng bạch kim, khoác trên người chiếc đầm trắng tinh khôi, trông như một búp bê Barbie. Lần đầu tiên trong đời anh ta ý thức được, con người trái đất thật nguy hiểm.
“Cậu là đàn ông?” Nguyên Phấn Đông bình tĩnh nhìn Bichir.
“Ừm” Bichir khó hiểu nhìn anh.
“Tại sao cậu không nói với tôi cậu là đàn ông?” Nguyên Phấn Đông cố giữ bình tình.
“Anh không hỏi.” Bichir hơi không vui.
“Bà mẹ nó! Cậu có biết là đàn ông thì không thể mặc đồ phụ nữ không hả?” Lần này Nguyên Phấn Đông không thể tĩnh tâm nữa.
“Đồ này không phải anh mua cho tôi sao? Với lại cái đầm này đẹp mà, rất vừa người, có gì mà không mặc được chứ!” Bichir nói rất lí lẽ. Thật ra cậu không ý thực được có gì là không đúng.
Nguyên Phấn Đông chỉ hận không để moi đầu cậu ra xem, trong đó có gì.
--- ---
Nguyên Phấn Đông đưa hợp đồng cho Ariel bảo cô đọc rồi kí tên.
Ariel liếc sơ qua liền trả lại bút, giấy cho anh ta.
“Tôi không hiểu”
“Sao?” Nguyên Phấn Đông nghi hoặc
“Tôi không hiểu trong này viết gì, cũng không đọc được”
Nguyên Phấn Đông bắt đầu nhức đầu.
“Thôi, vậy cô ấn dấu tay cũng được”
“Không được!” Ariel phản bác: “Làm sao tôi biết trong này viết gì?”
Nguyên Phấn Đông giận dữ: “Tôi cho cô ăn, cô mặc, chẵng lẽ cô còn sợ tôi lừa cô sao?”
Ariel điềm nhiên: “Làm sao tôi biết được!”
Nguyên Phấn Đông thở phì phò, cố gắng bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy đi, cô với Bichir ở nhà tôi gần một tuần rồi, không thể ăn không, ở không được, đúng không? Ấn dấu tay vào đây, sau này cô là nghệ sĩ dưới trướng tôi, có thể tiếp tục ăn không, ở không cũng không sao.”
Ariel lắc đầu: “Không được”
Nguyên Phấn Đông nổi điên: “Vậy cô muốn ở ngoài đường đúng không?”
“Nếu anh đuổi thì chúng tôi đi” Ariel nhúng vai.
Nguyên Phấn Đông bó tay rồi... Kì này anh ta cảm thấy, không phải mình lượm được hai bảo vật hiếm có nữa mà là hai cục nợ đời.
Nguyên Phấn Đông đành tải phần mềm giảng dạy trên máy tính, chỉ bảo cho hai kẻ “mù công nghệ” tiếp thu chương trình giáo dục tiểu học, mở mang hai cái đầu còn dừng lại ở thời kì nguyên thủy.
------
Hơn một tháng trôi qua, cái gì cần học đã học nhưng cái không cần học cũng học tất. Điển hình là rãnh rỗi sẽ mở tivi….
Ariel và Bichir ngồi trên sofa, vừa nhai snack vừa bình luận.
“Hóa ra giết người là bị bắt vào tù. Mốt cô đừng giết ai nha, muốn giết thì hủy thi diệt tích luôn” Bichir nhìn tên tội phạm vừa bị bắt quy án trong phim hình sự, cảm thán cuộc đời.
“Tên đó đốt xác nhưng vẫn bị bắt đó thôi” Ariel nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó không khỏi khó hiểu, giết người mà cũng phức tạp quá.
“Ừm, tính ra cảnh sát thông mình thiệt! Vậy mốt cô đừng giết người nữa, bị bắt ở tù chán lắm, lanh quanh có một chỗ. Nhìn đồ họ ăn kìa, chắc chắn không ngon lành gì!”
Và…
Một ngày nọ Bichir thắc mắc, con người làm sao đẻ con? Cậu đi hỏi Ariel, thế là….
“A~~~ Um~~~A~~~”
“Ồh, thì ra cứ lỏa thể rồi chồng lên nhau là đẻ được! Tính ra thì họ thụ tinh dễ hơn người cá còn gì! Không cần đợi ngày đẻ trứng rồi thả tinh như người cá, tỉ lệ thành công lại thấp. Cứ ư ư, a a vài lần là lại đẻ được chứ gì? Hôm nào tôi với cô thử đẻ một đứa chơi”
“Cút đi” Ariel không khỏi đạp Bichir một phát.
“Đừng mà!” Bichir né tránh bàn chân tàn ác của Ariel. Cậu quay sang nhìn cô gái mặt mũi hồng hào, đang nhăn nhó rên rỉ trong phim:
“Um~~~A~~~Kimochi~~~Yamete”
Bichir thắc mắc: “Cô ta là đang sung sướng hay đau khổ vậy?”
Ariel không trả lời, bởi vì cô cũng đang bâng khuâng….
--- ---
Nguyên Phấn Đông đưa cho họ chiếc di động đời cũ, ngoài nghe nói chẳng làm được gì hết. Bichir không hài lòng, nhưng cũng không nói ra mặt. Cậu nài nỉ Ariel mua chiếc smartphone được quảng cáo trên tivi. Thế là hai người mang theo chiếc túi đựng hộp ngọc trai cùng 50 triệu tiền mặt ra cửa hàng mua hai chiếc điện thoại quả táo đời mới nhất.
Vậy là thói quen mỗi ngày của Bichir ngoài xem phim kinh dị, hình sự giết người chính là selfie và selfie….
Bichir: "Sẵn tiện nhắc nhở mọi người, đọc mà không cmt là một tội ác."
Danh sách chương