"Chỉ cần anh ấy nhìn thấy Hạ Thanh Thanh làm những chuyện xấu hổ đó, trong lòng anh ấy chắc chắn có suy nghĩ. Người đàn ông nào không yêu thích mặt mũi. Nói lại, dù anh ấy không ghét bỏ Hạ Thanh Thanh, bà nội em và gia đình em đều không đồng ý, chị không tin bọn họ còn có thể đi đến với nhau?" Chu Mỹ Lệ nói.

"Chị nói có vẻ rất có lý." Trà Hoa cho hạt dưa vào miệng.

"Em cứ xem đi. Qua ngày hôm nay Hạ Thanh Thanh sẽ trở thành trò cười của mười dặm thôn xóm. Chị không tin anh trai em còn dám lấy cô ta."

Nghe phân tích của Chu Mỹ Lệ, tâm trạng Trà Hoa tốt hơn nhiều, hai người ngồi ở đầu ruộng vừa hạt dưa vừa tán gẫu thời gian cũng đến giờ.

Họ thấy đại đội trưởng và mọi người cùng đến, thì cầm liềm xuống đồng làm việc.

Hạ Thanh Thanh, Chu Mỹ Lệ, La Quyên đánh cược, phụ nữ về nhà đều nói với chồng mình. Ngay cả đại đội trưởng Lý Ngọc Điền cũng biết.

Đánh cược là tự nguyện tự chịu. Ông ta là đại đội trưởng cũng không quản được. Chỉ là ông ta không hiểu rõ, biết là thua, Hạ Thanh Thanh sao lại đánh cược với bọn họ? Theo sự hiểu biết của ông ta về Hạ Thanh Thanh, biết cô không phải là cô gái bốc đồng. Ông ta cũng rất tò mò.

Hạ Thanh Thanh đến đầu ruộng vẫn cười chào ông ta, hoàn toàn không thấy căng thẳng.

Ông ta tò mò hỏi: "Thanh niên trí thức Hạ chuyện các cháu đánh cược chú nghe nói rồi, cần chú giúp gì để dẹp việc này không?"

"Cảm ơn đại đội trưởng, cháu đã đồng ý đánh cược với họ thì sẽ không chối bỏ. Thua rồi cháu sẽ tuân theo điều ước. Dù mọi người đều nghĩ cháu thua chắc, nhưng cháu sẽ không từ bỏ."



Lý Ngọc Điền gật đầu hài lòng: "Được, chú ủng hộ cháu. Cố lên nhé."

"Cảm ơn chú đại đội trưởng."

Hồ Hiểu Mai cũng nói: "Thanh Thanh, cố lên. Tôi cùng đại đội trưởng ủng hộ cậu."

Hạ Thanh Thanh cúi người vung liềm bắt đầu làm việc.

Đứng ở đầu ruộng của Lý Ngọc Điền không hiểu sao căng thẳng, như thể là mình tham gia đánh cược vậy.

Hồ Hiểu Mai cũng quên mất mình còn việc phải làm, rất căng thẳng nhìn.

Bị Lý Ngọc Điền nhắc nhở: "Đừng nhìn nữa, cháu không làm việc à?"

Hồ Hiểu Mai mới phản ứng lại, cầm liềm đi vào.

Lý Ngọc Điền luôn nghĩ Hạ Thanh Thanh là một cô gái yếu đuối, không ngờ cô cố gắng lại có vẻ rất giỏi tốc độ cũng nhanh. Chỉ thấy cô vung liềm khoai lang bay tung tóe, làm việc này còn dũng mãnh hơn cả đàn ông.

Bất giác đi xa được mười mấy mét. Nếu giữa chừng không nghỉ ngơi mà tiếp tục theo tốc độ này, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước sáu giờ là có thể. Chỉ sợ sức khoẻ của cô không kham nổi không chịu được đến cuối cùng.

Lý Vệ Quốc cầm liềm đi qua, nhìn thấy Lý Ngọc Điền mặt căng thẳng nhìn về phía Hạ Thanh Thanh.



Hạ Thanh Thanh cúi người khéo léo làm việc, anh lên tay áo muốn đi giúp cô ấy.

Lại thấy đại đội trưởng hôm nay có chút kỳ quá, chịu không nổi liền hỏi: "Chú đại đội trưởng, sao chú ra mồ hôi thế?"

Lý Ngọc Điền dùng tay lau một cái, quả nhiên trán đầy mồ hôi nhỏ.

Nhìn thấy là Lý Vệ Quốc: "Sao giờ cháu mới đến?"

"Nhà có chút việc đến muộn, thế cháu đi làm việc trước." Nói xong, cầm liềm xuống đầu ruộng, giúp Hạ Thanh Thanh chặt cây khoai lang cuối cùng.

Vừa muốn vung liềm thì bị Lý Ngọc Điền ngăn lại.

"Vệ Quốc, cháu làm gì? Nhanh lên qua đây." Lý Ngọc Điền với tay kéo anh qua.

Lý Vệ Quốc cũng bối rối, ngạc nhiên hỏi: "chú đội trưởng, sao vậy? Chú kéo cháu làm gì?"

"Thanh niên trí thức Hạ không nói cho cháu biết chuyện này à?"

"Nói cho cháu biết cái gì à?" Lý Vệ Quốc càng ngạc nhiên hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện