Lúc tới xe ba bánh nặng trĩu nên hai chị em không dám lái mà cũng không thể lái được.

Mà lúc trở về thì Tô Mạn Mạn cưỡi xe ba bánh, chở Tô Vi Vi, lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.

Chờ đến khi Tô Vi Vi đổ hết tất cả tiền mà buổi sáng hôm nay kiếm được lên trên bàn thì gương mặt dịu dàng của Tô Mạn Mạn đều sắp không căng nổi.

“Này, đây là bao nhiêu tiền vậy”.

“306 đồng”.

Tô Vi Vi không hề nghĩ ngợi đáp.

Giữa trưa hôm nay bọn họ bán ra được tổng cộng 102 phần cơm trộn, 3 đồng tiền một phần, nhân lên không phải là 306 đồng à.

Con số này khá là cát lợi.

“A…… Bán được nhiều tiền như vậy à?”

Cả một buổi Tô Mạn Mạn chỉ lặp đi lặp lại động tác múc đồ ăn rồi đóng gói, căn bản không nghĩ tới có thể bán được nhiều như vậy.

Hơn nữa……



Cô đi rửa chén ở tiệm cơm, cực cực khổ khổ làm việc cả ngày thì một tháng cũng mới kiếm được 150 đồng, một ngày 5 đồng tiền.

Nhưng hôm nay cô với em gái mới làm có một buổi sáng mà đã kiếm được 306 đồng rồi? “Nếu như chị không tin thì đếm lại đi, nhưng mà 306 đồng này còn phải trừ đi chi phí nguyên vật liệu, mua thịt 100 đồng, mua rau và phối liệu kèm theo mất 50 đồng, xe đẩy tay 5 khối, còn có 30 đồng tiền cơm, cộng lại là mất 185 đồng phí nguyên vật liệu, nói cách khác cả một buổi chúng ta chỉ lời được 121 đồng thôi”.

Tô Vi Vi nhanh chóng báo ra con số mình tính được.

Đương nhiên, 50 đồng mua rau và gia vị kia trên thực tế là không mất, đều là do cô lấy ra từ trong không gian, nhưng đương nhiên vẫn phải tính vào chi phí nguyên vật liệu.

“121 đồng cũng rất nhiều rồi!”

Còn nhiều hơn cả thu nhập một tháng của cô!

“Vi Vi, hay là chúng ta lại đi mua thêm chút thịt và rau, buổi tối lại đi bán một lần nữa?”

Tô Mạn Mạn nếm được sự vui sướng khi kiếm được tiền.

Thì ra làm buôn bán lại dễ kiếm tiền như thế?

Nhưng Tô Vi Vi lại lắc đầu.



“Buổi tối thì thôi đi, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của công nhân ngắn, có người không muốn về nhà nấu cơm hoặc là nhà quá xa nên mới đi ra quanh nhà xưởng mua đồ ăn, cho nên việc bán cơm buổi trưa mới tốt như thế. Nhưng buổi tối chắc chắn mọi người đều về nhà ăn cơm, người muốn mua cơm trộn ít ỏi không có mấy, chúng ta có làm cũng không bán được bao nhiêu”.

Tô Mạn Mạn có chút thất vọng, nhưng cũng biết lời em gái nói là đúng.

Nhưng mà thất vọng cũng chỉ có một chút, Tô Mạn Mạn rất nhanh lại vui vẻ lên, đếm lại 306 đồng ở trên bàn một lần nữa.

Một ngày là có thể kiếm lời 121 đồng, vậy thì một tháng là có thể kiếm được hơn 3.000 đồng đấy.

Tính như vậy thì còn nhiều hơn cả tiền lương của ba mẹ nữa.

“Vi Vi nhà chúng ta thật lợi hại!”

Tô Mạn Mạn vui vẻ sờ sờ khuôn mặt nhỏ của em gái.

Trên mặt là nụ cười tươi rói.

“Buổi tối hôm nay chị làm món thịt kho mà em thích ăn được không?”

Tô Vi Vi nghĩ tới thịt kho mà chị gái làm, món kho vừa chua vừa cay, ăn với cơm thì quả thực tuyệt vời, nghĩ tới thôi đã chảy nước miếng.

“Được được, liền ăn thịt kho, em lại đi tới chợ bán thức ăn mua thịt bò cho chị, em sẽ mua một khối to!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện