Điều này khiến cho mọi người rất ngạc nhiên, không biết xảy ra chuyện gì? Tất cả đều không nói gì.

Hạ Thanh Thanh tức giận run rẩy, chỉ vào Chu Mỹ Lệ: "Tôi coi chị như bạn tốt, có gì ngon có gì uống sẽ chia sẻ, khi nào thiếu của chị đâu. Chị lừa tôi nói trong sông có người điện cá, bảo tôi theo chị đến đây bắt cá. Không nghĩ đến mới đến bên sông, thừa dịp tôi không chú ý đẩy tôi vào sông, chị quá ác độc."

Chu Mỹ Lệ chết không thừa nhận, nước mắt tuôn rơi một mặt oan khuất: "Thanh niên trí thức Hạ, tôi không đẩy cô. Cô oan uổng cho tôi. Hu hu..."

"Thanh niên trí thức Hạ không oan uống cho chị, là tôi tự mắt nhìn thấy." Lý Vệ Quốc đứng ra.

Chu Mỹ Lệ tim đập loạn, chị ta từ trên đất đứng dậy, lẩm bẩm: "Anh thích thanh niên trí thức Hạ, dĩ nhiên sẽ nói chuyện giúp cho cô ấy."

Lý Vệ Quốc mặt đỏ lên: "Chị nói linh tinh cái gì vậy, có tin hay không tôi đánh chị."

Lý Vệ Quốc vì thương tật mà xuất ngũ.

Hoàn cảnh gia đình phức tạp. Gánh nặng của cả nhà đều trên vai anh.

Anh dù cao một mét tám lăm, cơ bắp săn chắc, khuôn mặt cũng không tồi, làn da màu đồng, là một người đàn ông đẹp trai nhưng hơi thô.

Anh thích thanh niên trí thức Hạ, nhưng đó chỉ là yêu thầm. Anh biết mình không xứng với cô.

Bây giờ Chu Mỹ Lệ để bào chữa cho mình, dùng chuyện anh thích Hạ Thanh Thanh để giải thoát khiến anh rất tức giận.

Ban đầu chị ta hại Hạ Thanh Thanh rơi xuống nước, anh đã rất bực mình.

Nếu không phải nhìn chị ta là một người phụ nữ, anh nhất định phải đánh chị ta một trận.



Chu Mỹ Lệ không dám tiếp tục cãi lại với anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là vậy. Tại sao tôi phải đẩy cô ấy?"

Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn chị ta: "Chị vì Trương Văn Thanh."

Hạ Thanh Thanh nói xong, mọi người xôn xao lên.

Khuôn mặt Chu Mỹ Lệ trở nên rất xấu, nói lắp: "Cô... cô nói linh tinh."

"Tôi không nói linh tinh, chuyện của chị và Trương Văn Thanh người khác không biết nhưng tôi biết. Hai người ở chung đã làm những việc gì chị tự biết trong lòng. Trương Văn Thanh đến theo đuổi tôi là muốn lợi dụng quan hệ của tôi để về thành phố. Tôi hoàn toàn không để ý đến anh ta. Trong lòng chị hận tôi, nghĩ rằng đẩy tôi vào sông chết đi. Trương Văn Thanh sẽ ở lại ở đây với chị. Đây không phải là mục tiêu của chị sao?"

Chu Mỹ Lệ hoảng loạn, chị ta không biết làm sao Hạ Thanh Thanh biết chuyện chị ta ngủ với Trương Văn Thanh? Đã vậy cô thậm chí còn biết ý đồ của Trương Văn Thanh.

Trương Văn Thanh bảo chị ta giữ kín mối quan hệ của hai người, bây giờ bị Hạ Thanh Thanh phơi bày ra, Trương Văn Thanh chắc chắn sẽ chia tay với chị ta.

Chị ta vội vàng giải thích, nước mắt giàn dụa: "Tôi không có, cô không thể vu khống hủy danh tiếng của tôi. Tôi với Trương Văn Thanh chỉ là quen biết thôi, chưa nói đến thân thiết, làm sao cô nói tôi với anh ta làm gì? Cô nói như vậy, không phải muốn ép tôi chết sao? Hu hu hu..."

Ở hiện trường toàn là đàn ông, đối với việc này vẫn rất kinh ngạc.

Đội trưởng nghe thấy tính chất không đúng, nếu thanh niên trí thức Hạ nói đều là thật, thì Chu Mỹ Lệ có thể là cố ý giết người. Là phải bị kết án.

Ông ta không hỏi chị ta có mối quan hệ như thế nào với Trương Văn Thanh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Mỹ Lệ: "Thế tại sao cháu lại đẩy thanh niên trí thức Hạ?"

Chu Mỹ Lệ chột dạ, chị ta có chết cũng không thể thừa nhận. Giọng nhỏ nhẹ: "Chú đội trưởng, từ bé chú nhìn cháu lớn lên. Bình thường cháu ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm chết, làm sao cháu có can đảm muốn hại người. Là thanh niên trí thức Hạ oan uổng cho cháu. Hu hu... Chú phải giúp cháu làm chủ rửa sạch oan uổng này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện