Bức thư đã xuất hiện vết ố vàng, nét bút viết ở trên thư cũng đã trở nên mờ nhạt, không thấy rõ nữa. Lúc còn trẻ, Hà Hạ không biết đọc chữ, nhưng cô thuộc làu nội dung ở trong bức thư.
Lúc cô còn trẻ, mỗi khi cảm thấy cuộc sống khổ sở không thể vượt qua được, thì cô sẽ lấy bức thư này ra mà nhìn một chút, rồi học thuộc lòng nó một chút.
Sau đó, cuộc sống của cô cũng ngày một tốt hơn, nhưng theo đó là tuổi tác của cô cũng càng ngày càng cao, còn bức thư này thì đã được cô cất đi rồi, nếu tính thời gian, cô cũng đã không nhìn nó trong rất nhiều năm rồi.
Nội dung ở trong bức thư, cô cũng đã quên sạch hết rồi.
Bây giờ bức thư này đã không thể dùng được nữa. Hà Hạ quyết định xé nát bức thư đó, vứt nó vào trong thùng rác ở bên mép giường, rồi trực tiếp hất ly nước lên tấm ảnh mà cô với Tăng Văn Việt chụp chung với nhau.
Kỹ thuật chụp hình ở thập niên mười không được tốt lắm, vốn dĩ tấm ảnh đã hơi mờ, không nhìn thấy rõ lắm, bây giờ lại gặp nước, nó trực tiếp co lại thành một cục, không nhìn thấy rõ người trên tấm ảnh nữa.
Hà Hạ đi ra nhà vệ sinh.
Lúc cô đi ngang qua cửa phòng của con gái và con rể cô, vì nhà bọn họ là nhà lầu được xây dựng từ thập niên chín mươi nên không hề có cách âm, thế nên cô nghe thấy giọng nói của con gái và con rể truyền ra ngoài cửa.
Cô nghe thấy con gái cô đang mắng Tăng Văn Việt một cách đầy kích động, còn con rể cô thì ở bên cạnh lên tiếng phụ họa.
Đợi đến khi con gái cô mắng đủ rồi, con gái cô lại hỏi con rể cô: “Anh có đi hỏi thăm chưa, nhiều năm như vậy mà chỉ có mỗi một tin tức từ Tăng Văn Việt, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Con rể cô lập tức vâng lời, nói ra những gì mà bản thân nghe được: “Người bên nhà họ Tăng nói, sau khi sức khỏe của Tăng Văn Việt tốt lên, thì ông ấy lập tức liên lạc với người nhà. Ông ấy viết thư cho ông bà nội của anh.”
“Bọn tôi ở bên này viết thư lại cho bọn họ, nói ông bà nội tôi đã gửi giấy chứng minh mẹ tôi và Tăng Văn Việt đã ly dị cho Tăng Văn Việt, bọn họ còn nói, việc mẹ tôi vì Tăng Văn Việt mà thủ tiết nhiều năm như vậy, bên bọn họ chẳng hề biết về chuyện đó.”
Hà Hạ nghe con gái cô lại tiếp tục mắng người liễu, lúc này Hà Hạ vịn vào tường, chậm rãi đi về phòng.
Tăng Văn Việt là một người rất thông minh, ông ta đã tốt nghiệp trung học năm bảy chín, từ đó vẫn luôn đạt thành tích rất tốt, chẳng qua là ngay trong ngày thi vào trường cao đẳng, ông ta không may bị sốt cao để lỡ mất nên đã không thể thi đậu.
Sau khi cuộc thi vào trường cao đẳng kết thúc, cô và Tăng Văn Việt được người khác giới thiệu qua nên quen biết nhau, lúc còn trẻ, dáng dấp của Hà Hạ trông rất xinh đẹp, Tăng Văn Việt vừa nhìn đã mến cô, hai người rất nhanh đã kết hôn.
Khi đó thập niên hỗn loạn vừa mới kết thúc, sau khi kết hôn, số người đi học đại học cũng chẳng bao nhiêu, đám cưới của Tăng Văn Việt và Hà Hạ cũng không xem là chói mắt.
Tăng Văn Việt vì bị bệnh mà không thi đậu đại học được, mà ông ta lại không muốn đi học chuyên khoa, đúng lúc cơ đợt cải cách, mở cửa, nên có rất nhiều người ra biển để kiếm tiền, Tăng Văn Việt cũng lập tức đi ra biển theo mọi người.
Nhà họ Tăng chỉ có một đứa con trai là Tăng Văn Việt, cha mẹ chồng của cô cũng cưng chiều ông ta, nghe nói ông ta không muốn thi đại học, hai ông bà họ đã mắng ông ta biết bao nhiêu lần, thấy mắng mà vẫn không thể lay chuyển được ông ta, nên họ mới để ông ta đi theo.
Dù Hà Hạ có trọng tình cảm thế nào đi nữa, qua nhiều năm như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn, cảm thấy mệt mỏi, trong những năm Hà Hạ thủ tiết, cũng không phải là cô chưa từng nghĩ tới việc tái hôn, nhưng mỗi khi cô động tâm, là bên cha mẹ chồng cô lại luôn bày đủ thứ chuyện để khiến cô không thể buông bỏ.
Trước đây, cô cảm thấy sức khỏe của cha mẹ chồng không được tốt, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng những cái không tốt kia cũng là do cố ý. Bọn họ biết con trai họ chưa chết, cũng biết con trai của họ đang bám những người có địa vị cao hơn ở bên ngoài, sẽ không trở về nữa, vì để tấm thân già nua này có chỗ dựa nên họ cũng chỉ có thể túm chặt lấy cô.
Thì ra từ đầu tới cuối, người ngu chỉ có một mình cô mà thôi.
Cả nhà họ Tăng đúng thật là độc ác, vô liêm sỉ.
Hà Hạ nằm ở trên giường, lau sạch những giọt nước mắt đang chảy ra nơi khóe mắt.
Nhìn trần nhà đen thui, Hà Hạ suy nghĩ, nếu như cô có có thể quay ngược thời gian, trở lại thời điểm trước khi cô chưa kết hôn, cô nhất định sẽ không lấy Tăng Văn Việt, nếu như thời gian có thể quay trẻ lại, thì sau khi cô và Tăng Văn Việt, cô nhất định sẽ không gìn giữ một cách ngu ngốc như vậy nữa.
Chắc chắn cô sẽ hủy hoại Tăng Văn Việt, nhất quyết ly dị với ông ta, cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Lúc cô còn trẻ, mỗi khi cảm thấy cuộc sống khổ sở không thể vượt qua được, thì cô sẽ lấy bức thư này ra mà nhìn một chút, rồi học thuộc lòng nó một chút.
Sau đó, cuộc sống của cô cũng ngày một tốt hơn, nhưng theo đó là tuổi tác của cô cũng càng ngày càng cao, còn bức thư này thì đã được cô cất đi rồi, nếu tính thời gian, cô cũng đã không nhìn nó trong rất nhiều năm rồi.
Nội dung ở trong bức thư, cô cũng đã quên sạch hết rồi.
Bây giờ bức thư này đã không thể dùng được nữa. Hà Hạ quyết định xé nát bức thư đó, vứt nó vào trong thùng rác ở bên mép giường, rồi trực tiếp hất ly nước lên tấm ảnh mà cô với Tăng Văn Việt chụp chung với nhau.
Kỹ thuật chụp hình ở thập niên mười không được tốt lắm, vốn dĩ tấm ảnh đã hơi mờ, không nhìn thấy rõ lắm, bây giờ lại gặp nước, nó trực tiếp co lại thành một cục, không nhìn thấy rõ người trên tấm ảnh nữa.
Hà Hạ đi ra nhà vệ sinh.
Lúc cô đi ngang qua cửa phòng của con gái và con rể cô, vì nhà bọn họ là nhà lầu được xây dựng từ thập niên chín mươi nên không hề có cách âm, thế nên cô nghe thấy giọng nói của con gái và con rể truyền ra ngoài cửa.
Cô nghe thấy con gái cô đang mắng Tăng Văn Việt một cách đầy kích động, còn con rể cô thì ở bên cạnh lên tiếng phụ họa.
Đợi đến khi con gái cô mắng đủ rồi, con gái cô lại hỏi con rể cô: “Anh có đi hỏi thăm chưa, nhiều năm như vậy mà chỉ có mỗi một tin tức từ Tăng Văn Việt, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Con rể cô lập tức vâng lời, nói ra những gì mà bản thân nghe được: “Người bên nhà họ Tăng nói, sau khi sức khỏe của Tăng Văn Việt tốt lên, thì ông ấy lập tức liên lạc với người nhà. Ông ấy viết thư cho ông bà nội của anh.”
“Bọn tôi ở bên này viết thư lại cho bọn họ, nói ông bà nội tôi đã gửi giấy chứng minh mẹ tôi và Tăng Văn Việt đã ly dị cho Tăng Văn Việt, bọn họ còn nói, việc mẹ tôi vì Tăng Văn Việt mà thủ tiết nhiều năm như vậy, bên bọn họ chẳng hề biết về chuyện đó.”
Hà Hạ nghe con gái cô lại tiếp tục mắng người liễu, lúc này Hà Hạ vịn vào tường, chậm rãi đi về phòng.
Tăng Văn Việt là một người rất thông minh, ông ta đã tốt nghiệp trung học năm bảy chín, từ đó vẫn luôn đạt thành tích rất tốt, chẳng qua là ngay trong ngày thi vào trường cao đẳng, ông ta không may bị sốt cao để lỡ mất nên đã không thể thi đậu.
Sau khi cuộc thi vào trường cao đẳng kết thúc, cô và Tăng Văn Việt được người khác giới thiệu qua nên quen biết nhau, lúc còn trẻ, dáng dấp của Hà Hạ trông rất xinh đẹp, Tăng Văn Việt vừa nhìn đã mến cô, hai người rất nhanh đã kết hôn.
Khi đó thập niên hỗn loạn vừa mới kết thúc, sau khi kết hôn, số người đi học đại học cũng chẳng bao nhiêu, đám cưới của Tăng Văn Việt và Hà Hạ cũng không xem là chói mắt.
Tăng Văn Việt vì bị bệnh mà không thi đậu đại học được, mà ông ta lại không muốn đi học chuyên khoa, đúng lúc cơ đợt cải cách, mở cửa, nên có rất nhiều người ra biển để kiếm tiền, Tăng Văn Việt cũng lập tức đi ra biển theo mọi người.
Nhà họ Tăng chỉ có một đứa con trai là Tăng Văn Việt, cha mẹ chồng của cô cũng cưng chiều ông ta, nghe nói ông ta không muốn thi đại học, hai ông bà họ đã mắng ông ta biết bao nhiêu lần, thấy mắng mà vẫn không thể lay chuyển được ông ta, nên họ mới để ông ta đi theo.
Dù Hà Hạ có trọng tình cảm thế nào đi nữa, qua nhiều năm như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn, cảm thấy mệt mỏi, trong những năm Hà Hạ thủ tiết, cũng không phải là cô chưa từng nghĩ tới việc tái hôn, nhưng mỗi khi cô động tâm, là bên cha mẹ chồng cô lại luôn bày đủ thứ chuyện để khiến cô không thể buông bỏ.
Trước đây, cô cảm thấy sức khỏe của cha mẹ chồng không được tốt, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng những cái không tốt kia cũng là do cố ý. Bọn họ biết con trai họ chưa chết, cũng biết con trai của họ đang bám những người có địa vị cao hơn ở bên ngoài, sẽ không trở về nữa, vì để tấm thân già nua này có chỗ dựa nên họ cũng chỉ có thể túm chặt lấy cô.
Thì ra từ đầu tới cuối, người ngu chỉ có một mình cô mà thôi.
Cả nhà họ Tăng đúng thật là độc ác, vô liêm sỉ.
Hà Hạ nằm ở trên giường, lau sạch những giọt nước mắt đang chảy ra nơi khóe mắt.
Nhìn trần nhà đen thui, Hà Hạ suy nghĩ, nếu như cô có có thể quay ngược thời gian, trở lại thời điểm trước khi cô chưa kết hôn, cô nhất định sẽ không lấy Tăng Văn Việt, nếu như thời gian có thể quay trẻ lại, thì sau khi cô và Tăng Văn Việt, cô nhất định sẽ không gìn giữ một cách ngu ngốc như vậy nữa.
Chắc chắn cô sẽ hủy hoại Tăng Văn Việt, nhất quyết ly dị với ông ta, cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Danh sách chương