Trong lòng Cố Trưng có chút không được tự nhiên, cũng suy nghĩ xem Lâm Thanh Đường có để ý hay không?Anh ở bên ngoài phòng bếp, nhìn Lâm Thanh Đường bận rộn trong phòng bếp, cô làm việc gọn gàng linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn.

Lâm Trân Châu nói em họ vừa lười vừa ham ăn, bình thường ngay cả cây chổi ngã xuống cũng không nâng một chút!Nhưng lúc này anh tận mắt thấy động tác Lâm Thanh Đường, vừa nhìn là biết thường xuyên làm việc nhà.

Lời của Lâm Trân Châu không thể tin!Trong lòng Cố Trưng nảy ra suy nghĩ này, trong đầu lại vang lên lời nói của Lâm Thanh Đường.

Có lẽ, anh nên một lần nữa xem kỹ thái độ làm người của Lâm Trân Châu!Nghỉ ngơi là không có khả năng, Cố Trưng nhìn cá nấm vàng tươi sống trong thùng nước, nghĩ tới lời lúc trước Lâm Thanh Đường nói, tìm thùng nước bắt cá ra, lại chọn mấy con cua nhỏ.

Lúc Lâm Thanh Đường thu dọn xong đi ra, chỉ thấy Cố Trưng ở bên kia chọn cua nhỏ, con lớn ngược lại không bắt dù chỉ một con.

Lâm Thanh Đường tiến đến, một tay lấy cái rổ trong tay anh cầm lấy.


"Mang cua mang cho mẹ ăn, những con lớn cho đưa mẹ đi, thịt cũng có thể nhiều chút, những con nhỏ giữ lại chúng mình ăn!"Vừa nói xong, Lâm Thanh Đường đã tự mình chọn ra mấy con cua lớn, lại lấy thêm một ít hải sản khác.

"Hải sản này nấu canh rất tươi, cho mẹ một ít, chờ buổi chiều sau khi thủy triều xuống, em lại đi ra bờ biển, có lẽ sẽ bắt thêm được một ít.

""Trời tối bờ biển không an toàn, hay là em đừng đi!"Cố Trưng có chút không được tự nhiên, Lâm Thanh Đường thật sự định cùng mình sống tốt? Như cô nói vào buổi sáng.

Nhưng mà, bây giờ mới ngày đầu tiên, còn phải quan sát thêm.

"Trong lòng em hiểu rõ, mau đưa cá đi, lúc anh trở về còn có thể nghỉ ngơi một lát.

"Lâm Thanh Đường thúc giục anh ra cửa.

Cố Trưng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lâm Thanh Đường, thấy cô chọn con cua trong thùng ra.

Nhiều cua như vậy cô và Cố Trưng hai người ăn cũng không hết, để khô như vậy, nhất định sẽ hỏng.

"Lát nữa anh trở về, mua một cân rượu trắng, để em ủ những con cua này.

"Lâm Thanh Đường cầm tiền nhét vào trong tay anh" Đây là tiền sính lễ lúc trước anh đưa Lâm Trân Châu để kết hôn, em đòi trở về! Giờ em trả lại cho anh.


"Sau khi xác định Cố Trưng nghe được, cô xoay người tiếp tục bận rộn.

Cố Trưng nhìn tiền trong lòng bàn tay, có chút bất ngờ.

Lâm Trân Châu cùng anh nói qua, Lâm Thanh Đường đòi lại hai trăm khối từ trong tay Dương Đại Nữu.

Anh vốn tưởng rằng cô sẽ lấy làm của riêng, không ngờ cô trả lại cho anh.

Cố Trưng tiến lên hai bước, đưa tiền cho Lâm Thanh Đường"Em cầm lấy đi!"Lâm Thanh Đường cũng không cự tuyệt, càng đỡ cho cô đến lúc đó lại hỏi"Khi nào anh cần dùng đến tiền thì nói với em!"Cố Trưng chỉ khẽ gật đầu, thấy cô cất tiền xong, lại bận rộn, anh cũng mang theo cá và cua ra ngoài.

Lúc Cố Trưng trở về, Lâm Trân Châu chạy đến chỗ cách nhà Cố Trưng không xa, thò đầu nhìn về phía Cố gia, vốn tưởng rằng sau khi Cố Trưng trở về, dù thế nào cũng sẽ cãi nhau một trận với Lâm Thanh Đường.

Kết quả, Lâm Trân Châu không thấy hai người bọn họ cãi nhau, thậm chí bình tĩnh cùng nhau ăn một bữa cơm trưa.


Ngửi mùi thức ăn từ Cố gia bay ra, bụng Lâm Trân Châu cũng đói, kêu ùng ục.

Trước kia lúc Lâm Thanh Đường ở nhà, đồ ăn đều là Lâm Thanh Đường nấu, mặc dù nấu không ăn ngon lắm, nhưng là so với nàng hoặc Dương Đại Nữu nấu ngon hơn một chút.

Cố Trưng sẽ không vì ăn một bữa cơm Lâm Thanh Đường nấu, anh liền quên chuyện Lâm Thanh Đường thay thế nàng gả cho anh đi!Không được, như vậy không được!Lâm Trân Châu cau mày, trong ánh mắt tràn đầy tính toán.

Nàng phải đi tìm Hứa Duệ Thành, cùng hắn thương lượng một chút, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?Còn nữa, nàng phải nghĩ cách lấy lại hai trăm đồng trong tay Lâm Thanh Đường, nếu không lấy đâu ra tiền mua áo cưới?Lâm Thanh Đường chết tiệt, đều tại cô.

Nếu không làm sao mọi chuyện sẽ phiền phức như vậy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện