Editor: Trâm Rừng

Thấy mẹ như vậy, Nghê Yên cười nói: "Khi nào kiếm được tiền, nhất định sẽ mua cho mẹ một cái TV." Thời đại này, một cái TV đen trắng có giá khoảng 500 tệ, bây giờ cô xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, tạm thời còn mua không nổi.

Nghê Thúy Hoa lập tức xua tay, "Chúng ta không mua cái này! Thật lãng phí tiền bạc! Yên Yên, nếu con có tiền, mẹ thà cho con đi học còn hơn là mua những thứ vô dụng như vậy, cái này không thể ăn no bụng cũng không thể giữ ấm, mua để làm gì chứ!” Đọc sách mới là cơ hội duy nhất để người dân nông thôn vượt qua mọi người.

Nghê Yên khẽ mỉm cười cũng không nói nữa.

Nghê Thúy Hoa tiếp tục: "Con nhanh dạy mẹ cách bật TV này đi."

Nghê Yên dạy Nghê Thúy Hoa bật tắt TV, sau đó dạy cho bà cách chuyển kênh, lúc này TV không có điều khiển từ xa, tất cả các nút điều chỉnh đều nhấn thủ công. Mặc dù Nghê Thúy Hoa chưa bao giờ được đi học nhưng đầu óc rất thông minh, Nghê Yên chỉ dạy một lần đã học được.

Đêm đó, Nghê Thúy Hoa ngồi trên giường xem TV hơn nửa đêm, ngược lạ là Nghê Yên đã đi ngủ rất sớm.

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Nghê Thành Quý sống ở phòng bên cạnh đã đến gõ cửa. “Yên Yên, tôi mang mọi người đi ăn bữa sáng đặc sắc ở kinh thành, ăn xong sẽ rời đi.”

Hôm nay Nghê Thành Quý vẫn ăn mặc phong cách rất tây, so với ba mẹ con Nghê Thúy Hoa thì khác hẳn một trời một vực. Tuy nhiên, Nghê Yên mặc dù ăn mặc cũ nát nhưng đứng trước mặt Nghê Thành Quý, cô cũng không hề kém cạnh chút nào về mặt khí thế. Từ trước đến nay đều là quần áo sấn người nhưng đến chỗ cô liền biến thành quần áo cũng sấn không tới, cho dù là mặc quần áo cũ rách, cũng không che giấu được ánh sáng trên người cô.



Bốn người lên đường đi ăn sáng. Kinh thành bây giờ cũng chưa phồn hoa như sau này, quản lý cũng không chặt chẽ, còn nhiều nơi chưa phát triển, hai bên đường tấp nập người bán đồ ăn sáng, rất náo nhiệt.

Buổi sáng ăn bánh rán cùng sữa đậu nành, hương vị vô cùng thanh thuần.

Sau khi ăn sáng xong, ba người lớn một em bé bắt xe buýt chạy đến nhà Nghê Thành Quý ở vùng ngoại ô. Xe buýt bây giờ tương đương với tàu điện ngầm cộng cộng ở hậu thế, loại dừng tại nhà ga. Ở kinh thành của thời đại này, mặc dù giao thông không tắc nghẽn, nhưng trên xe vẫn có rất nhiều người, gần như là gót chân dán gót chân.

Sau nhiều lần đổi xe, giằng co gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến được nhà của Nghê Thành Quý. Nó nằm ở phía rìa tây bắc của kinh thành, ở phía tây giáp tỉnh Yên Giao, ở phía đông giáp thành phố Vô Tân, giao thông vô cùng thuận tiện, đi xe điện không đường ray khoảng nửa giờ là có thể đến thành phố.

So với thành phố nhộn nhịp, nơi đây ngoại trừ sự thuận tiện trong giao thông thì không có gì khác biệt với nông thôn. Bốn bề được bao quanh bởi những ngọn núi, người dân dựa vào nông nghiệp để kiếm sống.

“Yên Yên, mẹ Yên Yên, đây chính là nhà của tôi.” Nghê Thành Quý chỉ vào một tòa nhà tứ hợp viện phía sau lưng. Tứ hợp viện nhìn có vẻ đã rất lâu năm, tường trắng ngói đen, thoạt nhìn rất cổ kính.

"Chị Thành Quý, nhà của chị thật là khí phái." Nghê Thúy Hoa nhìn tứ hợp viện trước mắt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi thán phục. Trước đây, điều kiện của nhà họ Mạc ở thôn Đập Lớn cũng được coi là xuất chúng, nhưng cũng chỉ là năm gian nhà đất mà thôi, một sân tứ hợp viện cao cấp như vậy nhất định phải tốn rất nhiều tiền.

Khi nhìn thấy căn tứ hợp viện này, Nghê Yên cũng tạm thời ngừng suy nghĩ muốn mua phòng ở, trong tay cô chỉ có một nghìn tệ, nếu muốn mua tứ hợp viện chắc chắn không đủ, khi nào trong tay có tiền nhàn rỗi mới suy nghĩ tới mấy chuyện này được,

Nghê Thành Quý cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên một chút buồn bã, “Người đều không còn, có nhà thì có ích gì?” Nói xong, bà ấy chuyển chủ đề nói tiếp: “Đi, tôi dẫn mọi người đi vào xem một chút."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện