Editor: Trâm Rừng

Nghê Yên nhìn đám côn đồ quỳ gối trước mặt mình, trên khuôn mặt trong trẻo không có biểu cảm gì, nếu như hôm nay cô chỉ là một cô gái nhỏ tay chói gà không chặt, e rằng lúc này đã chịu đến xâm hại không cách nào bù đắp.

"Đại tỷ, ta thật sự không dám nữa! Cầu ngài tha cho ta đi!" Tên côn đồ khóc lóc cầu xin tha thứ. Hai tên côn đồ khác cũng lập tức bò lên, quỳ xuống trước mặt cô gái nhỏ hơn nhưng mạnh hơn bọn hắn.

Nghê Yên tùy tiện cầm dao găm trong tay, từ trên cao nhìn xuống ba tên tiểu lưu manh, khóe môi hơi cong lên, sau đó hơi cúi xuống, vươn cánh tay mảnh mai về phía bọn hắn, "Cầm lại đây."

Mặc dù cô đang cười nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, chỉ có vô tận ánh sáng lạnh lẽo khiến bọn hắn không rét mà run.

“Cái, cái gì?” Một trong những tên côn đồ bị dọa đến run bần bật.

“Trong tay ngươi có côn.” Nghê Yên nhàn nhạt nói.

Tên côn đồ run rẩy đưa cây gậy trong tay cho Nghê Yên. Trên thực tế, đây không phải là một cây gậy, mà là một ống thép đặc to bằng hai ngón tay cái. Nghê Yên cầm lấy ống thép, nhẹ nhàng gập tay lại, chỉ nghe thấy một tiếng vang âm trầm, ống thép dễ dàng bị cô bẻ gãy thành hai khúc.

Ba tên côn đồ trợn to hai mắt, không thể tin nhìn một màn trước mắt, mồ hôi lạnh sau lưng lại túa ra từng tầng từng tầng. Phải có loại sức mạnh đáng sợ nào mới có thể bẻ gãy ống thép dễ dàng như vậy? Cô gái nhỏ này rốt cuộc là ai?

Hết lần này tới lần khác, người trong cuộc bẻ đôi ống thép vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với đám côn đồ: “Nếu như ta phát hiện ra các ngươi lại đi hãm hại các cô gái cùng nàng dâu ở trong thành thì cái ống thép này sẽ là kết quả của các ngươi! Nghe rõ chưa?”

Giọng điệu hơi lạnh lùng, nhuốm chút hàn ý, khí tràn toàn thân đều triển khai, tóm lại cô không giống một cô gái nhỏ bình thường, mà giống như một cao nhân trải qua muôn ngàn gian nan trở thành thượng tiên.

“Đã hiểu, đã rõ!” Đám côn đồ run run giọng đáp lại, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch.

Nghê Yên tùy ý ném ống thép xuống đất, “Nếu hiểu rồi thì cút đi!” Lời này vừa nói ra, đám côn đồ như trút được gánh nặng, lập tức chạy nhanh như làn khói.

Nghê Yên cũng không ở lại đây lâu, trong khách sạn còn có em gái và mẹ đang đợi cô, cô lập tức xoay người đi về phía trước.

Nhưng cô không biết được ngay sau khi cô rời đi, hai bóng người một cao một thấp xuất hiện trong con hẻm vốn không có người ở. Một người trong số đó giống như một cây ngọc thụ, cao gầy mảnh khảnh, hai tay cắm trong túi quần, thế đứng tùy ý nhưng lại bộc phát ra một cỗ cảm giác áp bức không thể nào ngăn cản, trên đầu đội một chiếc mũ quân đội, dưới vành mũ che chắn đi đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên một tia nguy hiểm. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, khóe miệng tràn ra một đường cong nhẹ, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Loại người này thoạt nhìn chính là rồng phượng giữa bầy người, không thể tùy ý khiêu khích.

Hai người này đã xem cảnh tượng vừa xảy ra, không bỏ sót một tí nào. Trong số đó có một bóng người thấp bé chạy lên phía trước nhặt một tấm vé màu trắng rơi trên mặt đất lên: “Tam ca, đây là của cô gái kia làm rơi xuống.”

Người đàn ông nhận lấy tấm vé, khóe miệng cong lên càng sâu, đôi môi mỏng của hơi hé mở, "Kinh thành ..."

Khó trách Lý Tiên Tiên nói rằng không thể tìm thấy cô ấy, hóa ra cô ấy đã bí mật chạy đến kinh thành để tìm hắn. Cô ấy chỉ là một cô gái ở nông thôn, lấy đâu ra tiền mua vé xe lửa, lấy đâu ra dũng khí một mình chạy đến kinh thành? Trừ phi nói, mọi chuyện ban đầu đều đã nằm trong tính toán của cô ấy, sau khi cứu được hắn liền trộm đồng hồ tay của hắn, thuận lý thành chương đi kinh thành, tiếp đó đi nhờ vả hắn muốn được sống ở Lão trạch. Dựa vào ý nghĩ của lão gia tử cùng lão thái thái chắc chắn muốn cô ấy gả cho hắn, trở thành một thành viên của nhà họ Mạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện