Thẩm Miên nhìn một màn này, không khỏi lại cười một chút, nhưng lần này cô đã nhớ, không phát ra âm thanh.

Hỏa khí đã bành trướng lên của Lý Thu Mai còn chưa có tiêu tan, cả hai xem như đụng vào trên họng súng.

Thành tích của Chu Tư Vũ ở trong lớp cũng chỉ xếp hạng tám, hạng chín, còn không quá ổn định, Triệu Hân Lan càng không cần phải nói, trung đẳng thiên hạ, thành tích của hai người, cũng chưa đạt tới trình độ có thể khiến Lý Thu Mai đối đãi đặc biệt.

Cho nên……

Thẩm Miên đi đến gần Lục Tư Viễn hơn, “Dịch dịch sang bên kia đi, sắp có bạn ‘ đứng ’ mới.”

Bắt giữ được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của cô, Lục Tư Viễn trào phúng nói một câu, “xấu xa.” Nhưng cũng nghe lời, đứng sang bên cạnh một ít.

Người có gan quang minh chính đại ‘ vui sướng khi người gặp họa ’ cũng có vài phần bóng dáng của hắn.

“Xuống cuối lớp đứng.”

Lý Thu Mai tức giận trừng mắt nhìn Chu Tư Vũ cùng Triệu Hân Lan một hồi, thấy các cô bị dọa run bần bật, tự giác có cảm giác uy nghiêm, trong lòng thoải mái hơn một ít.

Vì giết gà dọa khỉ, vẫn bắt hai người ra sau đứng.

“……”



Chu Tư Vũ không muốn đi, cô cảm thấy mất mặt, nhưng thấy Triệu Hân Lan bước đi, cô cũng chỉ có thể căng da đầu đứng qua.

Nhìn thấy Thẩm Miên thế nhưng còn để dành vị trí cho cô, tức đến răng đều ngứa.

Lý Thu Mai trở lại trên bục giảng, trừng mắt dạy bảo bốn người cuối lớp.

“Lần sau nếu còn có ai lại không muốn nghe ta giảng bài, có thể ra bên ngoài đứng, nếu không được có thể ra sân thể dục đứng, thành tích cuối kỳ bị giảm sút thì phải đi lấy thư thông tri, quản gia trường sẽ gọi tới.”

Bọn học sinh đều bị Lý Thu Mai dọa quá sức, ngồi nghiêm chỉnh, không một ai dám lên tiếng, sợ lửa giận đốt tới chính mình.

Trong niên đại này, đại đa số học sinh ở nông thôn đi học muộn, học sinh trung học mười sáu, mười bảy tuổi cũng có, đã tới tuổi mộng thanh xuân, tình đậu sơ khai, bị nhiều nam sinh nữ sinh nhìn như vậy, da mặt mỏng đều có thể xấu hổ đến khóc.

Bốn người đứng một tiết, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Tư Vũ cùng Triệu Hân Lan liền bay nhanh trở về chỗ ngồi, hai người đều sợ bị bạn học nhìn thấy.

Phạt đứng chính là tương đương với chuyện mất mặt.

Lục Tư Viễn chậm rì rì ngồi trở lại vị trí, một lát sau, thình lình hỏi một câu, “Có băng keo cá nhân không.”

Đây là lần đầu tiên từ khi Thẩm Miên ngồi lại đây, hắn chủ động nói chuyện.

Thẩm Miên lắc đầu, “Không có.”

Trước đó bị phạt đứng cùng nhau, cô cũng không nhìn quá cẩn thận, bây giờ mới phát hiện, khóe miệng Lục Tư Viễn giống như bị đánh, còn rất nghiêm trọng, khóe miệng rách ra một mảng da to.



Nghĩ nghĩ, cô đứng dậy, “Ngươi chờ một lát.”

Cửa trường có quầy bán quà vặt, nơi đó giống như có bán băng keo cá nhân.

Vài phút sau, Thẩm Miên từ bên ngoài chạy chậm tiến vào, đặt băng keo cá nhân ở trước mặt hắn.

Lục Tư Viễn không khách khí, lấy quá băng keo cá nhân liền sờ soạng dán ở trên mặt, tựa hồ đối với hành vi Thẩm Miên giúp hắn mua băng keo cá nhân là thực đương nhiên.

Một lát sau, mới thập phần lãnh đạm hỏi, “Bao nhiêu tiền? Coi như ta mượn ngươi, ngày mai sẽ trả lại cho ngươi.”

“Hai phân.” Thẩm Miên không cự tuyệt, cầm lấy vở bắt đầu làm bài tập.

Người khác trong tiết học đã viết xong, bọn họ bị phạt đứng chỉ có thể thừa dịp thời gian ra chơi để làm.

Cô viết quá nghiêm túc, không chú ý tới, đáy mắt Lục Tư Viễn hiện lên một tia thâm sắc, giấy bóc ra cũng không có ném đi, hắn nắm chặt ở trong lòng bàn tay bóp nhẹ một hồi, lúc sau tùy tay nhét vào trong túi.

Mặt vô biểu tình cầm lấy vở, cũng bắt đầu làm bài tập, nhưng lần này hắn lại không cố ý che lấp nữa.

Cô gái nhỏ trước kia giấu dốt, trên thực tế rất thông minh, căn bản không cần sao chép bài của hắn.

Chỉ có cô giáo Lý Thu Mai đầu đất kia, mới cho rằng cô thật là kẻ ngu ngốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện