Bà nội Lý nằm trên giường nhìn thấy cháu trai lớn đến thăm mình, rất vui hỏi: "Vệ Quốc, bà vừa nghe được cháu nói chuyện với cha cháu ở sân, cháu nói thật đúng không?"

Lý Vệ Quốc ngồi xuống bên giường, bà nội Lý hỏi: "Là thật đấy hả. Cô ấy là ai? Tên gì? Người đẹp không?"

"Cô ấy là thanh niên trí thức ở đây, tên là Hạ Thanh Thanh. Người rất đẹp, bà nội gặp chắc chắn sẽ thích."

"Thanh niên trí thức tốt, có văn hóa lại là người thành phố. Cháu trai bà thật là có năng lực. khi nào cháu mới có thể dẫn cô ấy về cho bà xem?" Bà nội Lý vui mừng nói, khuôn mặt nhăn lên.

Lý Vệ Quốc nắm lấy bàn tay gầy gò của bà: "Chúng cháu mới quen nhau, đợi một thời gian nữa cháu sẽ dẫn cô ấy về gặp mọi người. Được không?"

"Được được, bà nội không vội. Chỉ cần cháu có người yêu rồi, bà nội mới yên tâm. Mẹ ruột cháu đi sớm, mẹ kế cháu lại có tính khí như vậy, cháu thành đạt rồi thì hãy sống cuộc sống riêng của mình đi." Bà nội Lý nói rất nghiêm túc.

"Vâng, cháu biết rồi. Bà nội, cháu ôm bà ra ngoài phơi nắng, hôm nay ngoài trời nắng rất đẹp."

Anh lấy cái ghế đặt ở cạnh cửa, ôm bà từ trên giường xuống. Ngồi trên ghế phơi nắng.

"Hôm nay thời tiết thật đẹp." Bà nội Lý che mắt nhìn lên trời.

Lý Vệ Quốc lấy một cái áo phủ lên chân bà mình: "Hôm nay có gió, phủ lên chân giữ ấm."



"Được, chỉ có cháu trai lớn của bà mới quan tâm bà. Nuôi con trai mà không làm chủ được thì uổng." Bà nội Lý nói xong nhìn sang con trai.

Lý Đại Sơn biết mẹ mình lại nhìn mình không vừa mắt, phản bác: "Mẹ, mẹ lại nói gì trước mặt đứa nhỏ vậy? Nếu để Thuý Bình nghe được, thế nào cũng gây mâu thuẫn?"

"Tôi không muốn cãi nhau với nó? Anh chỉnh lại cái lưng làm người đàn ông đi. Con trai anh dậy từ sớm đến tối muộn kiếm tiền nuôi gia đình này, anh phải suy nghĩ cho cháu tôi chứ. Sau này cháu tôi muốn lấy vợ, số tiền này anh có chuẩn bị không?" Bà nội Lý càng nhìn càng tức giận.

"Mẹ, tính huống nhà mình như thế này, có thể ăn no cơm cũng là vấn đề. Đâu có tiền dư để dành."

Bà nội Lý không vui nói: "Tiền trợ cấp mỗi tháng Vệ Quốc gửi về khi tham gia quân ngũ, cùng với tiền trợ cấp khi xuất ngũ không phải ở chỗ anh sao? Ngoài việc sửa nhà tốn chưa đến một trăm đồng, tay anh không còn tiền sao? Bây giờ Vệ Quốc có người yêu rồi, trong tay không có tiền làm sao được. Anh mau lấy tiền còn lại ra cho Vệ Quốc."

Lý Đại Sơn nghĩ là Lý Vệ Quốc xúi mẹ mình đòi tiền của ông ta, mặt liền không vui: "Mày xúi bà nội đến hỏi tiền của tao à?"

Lúc Lý Vệ Quốc đưa tiền cho cha mình, anh không có ý định lấy lại. Anh cũng không ngờ bà nội mình sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.

"Vệ Quốc là đứa nhỏ hiếu thuận, cháu tôi chưa bao giờ nói chuyện này với tôi. Tôi đã muốn nói chuyện này với anh từ lâu rồi. Anh nhìn những món quần áo trong phòng của Trà Hoa đi. Cả ngày chỉ biết ăn diện. Đi làm ở đại đội, không phải chỗ này đau thì chỗ kia khó chịu. Một tháng làm việc vài ngày, nó lấy đâu ra tiền để mua quần áo. Còn người vợ của anh, rảnh rỗi là về nhà mẹ đẻ, đi một lần phải mua đồ. Tiền này ở đâu ra?" Bà nội Lý càng nói càng tức giận.

Lý Đại Sơn có hơi chột dạ, ông ta cũng đã nói với người vợ của mình về chuyện Trà Hoa. Bà ta liền giận dỗi, nói ông ta không coi bà ta và con gái mình là một gia đình. Tức giận muốn mang Trà Hoa đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện