Editor: Tiểu Nhu Nhi

------------------

Có thể nhìn ra được, Diêu Uy là một vị quan tốt, có thể vì dân làm chủ.

Bên cạnh, Mục lão thái thái thấy Diêu Uy cùng Nghê Yên nói chuyện tựa như đã quen biết từ trước, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.

Chuyện này là sap? Đang êm đẹp thị quan lớn như thế nào lại đến nhà bọn họ?

Còn vừa lúc đụng phải chuyện này!

Này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!

Chẳng lẽ là Nghê Yên cùng thị quan lớn đã thông đồng với nhau?

Bằng không sao lại trùng hợp như vậy được!

Đúng!

Khẳng định là trước đó Nghê Yên đã thông đồng với bọn họ!

Nhưng Nghê Yên làm thế nào để có thể quen biết với thị quan lớn?

Mục lão thái thái ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Yên.

Thời điểm hiện tại mặt trời đã lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Nghê Yên cho dù chỉ cần đứng yên ở chỗ đó, cũng đã đẹp như một vị trích tiên.

Mục lão thái thái đây là lần đầu tiên ý thức được, cháu gái bà ta lại có một khuôn mặt đẹp như vậy.

Nhưng lúc nghĩ đến, Nghê Yên từ giờ trở đi, đã không còn là cháu gái của bà ta nữa, Mục lão thái thái khuôn mặt lại trở nên vặn vẹo!

Cái con tiện nhân Nghê Thúy Hoa này!

Bản thân nàng ta muốn ly hôn thì thôi đi! Hiện tại cư nhiên còn muốn cướp đi cháu gái của lão Mục gia bọn họ.



Đúng lúc này, Nghê Thúy Hoa ôm hài tử từ trong phòng ra tới, “Yên Yên, ta đã thu thập tốt.”

Nghê Yên ngoái đầu lại nhìn về phía Nghê Thúy Hoa, “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Nghê Thúy Hoa gật gật đầu.

Mục lão thái thái nói tiếp: “Nghê Thúy Hoa, ta hiện tại lại cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi hiện tại nếu muốn đổi ý thì còn kịp! Bằng không, ngươi về sau đừng nghĩ có thể tiến vào cửa Mục gia chúng ta một lần nào nữa ta! Ta nói cho ngươi biết, hiện tại khắp nơi loạn lạc, ba mẹ con các ngươi nếu cứ như vậy mà đi, khẳng định sẽ bị đói chết ở đầu đường!”

Nghê Thúy Hoa quay đầu lại nhìn về phía Mục lão thái thái, lạnh lùng nói: “Yên tâm! Cho dù ta có đói chết ở trên đường cái, cũng tuyệt đối sẽ không quay lại Mục gia các ngươi!”

“Tốt tốt tốt!” Mục lão thái thái hừ lạnh nói: “Ngươi có cốt khí như vậy! Vậy ngươi liền cút đi cho ta! Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể không trở lại hay không!”

Nữ nhân trong nhà không có nam nhân có thể sống được sao?

Đó là điều không có khả năng!

Không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó Nghê Thúy Hoa khẳng định sẽ khóc lóc trở về cầu bà ta!

Ở trước mắt đám người Diêu Uy cùng thôn trưởng, Nghê Yên cùng Nghê Thúy Hoa ôm hài tử rời khỏi Mục gia.

Đúng lúc này, một đôi giày rách hung hăng nện ở trên lưng Nghê Thúy Hoa.

Ở nơi khỉ ho gò gáy này đúng thật chỉ toàn là điêu dân! Diêu uy nhíu nhíu mày.

Nghê Thúy Hoa ôm hài tử, nhịn không được rơi lệ đầy mặt, cái này thời đại này, nữ nhân dám ly hôn sẽ bị người đời nghị luận, có thể nghĩ, ba mẹ con các nàng về sau cuộc sống trôi qua sẽ sẽ không quá tốt.

“Mẹ, đừng sợ, cũng đừng để ý ánh mắt người khác! Ngài yên tâm, về sau cuộc sống của chúng ta sẽ trôi qua tốt hơn! Không phải người xưa có câu:"Ngày lành đều là từ cuộc sống khốn khổ mà nên!" sao.

Nghe vậy, Diêu Uy có chút ngoài ý muốn nhìn Nghê Yên liếc mắt một cái.

Cái tiểu cô nương này cùng hắn trong tưởng tượng thực không giống nhau, nàng thậm chí so mẫu thân Nghê Thúy Hoa của nàng dũng cảm hơn nhiều.

Từ lúc đó đến bây giờ, nàng ngay cả một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi.

Diêu Uy nguyên bản tưởng rằng, Nghê Yên chỉ là cái tiểu thôn cô biết chút y thuật mà thôi, hiện tại xem ra, Nghê Yên so với tưởng tượng của hắn còn muốn ưu tú hơn nhiều.

Diêu Uy nói tiếp: “Tiểu đồng chí Nghê Yên, ngươi về sau dự định đi chỗ nào nha?”

“Trước mắt còn không có nghĩ tới.” Nghê Yên trả lời.



Lão thôn trưởng biết Nghê Yên là ngại chính mình đang còn ở đây, có chút ngượng ngùng mà nói: “Thư ký, trong thôn còn có chút việc, ta xin phép đi trước.”

Diêu Uy đối với biểu hiện của lão thôn trưởng rất không vừa lòng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía lão thôn trưởng, thanh âm trở nên nghiêm túc, “Ngươi đi đi.”

Lão thôn trưởng thực gian nan nuốt một ngụm nước miếng, xoay người hướng chỗ đại bộ đội đi đến.

Hy vọng sau hôm nay, hắn còn có thể tiếp tục làm thôn trưởng......

Lão thôn trưởng đi rồi, cũng nên đưa cho Nghê Yên một cái phong bì, “Tiểu đồng chí Nghê Yên, chuyện ngươi nhờ Chu tiên sinh, hắn đều đã giúp ngươi làm tốt! Nơi này còn có một ít tiền là một chút tâm ý của Chu tiên sinh mong ngươi nhận lấy!”

Nghê Yên vội vàng cự tuyệt: “Chu thúc thúc đã giúp ta một việc lớn như vậy, số tiền này ta không thể thu!”

Diêu Uy cười nói: “Thu đi! Cũng không có bao nhiêu, nếu ngươi không chịu thu, Chu tiên sinh cũng không yên tâm! Lại nói, ngươi hiện tại muốn sống ở bên ngoài, cũng cần phải có tiền nha!”

Nói đến cái này, Nghê Yên nếu lại cự tuyệt khẳng định sẽ lăm Diêu Uy tưởng rằng chính mình còn có ý đồ khác đâu!

Hơn nữa, nàng hiện tại xác thật cần một số tiền.

“Vậy mong ngài thay ta cảm tạ Chu thúc!” Nghê Yên đôi tay tiếp nhận phong bì.

Diêu Uy gật gật đầu, “Nhất định. Đúng rồi, ngươi rời đi khỏi nơi này, vậy ngươi dự định chuẩn bị đi đâu?”

Tuy rằng Nghê Yên vừa mới nói trước mắt còn không có nghĩ tới, nhưng là Diêu Uy biết, Nghê Yên khẳng định đã sớm có tính toán, vừa nãy chỉ là ngại có lão thôn trưởng ở đó nên không có nhiều lời mà thôi.

“Đi kinh thành.” Nghê Yên nói tiếp: “Sau đó làm một ít tiểu sinh ý.”

Nghe vậy, Diêu Uy kinh ngạc nhìn Nghê Yên, “Ngươi dự định trở thành hộ cá thể a?”

Nói thật, cái thời đại này hộ cá thể được mọi người coi là cái nghề trơ trẽn trong ngành sản xuất, có người cho dù có đói chết , cũng tuyệt đối sẽ không làm hộ cá thể đi buôn bán đồ vật.

Làm buôn bán là ‘ đầu cơ trục lợi ’ đặc biệt mất mặt!

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, đời trước hộ cá thể mạo hiểm buôn bán, sau này đều trở thành nhà giàu, tỷ phú!

Cho nên thời điểm Diêu Uy nghe được Nghê Yên sẽ trở thành hộ cá thể, mới có thể kinh ngạc như vật.

Nghê Yên cười nói: “Đúng là hộ cá thể, ngài không có nghe lầm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện