Sau khi bọn họ đi khỏi nhà, phó viện trưởng Trương quét tất cả trà cụ trên bàn xuống đất.
“Anh Tú, em tìm quan hệ, đá Tăng Văn Việt ra khỏi xưởng. Bên Trương Lan Chi, em cũng bảo em rể không cần quản, Lý Lệ, sau này nếu như Trương Lan Chi mà trở về, bà không được phép mở cửa cho nó.”
Vốn dĩ Tăng Văn Việt chính là dựa vào quan hệ của chủ nhiệm Trương mà đi vào, mặc dù anh ta có chút bản lĩnh, thế nhưng không đến mức không thể nào thiếu, phúc lợi của nhà máy may quốc doanh tốt, lương lại cao, còn rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cương vị trống ra của bọn họ, muốn đá Tăng Văn Việt đó đi chắc chắn là dễ như trở bàn tay.
Trương Lan Chi và Tăng Văn Việt ra khỏi nhà họ Trương, hai người đi đến một khách sạn có giá đắt nhất, hoàn cảnh tốt nhất trong huyện bọn họ để ở, dằn lại tính tình dỗ dành Trương Lan Chi một đêm xong, sáng sớm ngày hôm sau Tăng Văn Việt liền dậy đi làm.
Vừa mới vào phòng làm việc, Tăng Văn Việt đã bị chủ nhiệm ở bộ phận tiêu thụ của bọn họ gọi lên nói chuyện, không bao lâu sau anh ta liền đến phòng tài chính, lĩnh tiền lương năm tháng.
Đi ra từ nhà máy, sắc mặt Tăng Văn Việt âm trầm.
Từ khi làm người buôn bán Tăng Văn Việt kiếm được không ít tiền, nhưng chuyến đi này cũng nguy hiểm cực lớn, anh ta đi theo người trong thôn sau hai lần bám vịn xe lửa thì không muốn chịu khổ cực như vậy nữa, vì vậy người cùng thôn với anh ta đã để cho anh ta làm người chuyên giao hàng cho bọn họ ở thành phố Đông Quản bên này. Làm người giao hàng kiếm được ít tiền hơn chút, nhưng nguy hiểm không lớn như vậy. Giao hàng ba lần, Tăng Văn Việt liền kiếm được hai ngàn tệ.
Có thể kiếm tiền nhưng cũng không tránh khỏi tiêu tiền, trước khi rơi xuống nước, Tăng Văn Việt mới nhận được một lô hàng, tiền lấy hàng tốn hết hơn phân nửa tiền gửi ngân hàng của anh ta, thứ anh ta mua đi bán lại chính là sản phẩm điện tử, sau khi bị rơi xuống nước, lô hàng kia của anh ta cũng trôi theo dòng nước, số tiền còn dư lại kia cũng mang đi chữa bệnh. Sau khi khỏi bệnh thì Tăng Văn Việt dựa vào quan hệ của Trương Lan Chi để vào nhà máy, một tháng tiền lương ở nhà máy không hề cao, phần lớn tiền lương của anh ta đều dùng để lấy lòng Trương Lan Chi rồi.
Số tiền còn sót lại Tăng Văn Việt đem gửi ngân hàng cộng với tiền lương hôm nay nhận được cũng chỉ có ba trăm tệ. Bây giờ anh ta và Trương Lan Chi lại bị nhà họ Trương đuổi ra ngoài, trong thời gian ngắn nhà họ Trương sẽ không tha thứ cho anh ta và Trương Lan Chi, mà từ nhỏ Trương Lan Chi đã sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước xuân, tiêu tiền không biết tiết chế, ba trăm tệ không đủ cho Trương Lan Chi tiêu hai tháng.
Vừa mới nghĩ đến từ nay về sau phải phục vụ Trương Lan Chi không nói, lại còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, mặt Tăng Văn Việt càng tái xanh hơn.
Hai anh em Hà Hạ ở thành phố Đông Quản hai ngày, đi dạo ở thành phố Đông Quản một chút, thuận tiện cũng mang theo chút đồ ở đây rất rẻ nhưng ở vùng khác lại đắt về.
Trước khi về Hà Hạ lại đến nhà máy may một chuyến. Tốc độ lan truyền của chuyện bát quái rất nhanh. Mới mấy ngày mà chuyện của Tăng Văn Việt đã truyền đi khắp nơi, Hà Hạ cũng không cần hỏi thăm thì đã có người chủ động nói cho cô biết kết cục của Tăng Văn Việt.
Biết Tăng Văn Việt bị đuổi, Hà Hạ rất vui mừng.
Đời trước Tăng Văn Việt công thành danh toại, còn không phải là dựa vào người cha vợ bây giờ của anh ta hay sao? Bây giờ chuyện này xuất hiện, cha vợ anh ta nhất định sẽ không còn tín nhiệm anh ta như đời trước nữa.
Dưới tình hình này, tất nhiên là anh ta không thể nào công thành danh toại sớm như trong tưởng tượng đời trước được. Dẫu sao Tăng Văn Việt có thể vì quyền thế vứt bỏ Hà Hạ một lần, sau này chưa chắc sau này sẽ không tiếp tục vứt bỏ Trương Lan Chi.
Còn sau này anh ta có thành công hay không thì Hà Hạ không quản được nữa.
Dù sao Hà Hạ còn phải nhìn về phía trước, không thể nào cứ luôn sống dưới cái bóng của Tăng Văn Việt được, nếu như cứ sống mãi dưới cái bóng của Tăng Văn Việt thì cuộc sống của cô chẳng còn chút ý nghĩa nào cả. Thế giới này tốt đẹp biết bao chứ, cha mẹ cô còn khỏe mạnh, cơ thể cô vẫn còn chưa già đi, cô còn có tương lai muôn hình vạn trạng, Hà Hạ tràn đầy mong đợi đối với cuộc sống sau này.
Lấy được tin tức tốt nên Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa chuẩn bị về nhà. Trước khi đi, Hà Hạ tìm một sở sự vụ luật sư ở địa phương, dùng phần lớn số tiền những năm nay cô gửi ở ngân hàng tìm người truy tố tội Tăng Văn Việt trùng hôn.
“Anh Tú, em tìm quan hệ, đá Tăng Văn Việt ra khỏi xưởng. Bên Trương Lan Chi, em cũng bảo em rể không cần quản, Lý Lệ, sau này nếu như Trương Lan Chi mà trở về, bà không được phép mở cửa cho nó.”
Vốn dĩ Tăng Văn Việt chính là dựa vào quan hệ của chủ nhiệm Trương mà đi vào, mặc dù anh ta có chút bản lĩnh, thế nhưng không đến mức không thể nào thiếu, phúc lợi của nhà máy may quốc doanh tốt, lương lại cao, còn rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cương vị trống ra của bọn họ, muốn đá Tăng Văn Việt đó đi chắc chắn là dễ như trở bàn tay.
Trương Lan Chi và Tăng Văn Việt ra khỏi nhà họ Trương, hai người đi đến một khách sạn có giá đắt nhất, hoàn cảnh tốt nhất trong huyện bọn họ để ở, dằn lại tính tình dỗ dành Trương Lan Chi một đêm xong, sáng sớm ngày hôm sau Tăng Văn Việt liền dậy đi làm.
Vừa mới vào phòng làm việc, Tăng Văn Việt đã bị chủ nhiệm ở bộ phận tiêu thụ của bọn họ gọi lên nói chuyện, không bao lâu sau anh ta liền đến phòng tài chính, lĩnh tiền lương năm tháng.
Đi ra từ nhà máy, sắc mặt Tăng Văn Việt âm trầm.
Từ khi làm người buôn bán Tăng Văn Việt kiếm được không ít tiền, nhưng chuyến đi này cũng nguy hiểm cực lớn, anh ta đi theo người trong thôn sau hai lần bám vịn xe lửa thì không muốn chịu khổ cực như vậy nữa, vì vậy người cùng thôn với anh ta đã để cho anh ta làm người chuyên giao hàng cho bọn họ ở thành phố Đông Quản bên này. Làm người giao hàng kiếm được ít tiền hơn chút, nhưng nguy hiểm không lớn như vậy. Giao hàng ba lần, Tăng Văn Việt liền kiếm được hai ngàn tệ.
Có thể kiếm tiền nhưng cũng không tránh khỏi tiêu tiền, trước khi rơi xuống nước, Tăng Văn Việt mới nhận được một lô hàng, tiền lấy hàng tốn hết hơn phân nửa tiền gửi ngân hàng của anh ta, thứ anh ta mua đi bán lại chính là sản phẩm điện tử, sau khi bị rơi xuống nước, lô hàng kia của anh ta cũng trôi theo dòng nước, số tiền còn dư lại kia cũng mang đi chữa bệnh. Sau khi khỏi bệnh thì Tăng Văn Việt dựa vào quan hệ của Trương Lan Chi để vào nhà máy, một tháng tiền lương ở nhà máy không hề cao, phần lớn tiền lương của anh ta đều dùng để lấy lòng Trương Lan Chi rồi.
Số tiền còn sót lại Tăng Văn Việt đem gửi ngân hàng cộng với tiền lương hôm nay nhận được cũng chỉ có ba trăm tệ. Bây giờ anh ta và Trương Lan Chi lại bị nhà họ Trương đuổi ra ngoài, trong thời gian ngắn nhà họ Trương sẽ không tha thứ cho anh ta và Trương Lan Chi, mà từ nhỏ Trương Lan Chi đã sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước xuân, tiêu tiền không biết tiết chế, ba trăm tệ không đủ cho Trương Lan Chi tiêu hai tháng.
Vừa mới nghĩ đến từ nay về sau phải phục vụ Trương Lan Chi không nói, lại còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, mặt Tăng Văn Việt càng tái xanh hơn.
Hai anh em Hà Hạ ở thành phố Đông Quản hai ngày, đi dạo ở thành phố Đông Quản một chút, thuận tiện cũng mang theo chút đồ ở đây rất rẻ nhưng ở vùng khác lại đắt về.
Trước khi về Hà Hạ lại đến nhà máy may một chuyến. Tốc độ lan truyền của chuyện bát quái rất nhanh. Mới mấy ngày mà chuyện của Tăng Văn Việt đã truyền đi khắp nơi, Hà Hạ cũng không cần hỏi thăm thì đã có người chủ động nói cho cô biết kết cục của Tăng Văn Việt.
Biết Tăng Văn Việt bị đuổi, Hà Hạ rất vui mừng.
Đời trước Tăng Văn Việt công thành danh toại, còn không phải là dựa vào người cha vợ bây giờ của anh ta hay sao? Bây giờ chuyện này xuất hiện, cha vợ anh ta nhất định sẽ không còn tín nhiệm anh ta như đời trước nữa.
Dưới tình hình này, tất nhiên là anh ta không thể nào công thành danh toại sớm như trong tưởng tượng đời trước được. Dẫu sao Tăng Văn Việt có thể vì quyền thế vứt bỏ Hà Hạ một lần, sau này chưa chắc sau này sẽ không tiếp tục vứt bỏ Trương Lan Chi.
Còn sau này anh ta có thành công hay không thì Hà Hạ không quản được nữa.
Dù sao Hà Hạ còn phải nhìn về phía trước, không thể nào cứ luôn sống dưới cái bóng của Tăng Văn Việt được, nếu như cứ sống mãi dưới cái bóng của Tăng Văn Việt thì cuộc sống của cô chẳng còn chút ý nghĩa nào cả. Thế giới này tốt đẹp biết bao chứ, cha mẹ cô còn khỏe mạnh, cơ thể cô vẫn còn chưa già đi, cô còn có tương lai muôn hình vạn trạng, Hà Hạ tràn đầy mong đợi đối với cuộc sống sau này.
Lấy được tin tức tốt nên Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa chuẩn bị về nhà. Trước khi đi, Hà Hạ tìm một sở sự vụ luật sư ở địa phương, dùng phần lớn số tiền những năm nay cô gửi ở ngân hàng tìm người truy tố tội Tăng Văn Việt trùng hôn.
Danh sách chương