Editor: Trâm Rừng

Nghê Yên thu dọn bàn ghế rồi gửi chúng đến cửa hàng gần đó. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thấy Nghê Yên thu dọn bàn ghế trở lại, cười híp mắt nói: “Yên Yên, việc làm ăn thế nào rồi?”

Nghê Yên nhướng mắt cười: "Việc làm ăn vẫn ổn.” Gặp người thì phải mang theo ba phần cười, gặp người phiền phức thì phải quan tâm đặc biệt. Hai câu này chính là kinh nghiệm xã giao mà Nghê Yên đã tổng kết lại ở kiếp trước.

Nhìn thấy câu trả lời mơ hồ của Nghê Yên, chủ cửa hàng còn tưởng rằng Nghê Yên đã gặp phải thất bại ngay từ ngày đầu tiên mở quầy hàng, dù sao Nghê Yên cũng chỉ là cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi mà thôi, một cô gái nhỏ mà biết làm ăn cái gì chứ? Làm thua lổ tiền bạc thì có!

Chủ cửa hàng lập tức an ủi: "Yên Yên, chuyện làm ăn không cần quá gấp gáp, phải thong thả mà kiên trì. Chẳng phải người xưa cũng có câu nói chờ đợi mây tan thấy ánh trăng! Đừng thấy cửa hàng nhỏ của ta bây giờ buôn bán tốt mà lầm, mấy năm trước rất ảm đạm suýt chút nữa phải đóng cửa, ngươi xem bây giờ không phải là khổ tận cam lai rồi sao?”

Nghê Yên sắp xếp lại bàn ghế, “Ngài nói rất đúng.”

Thấy Nghê Yên thế mà bình tĩnh như vậy, cũng không kể khổ với ông ta, nếu là người bình thường gặp phải thất bại nhất định sẽ phàn nàn hai câu. Nghê Yên thì ngược lại vẫn vui vẻ cười nói khiến cho chủ cửa hàng lại càng tò mò hơn, nhịn không được hỏi: “Yên Yên, chỉ một buổi sáng ngươi đã bán được bao nhiêu tô mì rồi?”

"Tất cả đều bán hết.” Nghê Yên đem bếp than đặt ở chỗ không chắn lối đi, ngữ khí rõ ràng.

Tất cả đã bán hết? Sắc mặt chủ tiệm trong nháy mắt trở nên kinh dị, “Yên Yên… ngươi không có nói đùa với ta chứ?” Ông ta nhìn thấy hai thùng sắt lớn đựng rất nhiều nước dùng, phải chừng hai ba trăm bát đó? Tất cả đã bán hết rồi sao? Cô gái nhỏ này chắc chắn đang khoác lác vì sợ mất mặt. Nếu thực sự bán hết, cô còn không thể khoe khoang lên tận trời sao, làm gì có thể phản ứng bình tĩnh như vậy?

Nghê Yên tiếp tục: "Tôi không nói đùa với chú, thực sự đã bán hết vì vậy tôi mới thu dọn đồ đạc về nhà."

Chủ tiệm chỉ cho rằng Nghê Yên đang khoác lác, liền cười nói: "Hàng bán hết thì về sớm đi đừng để người trong nhà lo lắng, ta nói cho ngươi biết, con gái thì vẫn đọc sách nhiều mới tốt." Con gái có học vấn tốt mới gả được cho gia đình tốt, gả tốt thì cuộc sống sau này mới viên mãn.

“Vậy tôi đi về trước, hẹn gặp lại chú Lưu.” Nghê Yên thu dọn đồ đạc xong xuôi, cùng chủ tiệm chào tạm biệt.

Ông chủ quán nhìn bóng lưng Nghê Yên mà bất lực lắc đầu, bọn trẻ bây giờ có lòng hư vinh quá nặng, không bán được thì nói không bán được, còn dám nói dối ông ta là đã bán hết… Thật sự cho rằng số tuổi của ông ta chỉ là để trưng bày sao?

Nghê Yên không có lập tức về nhà, mà đạp xe đến chợ nông sản, trước tiên cô đi mua tám con cá lại đi mua một số dụng cụ câu cá, sau đó mua một ít rau củ quả, tiện thể còn mua chút rong biển cùng móng heo. Khi cô về đến nhà thì đã hơn mười một giờ trưa.

"Yên Yên đã trở lại! Buôn bán thế nào? Bán được bao nhiêu?" Thấy Nghê Yên trở về, Nghê Thúy Hoa rất kích động chạy ra đón, nhìn Nghê Thúy Hoa như thế chắc là đã đợi cô ở cửa ra vào rất lâu.

Nghê Yên đưa rau cùng dưa trái cây đã mua cho Nghê Thúy Hoa, cười nói: "Mẹ, con gái của mẹ lợi hại như vậy, mẹ còn sợ buôn bán không tốt sao? Tất nhiên đều bán hết rồi."

“Bán hết sạch rồi?" Nghê Thúy Hoa kích động há to miệng, "Yên Yên, con đang chọc cho mẹ vui đúng không?" Nếu giống như đã thảo luận vào tối hôm qua, mỗi tô bán với giá ba mao thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nếu bán hết tất cả mì?

“Con không có lừa mẹ, thật sự bán hết sạch rồi.” Nghê Yên dỡ xuống thùng sắt xuống từ ghế sau xe đạp, nhấc nắp lên, cười nói: “Mẹ nhìn xem, đều trống không!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện