Thẩm kiến quốc trầm ngâm một hồi, “Vậy ngươi cảm thấy ai thích hợp để đi đọc sách?”

“Đương nhiên là Tư Vũ.” Cảm thấy chính mình bất công có chút quá rõ ràng, Chu Lan Phương lại chạy nhanh ôn tồn giải thích, “Thành tích học tập của Miên Miên không được tốt, còn thích trốn học không làm bài tập, giáo viên đều tìm ta cáo trạng vài lần, để con bé đọc sách về sau cũng không thi đậu đại học, tốn tiền vô ích, còn không bằng ở nhà làm việc nhà nông. Tư Vũ thành tích học tập tốt, về sau có thể thi đậu đại học, trong thôn chúng ta vẫn chưa có một sinh viên nào đâu. Nếu con bé thi đậu vào đại học, về sau trên mặt của chúng ta đều có ánh sáng! Làm những người đó sau lưng chê cười chúng ta không có con trai nhìn xem, con gái so với con trai một chút cũng không hề thua kém.”

Thẩm Kiến Hoa bị thuyết phục, lại vẫn là có một chút băn khoăn, “Tư Vũ rốt cuộc không phải con gái của chúng ta.” Dù có nuôi tốt, cũng là giúp người khác nuôi.

Lời này, Chu Lan Phương nghe vào, lại là một loại ý tứ khác, Chu Tư Vũ không phải, vậy Thẩm Miên Miên là được? Quả nhiên là tiện nhân bên ngoài sinh.

Đặt ở ngày thường, Chu Lan Phương khẳng định sẽ làm ầm ĩ một phen, nhưng hiện tại cô có mục đích khác, lên cũng liền nhịn xuống.

“Ta biết ngươi suy nghĩ gì, Tư Vũ là chúng ta nuôi lớn, khẳng định sẽ thân cùng chúng ta, ta đã thương lượng cùng con bé, về sau con bé đổi giọng, gọi chúng ta là ba mẹ, hộ khẩu cũng dời lại đây, sửa tên thành Thẩm Tư Vũ ”

“Trong lòng của Miên Miên phỏng chừng sẽ có ý kiến.” Trong lòng của Thẩm Kiến Hoa còn có một chút do dự, nhưng cơ bản cũng đã quyết định không cho Thẩm Miên Miên đi học nữa.

Chu Tư Vũ học tập tốt, bồi dưỡng con bé, xác thật ổn thỏa hơn một ít, Thẩm Miên Miên học tập không tốt, tiêu tiền cũng coi như mất trắng.

“Con bé có ý kiến gì?” Chu Lan Phương âm dương quái khí nói, “Ngươi xem trong thôn có mấy đứa con gái được đi học như nó? Vậy mà còn không chịu đi học, nó đúng là không biết đủ!”

Thẩm Miên Miên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhấc chân bước vào nhà chính, “Ba, con muốn đi học.” Trong giọng nói, là kiên định chưa bao giờ từng có.

Không nghĩ tới đối thoại của hai người, Thẩm Miên Miên đều nghe được, nháy mắt Thẩm Kiến Hoa có chút chột dạ, thấy Triệu Tiên Lai cũng cùng nhau tiến vào, hắn vội vàng giải thích, “Ta vừa rồi chỉ là cùng mẹ ngươi thương lượng một chút.”



Thương lượng? Chẳng lẽ không phải là trong lòng đã hạ quyết định sao? Nhìn người ba mà cô đã hiếu thuận cả đời, trong lòng Thẩm Miên Miên chua xót nói không nên lời. Nhưng cô hiểu rõ, hiện tại không phải là lúc làm ra vẻ.

Cô hít hít cái mũi, thập phần ủy khuất nói, “Ba, con về sau sẽ chăm chỉ học hành, con đảm bảo cũng có thể thi được đại học.”

Cho rằng đem trưởng thôn gọi tới liền hữu dụng? Chu Lan Phương chán ghét trừng mắt nhìn cô một cái, “Bảo đảm? Ngươi lấy cái gì ra bảo đảm? Nhà của chúng ta không nuôi nổi hai người đi học, người học tập không tốt bằng Tư Vũ, ngươi còn tranh cái gì?”

Thẩm Miên Miên không để ý tới Chu Lan Phương, nhìn Thẩm Kiến Hoa dùng ngữ khí khẩn cầu kêu một câu, “Ba.”

Cô biết, chỉ cần Thẩm Kiến Hoa đáp ứng cho cô đi học, Chu Lan Phương cũng không dám làm gì.

“……”

Thẩm Kiến Hoa có chút mềm lòng, không dám nhìn thẳng đôi mắt của Thẩm Miên Miên.

Triệu Tiên Lai đúng lúc nói tiếp, “Kiến hoa, Miên Miên thành tích học tập không tốt, cũng là có nguyên nhân.”

Thẩm Miên Miên phối hợp vén tay áo, “Ba, ba nhìn xem, đây đều là mẹ đánh ta.”

“Ngươi nói bậy gì đó?” Trong lòng của Chu Lan Phương hoảng hốt, giảo biện nói: “Ai đánh ngươi? Đây rõ ràng là chính ngươi tự ngã.”

“Ai có thể đem trên người ngã thành như vậy? Đây là ngươi véo, còn lấy gậy đánh.” Trước kia Thẩm Miên Miên cũng không có cáo trạng, bởi vì không dám, hiện tại cô lại không hề khiếp đảm, “Ba, trên người của ta rất nhiều vết thương như vậy, cả người cũng không có địa phương nào tốt, mẹ thường xuyên đánh ta, mẹ còn không có cho ta cáo trạng. Ba không ở nhà con chỉ được ăn cơm thừa, mắng con là con hoang.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện