“Vệ Quốc, em gái con cũng là vì tốt cho con. Sợ con lấy nhầm người, sau này sống khổ. Mà mẹ cũng thấy Hạ Thanh Thanh không hợp với con. Cô ấy là người thành phố sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.

con nhìn xem thôn mình có Lý Đông Mai, cưới thanh niên tri thức rồi sinh con. Chồng cô ấy để về thành phố, bỏ cô ấy lại không thèm quan tâm tới con cái. Tình hình của con cũng sẽ giống như vậy. Làm cha mẹ, chúng ta chỉ có thể muốn tốt cho con. Sẽ không làm hại con được. Đừng ở bên cô ấy nữa, mẹ sẽ đi tìm bà mối tìm cho con một cô gái đáng tin ở đây. Đây mới là chắc chắn nhất.”

“Được rồi, tôi không muốn nghe những lời này nữa. Chỉ cần Thanh Thanh có thể ở bên tôi một ngày, cho tôi chết tôi cũng sẵn sàng. Vì vậy, mấy người đừng can ngăn nữa, hãy ăn cơm đi.” Lý Vệ Quốc nói rất kiên quyết.

Thúy Bình tức giận đặt đũa xuống bàn: “Tôi sẽ không đồng ý.”

Lý Vệ Quốc lạnh lùng nhìn bà ta một cái: “Bà là cái gì mà không đồng ý?”

Bà nội Lý cũng không vui: “Cô không đồng ý cái gì? Vệ Quốc đã bao nhiêu tuổi rồi, các anh chị sao không sớm cho thằng bé nói chuyện người yêu? Bây giờ thằng bé tự mình tìm được rồi, các anh chị lại ở đây chống đối. Thằng vé đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ không biết phân biệt người tốt xấu? Vệ Quốc, cháu muốn làm gì thì làm. Bà nội ủng hộ cháu.”

Rồi lại nhìn Lý Đại Sơn.

“Đại Sơn, mai anh đi công xã tìm bí thư, xin cho Vệ Quốc một miếng đất ở. Nếu anh không đi, bà già này sẽ tự bò qua.”

...

Hạ Thanh Thanh cầm rổ đi sau núi đào cây tể thái cùng Hồ Hiểu Mai.

Ở nơi thôn quê hẻo lánh này vật tư khan hiếm, có tiền nhiều lúc cũng không mua được đồ mình muốn.

Bây giờ muốn ăn một ít rau xanh, dùng phiếu rau cũng không mua được. Hai người đeo rổ đi lên núi tìm cây tể thái.

Tháng mười một là lúc cây tể thái mọc. Sau núi cách thôn Thượng Pha hai dặm.

Sau núi có chín ngọn núi, người thôn Thượng Pha gọi là núi Cửu Long.



Người thôn Thượng Pha cho rằng trong núi này có thần tiên.

Dù trong núi có rất nhiều động vật hoang dã, nhưng bọn họ rất ít dám vào núi săn bắn.

Nghe nói vài năm trước thiên tai, có người liều lĩnh vào núi.

Sau đó không bao giờ ra được, sống chết không rõ. Đây cũng là lý do người trong thôn không dám vào núi.

Hầu hết người trong thôn tối đa chỉ ở phía này của ngọn núi đối diện với thôn Thượng Pha để tìm sản vật núi rừng, vì không biết bên trong có bao nhiêu thú dữ, họ rất hiếm khi đi sâu vào.

Dĩ nhiên cũng có người can đảm, vào núi để một số cái bẫy bắt một số con thỏ rừng, gà rừng loại nhỏ.

Dịp lễ tết, người trong thôn còn sẽ qua đây thắp hương, cầu xin thần núi cho họ may mắn.

Hạ Thanh Thanh cùng Hồ Hiểu Mai hôm nay đến chỗ này là phía này của ngọn núi này, cũng là an toàn nhất.

Ban đầu chỗ này có khá nhiều cây tể thái, hôm nay không nhiều việc nên có nhiều người trong thôn có thời gian qua đào cây tể thái.

Chỗ có cây tể thái, đã bị đào gần hết rồi.

Hồ Hiểu Mai rất thất vọng: “Đến sớm chút thì tốt rồi, bị người trong thôn đào sạch, hôm nay lên một chuyến tay không.”

Hạ Thanh Thanh rất quen với ngọn núi này.

Kiếp trước cô thường xuyên sẽ đến đây tìm sản vật núi rừng và đào rau dại.

Cô ở đây đã hai năm, đến đây không dưới trăm lần, chỉ gặp một lần lợn rừng. Những con thú dữ khác cô chưa bao giờ nhìn thấy. Đến nhiều lần, cô cũng nhiều gan hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện