Bên ngoài trời giá rét, Thẩm Miên Miên ăn mặc đơn bạc, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không biết nên đi nơi nào.

Thẩm Kiến Hoa đi lĩnh lương, buổi tối mới trở về, cô ít nhất sẽ phải ở bên ngoài trời lạnh bốn tiếng nữa.

Hiện tại, tình huống thân thể của cô căn bản không chịu nổi.

Hơi suy tư, Thẩm Miên Miên quyết định đi tìm trưởng thôn.

Chu Lan Phương ai cũng đều không sợ, nhưng lại có chút kiêng kị trưởng thôn.

Ở trong mắt của cô ta , trưởng thôn dù lớn dù nhỏ cũng là một vị quan chức.

Cả người đau nhức lợi hại, hơn nữa lại rét buốt, Thẩm Miên Miên có chút mơ mơ hồ hồ.

‘Chạm vào ’, cô đột nhiên đụng phải thứ gì đó, bụng nhỏ một trận nhức mỏi, nước mắt nháy mắt chảy ra, cửa nhà của trưởng thôn , thế nhưng không biết từ khi nào, có một chiếc ô tô đang đỗ .

“Không có việc gì chứ?”

Cửa xe mở ra, một nam nhân dáng người đĩnh bạt cương nghị từ vị trí điều khiển bước xuống dưới, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, giống như con dao băng, ánh mắt thâm trầm lộ ra lạnh lẽo. Thẩm Miên Miên theo bản năng lui về phía sau một bước, nước mắt nháy mắt ngừng rơi.

Cô khẽ lắc đầu, “Không có việc gì.”

“Tìm trưởng thôn sao?” Nam nhân đánh giá cô một chút, không khỏi nhíu mày.

Cô bé trước mặt dáng người đơn bạc, thời tiết rét lạnh như thế này, nhưng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, tay áo còn thiếu một đoạn, chỗ cánh tay lộ ra bên ngoài một khoảng xanh tím.

“Vâng.” Thẩm Miên Miên ngơ ngác gật đầu.

“Hắn không có ở nhà.” Nam nhân nhàn nhạt nói.



Nhìn thoáng qua cửa gỗ bị khoá , Thẩm Miên Miên xoay người muốn chạy, thân mình lại không chịu khống chế rùng mình một cái.

“Lạnh sao?” Nam nhân hơi hơi nhướng mày, không chờ Thẩm Miên Miên trả lời, hắn liền đi đến vị trí ghế phụ, mở cửa xe ra, “Ngồi vào trong xe chờ đi.”

Có lẽ là thật sự quá lạnh, Thẩm Miên Miên nghe lời đi về phía nam nhân, ngồi ở trên xe. Những năm 80, ô tô không có điều hòa. Nhưng ở trong xe nhỏ hẹp bịt kín, so với ở bên ngoài ấm áp hơn quá nhiều, cả người chậm rãi ấm lên, suy nghĩ của cô cũng dần dần rõ ràng. Cô bỗng nhiên hoàn hồn! Cô thế nhưng lại cùng một thanh niên chỉ mới gặp mặt qua một lần, ngồi cùng trong xe.

Nam nhân giờ phút này đang ngồi ở trên vị trí điều khiển , cúi đầu đọc báo.

Ánh mắt của Thẩm Miên Miên không tự chủ được dừng ở trên mặt của hắn. Hắn lớn lên rất tuấn tú, ngũ quan như điêu khắc, giống người từ trong truyện tranh, hoạt hình đi ra, cả người lộ ra một cỗ chính khí.

Không biết hắn ở trên báo nhìn thấy gì, mày hơi hơi nhíu lại một chút, trong ánh mắt thẩm thấu vài phần lạnh lẽo, tản mát ra một loại khí thế không giận mà uy , làm cho Thẩm Miên Miên nhìn thấy liền khẩn trương.

“Hạ đại……” cô mới vừa há mồm muốn nói chuyện, ánh mắt nam nhân liền nhìn lại đây, đầu lưỡi cô như thắt lại một cái, lời nói tới bên miệng , biến thành, “Hạ đồng chí……?”

Tựa hồ nghe thấy giọng nói của cô , lông mày của hắn dần dần giãn ra, ánh mắt lộ ra một tia ý cười, hơi hơi nhướng mày, trong cổ họng phát ra một tiếng, “Ân?”

Thật là hắn.

Thẩm Miên Miên xấu hổ đỏ mặt, hiện tại cô mới có mười lăm tuổi, gọi một cái nam nhân so với chính mình lớn hơn mấy tuổi là đồng chí, giống như là đứa trẻ nói mạnh miệng.

Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, Thẩm Miên Miên không khỏi lại cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, trọng sinh lại ngày đầu tiên, cô thế nhưng cùng Hạ Nam có giao thoa.

Hạ Nam, trong thôn cơ hồ không ai không biết, là người của kinh đô, hai năm trước tới Lê Thành.

Nghe nói, căn chính miêu hồng, là thuộc tam đại, mười mấy tuổi liền tham gia quân ngũ, đi một lần chính là 5 năm.

Trưởng thôn có ba đứa con trai, con thứ hai là chiến hữu của Hạ Nam, ngoài ý muốn hi sinh vì nhiệm vụ. Sau đó không lâu Hạ Nam xuất ngũ, mỗi tháng một lần , liền sẽ tới trong thôn thăm trưởng thôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện