Editor: Trâm Rừng
Ở thời đại này vẫn chưa quá cởi mở. Vì vậy ý nghĩa của việc một người phụ nữ đề nghị giặt quần áo cho một người đàn ông đã rất rõ ràng. Hơn nữa, Mạc Bách Xuyên này có tiếng là ‘cao lãnh’.
Bất quá ở thời đại này, từ ngữ ‘cao lãnh’ vẫn chưa được lưu hành như ở đời sau. Hầu hết mọi người đều sử dụng từ "cao ngạo" để hình dung một người đàn ông như Mạc Bách Xuyên.
Từ trước đến nay Mạc Bách Xuyên luôn luôn cao ngạo, chưa bao giờ có một người phụ nữ nào ở gần như vậy, Lý Tiên Tiên cảm thấy bản thân cô ta chính là một ngoại lệ. Xem như là nữ phụ tá duy nhất bên cạnh Mạc Bách Xuyên, khiến cho tất cả nhân viên trong căn cứ phải ghen tị.
Huống chi, cô ta có vốn liếng để kêu ngạo. Cô ta trẻ tuổi, xinh đẹp, có đầu óc, biết phân tấc, biết tiến biết lùi, tài năng nổi bật giữa đám đông, ngoài ra cô còn là do hai vị kia của nhà họ Mạc tự mình lựa chọn, tuy không nói rõ ràng nhưng Lý Tiên Tiên đã tự coi mình là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mạc, vị hôn thê của Mạc Bách Xuyên.
Hơn nữa, trong lòng Mạc Bách Xuyên nhất định cũng thích cô ta nhưng hắn ngại mặt mũi ngại mở miệng nói ra mà thôi, tất nhiên Mạc Bạch Xuyên đã quá ngại ngùng không dám lên tiếng thì cô ta chỉ có thể chủ động một chút.
Mạc Bách Xuyên lạnh lùng nhíu mày, từ chối nói: "Không cần, ngươi trở về đi."
Hắn ta năm nay mới 26 tuổi, còn rất trẻ nhưng người trong nhà đã cảm thấy gấp gáp, sợ hắn trở thành người độc thân cả đời. Lý Tiên Tiên này cũng là do cha cùng ông nội lấy danh nghĩa công việc mạnh mẽ nhét đến bên cạnh của hắn. Ngoại trừ vấn đề công việc, tới bây giờ hắn ta chưa hề cho Lý Tiên Tiên bất kỳ ám chỉ không nên có nào. Nửa kia lý tưởng của hắn ta không nhất thiết phải xinh đẹp nhất nhưng nhất định phải là người mà hắn ta yêu thích.
Khi nghĩ đến hai từ ‘yêu thích’, trong đầu của hắn liền bất ngờ xuất hiện khuôn mặt trong sáng cùng quyến rũ kia. Cô gái nhỏ tuổi cũng không lớn lắm, nhưng đã có vốn liếng khiến người ta phải mê mẫn, đáng tiếc... tiện nghi cho lão già không biết tên nào đó!
Nghĩ đến đây, Mạc Bách Xuyên lại nhanh chóng nhận ra. Chuyện gì đang xảy ra với hắn ta vậy? Đang êm đẹp lại nghĩ tới cô gái kia để là gì? Nghe vậy, Lý Tiên Tiên cũng không có ý định rời đi, ngược lại, cô ta nhấc chân tiến lại gần Mạc Bách Xuyên thêm một bước, mặt đỏ bừng, giọng điệu uyển chuyển quyến rũ nói: "Mạc tiên sinh không cần phải xấu hổ. Đây là điều việc tôi nên làm ..."
Sắc mặt của Mạc Bách Xuyên đã lạnh tới cực hạn, lùi về sau một bước, "Đồng chí Lý Tiên Tiên, xin hãy tự trọng!"
"Mạc tiên sinh ..." Lý Tiên Tiên vươn tay lên muốn kéo ống tay áo của Mạc Bách Xuyên.
Nhưng Mạc Bách Xuyên đã không cho cô ta cơ hội này. Hắn ta nhanh chóng rút cánh tay về, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đồng chí Lý Tiên Tiên, đồng chí phải luôn ghi nhớ thân phận của mình! Nếu như ngươi lại có hành vi vượt quá giới hạn, ngày mai hãy đến báo cáo với cục hậu cần đi!"
Lý Tiên Tiên là do cha cùng ông nội của hắn tiến cử tới đây, nếu chỉ có như vậy đã đuổi cô ta đến bộ hậu cần thì giống như tát vào mặt cha và ông nội, nghi ngờ về khả năng dò xét năng lực con người của bọn họ, vì vậy tạm thời Mạc Bách Xuyên chưa thể làm điều này.
Nghe điều này, đôi mắt của Lý Tiên Tiên tràn đầy sự hoài nghi. Tại sao có thể như vậy được chứ? Vừa rồi cô ta thực sự đã nhìn thấy thần sắc căm ghét trong đáy mắt của Mạc Bách Xuyên! Mạc Bách Xuyên rõ ràng cũng ưa thích cô ta! Chẳng lẻ là do cô ta gặp phải ảo giác?
Nhưng... dù sao ở đây cũng là địa điểm làm việc, một nơi vô cùng nghiêm túc, việc một đại lão công tư phân minh như Mạc Bách Xuyên công khai nói chuyện tình yêu ở nơi làm việc sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, vì vậy Mạc Bách Xuyên nhất định phải tự ngăn trở tình cảm của mình mới có thể nói như vậy.
Nghĩ như vậy, Lý Tiên Tiên đã cảm thấy tốt hơn. Cô ta nhìn Mạc Bách Xuyên, thái độ thành khẩn nói: "Mạc tiên sinh, tôi biết mình sai rồi! Sẽ không có lần sau!"
Ở thời đại này vẫn chưa quá cởi mở. Vì vậy ý nghĩa của việc một người phụ nữ đề nghị giặt quần áo cho một người đàn ông đã rất rõ ràng. Hơn nữa, Mạc Bách Xuyên này có tiếng là ‘cao lãnh’.
Bất quá ở thời đại này, từ ngữ ‘cao lãnh’ vẫn chưa được lưu hành như ở đời sau. Hầu hết mọi người đều sử dụng từ "cao ngạo" để hình dung một người đàn ông như Mạc Bách Xuyên.
Từ trước đến nay Mạc Bách Xuyên luôn luôn cao ngạo, chưa bao giờ có một người phụ nữ nào ở gần như vậy, Lý Tiên Tiên cảm thấy bản thân cô ta chính là một ngoại lệ. Xem như là nữ phụ tá duy nhất bên cạnh Mạc Bách Xuyên, khiến cho tất cả nhân viên trong căn cứ phải ghen tị.
Huống chi, cô ta có vốn liếng để kêu ngạo. Cô ta trẻ tuổi, xinh đẹp, có đầu óc, biết phân tấc, biết tiến biết lùi, tài năng nổi bật giữa đám đông, ngoài ra cô còn là do hai vị kia của nhà họ Mạc tự mình lựa chọn, tuy không nói rõ ràng nhưng Lý Tiên Tiên đã tự coi mình là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mạc, vị hôn thê của Mạc Bách Xuyên.
Hơn nữa, trong lòng Mạc Bách Xuyên nhất định cũng thích cô ta nhưng hắn ngại mặt mũi ngại mở miệng nói ra mà thôi, tất nhiên Mạc Bạch Xuyên đã quá ngại ngùng không dám lên tiếng thì cô ta chỉ có thể chủ động một chút.
Mạc Bách Xuyên lạnh lùng nhíu mày, từ chối nói: "Không cần, ngươi trở về đi."
Hắn ta năm nay mới 26 tuổi, còn rất trẻ nhưng người trong nhà đã cảm thấy gấp gáp, sợ hắn trở thành người độc thân cả đời. Lý Tiên Tiên này cũng là do cha cùng ông nội lấy danh nghĩa công việc mạnh mẽ nhét đến bên cạnh của hắn. Ngoại trừ vấn đề công việc, tới bây giờ hắn ta chưa hề cho Lý Tiên Tiên bất kỳ ám chỉ không nên có nào. Nửa kia lý tưởng của hắn ta không nhất thiết phải xinh đẹp nhất nhưng nhất định phải là người mà hắn ta yêu thích.
Khi nghĩ đến hai từ ‘yêu thích’, trong đầu của hắn liền bất ngờ xuất hiện khuôn mặt trong sáng cùng quyến rũ kia. Cô gái nhỏ tuổi cũng không lớn lắm, nhưng đã có vốn liếng khiến người ta phải mê mẫn, đáng tiếc... tiện nghi cho lão già không biết tên nào đó!
Nghĩ đến đây, Mạc Bách Xuyên lại nhanh chóng nhận ra. Chuyện gì đang xảy ra với hắn ta vậy? Đang êm đẹp lại nghĩ tới cô gái kia để là gì? Nghe vậy, Lý Tiên Tiên cũng không có ý định rời đi, ngược lại, cô ta nhấc chân tiến lại gần Mạc Bách Xuyên thêm một bước, mặt đỏ bừng, giọng điệu uyển chuyển quyến rũ nói: "Mạc tiên sinh không cần phải xấu hổ. Đây là điều việc tôi nên làm ..."
Sắc mặt của Mạc Bách Xuyên đã lạnh tới cực hạn, lùi về sau một bước, "Đồng chí Lý Tiên Tiên, xin hãy tự trọng!"
"Mạc tiên sinh ..." Lý Tiên Tiên vươn tay lên muốn kéo ống tay áo của Mạc Bách Xuyên.
Nhưng Mạc Bách Xuyên đã không cho cô ta cơ hội này. Hắn ta nhanh chóng rút cánh tay về, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đồng chí Lý Tiên Tiên, đồng chí phải luôn ghi nhớ thân phận của mình! Nếu như ngươi lại có hành vi vượt quá giới hạn, ngày mai hãy đến báo cáo với cục hậu cần đi!"
Lý Tiên Tiên là do cha cùng ông nội của hắn tiến cử tới đây, nếu chỉ có như vậy đã đuổi cô ta đến bộ hậu cần thì giống như tát vào mặt cha và ông nội, nghi ngờ về khả năng dò xét năng lực con người của bọn họ, vì vậy tạm thời Mạc Bách Xuyên chưa thể làm điều này.
Nghe điều này, đôi mắt của Lý Tiên Tiên tràn đầy sự hoài nghi. Tại sao có thể như vậy được chứ? Vừa rồi cô ta thực sự đã nhìn thấy thần sắc căm ghét trong đáy mắt của Mạc Bách Xuyên! Mạc Bách Xuyên rõ ràng cũng ưa thích cô ta! Chẳng lẻ là do cô ta gặp phải ảo giác?
Nhưng... dù sao ở đây cũng là địa điểm làm việc, một nơi vô cùng nghiêm túc, việc một đại lão công tư phân minh như Mạc Bách Xuyên công khai nói chuyện tình yêu ở nơi làm việc sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, vì vậy Mạc Bách Xuyên nhất định phải tự ngăn trở tình cảm của mình mới có thể nói như vậy.
Nghĩ như vậy, Lý Tiên Tiên đã cảm thấy tốt hơn. Cô ta nhìn Mạc Bách Xuyên, thái độ thành khẩn nói: "Mạc tiên sinh, tôi biết mình sai rồi! Sẽ không có lần sau!"
Danh sách chương