Đại đội trưởng cầm loa thổi lên.

Mọi người bỏ việc trong tay, đến giờ ăn cơm rồi. Tất cả đều vội vàng đi về.

Hạ Thanh Thanh kéo Hồ Hiểu Mai: “Đi thôi.”

Hai người mới đi được vài bước, Trà Hoa liền chặn trước mặt họ.

“Cô muốn gì?” Hồ Hiểu Mai nói.

“Tôi tìm thanh niên trí thức Hạ, không liên quan đến cô.” Trà Hoa giọng không tốt.

Hạ Thanh Thanh đi đến trước hỏi: “Trà Hoa, cô tìm tôi có việc gì vậy?”

Trà Hoa không có chút nào vui vẻ: “Tôi đến cảnh báo cô cách xa anh trai tôi một chút. Nhà chúng tôi không hoan nghênh cô.”

“Cô đến cảnh báo tôi? Cô là ai vậy?” Hạ Thanh Thanh cười hỏi.

“Tôi, tôi là em gái anh ấy. Nhà chúng tôi đều không đồng ý cô và anh trai tôi quen nhau. Cô muốn vào cửa nhà tôi không có cửa đâu.”

“Tương lai tôi phải lấy là anh trai cô đấy, tại sao phải cần cô đồng ý?” Hạ Thanh Thanh cười hỏi Trà Hoa.

“Cô không biết xấu hổ.” Trà Hoa thẹn quá thành giận.

“Im miệng. Chuyện của tao chưa đến lượt mày quyết định.” Lý Vệ Quốc đi đến đứng bên Hạ Thanh Thanh sắc mặt lạnh lùng nói.

“Anh, cô ấy không phải người tốt. Anh đừng bị vẻ bề ngoài của cô ấy lừa.” Trà Hoa tức giận dậm chân.



“Tao có mắt không cần mày thay tao quyết định. Sau này đừng có việc gì đến quấy rầy người ta, để tao biết còn có lần sau, đừng trách tao đánh mày.” Lý Vệ Quốc nói rất nghiêm túc.

Trà Hoa tức thì cảm thấy mất mặt, trước mặt Hạ Thanh Thanh mắng chị ta Giống như đem mặt chị ta xát vào mặt đất.

Nước mắt uỷ khuất ngay lập tức tràn ra khóe mắt: “Anh, anh quá đáng lắm.”

Quay người liền chạy đi.

Lý Vệ Quốc thở dài, nói với Hạ Thanh Thanh: “Em đừng giận, con bé bị nuông chiều quá.”

“Có anh bảo vệ em, em không giận với con bé.” Hạ Thanh Thanh cười nói.

Lý Vệ Quốc nhìn thấy cô không giận, anh cũng yên tâm rồi.

“Lý Vệ Quốc anh là người đàn ông. Bây giờ tôi mới biết Thanh Thanh sao lại chọn anh.” Hồ Hiểu Mai ngón cái dựng lên nói.

Lý Vệ Quốc ngại ngùng gãi đầu.

Ba người cùng về đến căn tin của thôn ăn cơm.

Mỗi ngày đều là canh rau dại cùng bánh bao. Một đĩa dưa muối đen thùi lùi

Mọi người đều đói ăn như sói, còn mình có lẽ là do uống nước suối thần nên không cảm thấy đói.

Cô nhìn về phía Lý Vệ Quốc, hôm nay anh ăn rất tao nhã.

Lý Vệ Quốc nhìn món ăn trước mặt, anh không có hứng thú ăn. Trước kia chưa đến trưa bụng đã đói lả lơi. Hôm nay thật kỳ quái không cảm thấy đói.



Chiều lại phải làm việc không ăn chút gì chắc chắn không được. Liền cố gắng ăn.

Hạ Thanh Thanh cười hỏi anh: “Anh có phải không đói sao?”

Lý Vệ Quốc gật đầu: “Đúng là không đói.”

“Không đói anh còn cố ăn, không khó chịu sao?”

“Không ăn chiều không có sức làm việc.”

Cô đưa bánh bao của mình cho anh: “Cho anh, em ăn không nổi.”

Lý Vệ Quốc nhận lấy bánh bao: “Em không ăn à? Chiều chắc chắn sẽ đói. Anh giữ cho em, em đói thì qua tìm anh lấy.”

Hạ Thanh Thanh cười nói được.

Đồng thời cô cũng xác nhận mình không đói thật sự có liên quan đến nước suối thần. Có phải sau này không cần ăn cơm, uống hai ngụm nước là được? Việc này cô phải hỏi A Ly.

Người trong đại đội làm việc từ sáu giờ sáng đến mười một giờ trưa, trưa nghỉ hai tiếng, lại từ một giờ chiều làm việc đến sáu giờ chiều về nhà.

Đó là trường hợp bình thường, nếu là mùa nông nghiệp bận rộn thì không có thời gian nghỉ ngơi gì cả.

Lý Vệ Quốc vừa đặt chén đũa xuống, Lý Đại Sơn liền đi đến. Tay ông còn cầm ống thuốc lá khô.

Hạ Thanh Thanh đứng dậy chào ông: “Bác Lý.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện