Cho đến khi Tô Vi Vi tiêu hết 5000 đồng tiền mà cô mang theo, cuối cùng mới chịu dừng lại.

Trong khoảng thời gian này tiền bán thịt nướng đều do Tô Vi Vi thu.

Tô Vi Vi để lại một phần tiền cho hoạt động của quầy thịt nướng và chi tiêu trong nhà, tiền dư còn lại cô chia làm hai nửa.

Một nửa đưa mẹ Tô, một phần khác chính là tiền vốn của Tô Vi Vi ngày hôm nay.

Nhìn mấy bao lớn trên mặt đất, Tô Vi Vi tràn đầy cảm giác thành tựu.

Những bộ quần áo này, đều là cô dựa theo hiểu biết của thời đại này và độ thẩm mỹ cao cấp để mua, dự kiến hoàn toàn có thể tạo nên sức nóng khi bày ở chợ đêm.

5000 đồng tiền quần áo, ít nhất có thể bán ra 10.000 đến 15.000 đồng! Trở tay là lợi nhuận gấp hai ba lần.

Quả thật lợi nhuận kếch xù hơn so với nướng BBQ.

“Đi, chị gái bao xe chở ‘em’ về!”

Tâm trạng Tô Vi Vi rất tốt, để Cố Dung Thời trông quần áo đợi ở cổng lớn, cô tự mình đi thuê xe.

Nhiều bao hàng như vậy, nếu lại ngồi xe khách rất phiền phức, cô và Cố Dung Thời vẫn là hai đứa trẻ, thuê xe thuận tiện hơn, về thẳng nhà, còn có thể nhờ tài xế mang giúp đồ lên xe.

Tô Vi Vi vui sướng lên đường trở về nhà với rất nhiều chiến lợi phẩm và kẻ gánh tội.



Nhà họ Tô.

“Tô Vi Vi!”

Tiếng gầm giận dữ của mẹ Tô vang tận mây xanh.

“Đứa bé đáng chết này, con dám lén một mình đi đến thành phố Ô! Còn mua nhiều quần áo như vậy!”

Mẹ Tô quả thực sắp bị tức chết.

Nếu không phải ba Tô và hai anh họ Hướng Đông Hướng Tây ngăn cản thì cây chổi trong tay mẹ Tô đã thân mật tiếp xúc với Tô Vi Vi rồi.

Đứa bé này, một từ đơn giản không thể mô tả được cô.

Vậy mà cũng dám làm!

“Ngăn cản tôi làm gì, trẻ nhỏ không nghe lời phải đánh, đánh một lần không nghe lời thì đánh hai lần, đánh cho tới khi nào nghe lời mới thôi!”

Từ nhỏ mẹ Tô đã thấy ông ngoại dùng tư tưởng ‘Dùng gậy dạy con’ để giáo dục mấy anh em, bây giờ, bà đem toàn bộ tư tưởng này truyền lên người Tô Vi Vi.

“Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ xem mẹ dọa Vi Vi kìa.”

Tô Mạn Mạn ôm Tô Vi Vi, vẻ mặt đau lòng.



“Vi Vi chỉ là thích quần áo đẹp thôi.”

“Thích cũng không thể tiêu phí 5000 đồng mua quần áo! Đống này mặc tới ngày tháng năm nào mới hết? Đây là đồ phá của! Xem mẹ có đánh chết đứa con phá của này không!”

Mẹ Tô nghe xong, lửa giận càng sâu.

5000 đồng!

Trong nhà vừa mới bắt đầu kinh doanh, tiền tiết kiệm của cả nhà còn chưa được nhiều như vậy.

Nhưng con gái ra ngoài một chuyến, lại tiêu hết 5000 đồng mua quần áo!

“Con tiêu tiền của con, có gì mà không được chứ.”

Tô Vi Vi trốn phía sau Tô Mạn Mạn nói thầm.

Cô quay đầu nhìn Cố Dung Thời bên cạnh, người đã chứng kiến toàn bộ cuộc ‘Thảm án nhà họ Tô’.

Người gánh tội, đây là lúc thể hiện kỹ năng thật sự đó!

Cố · gánh tội· Dung Thời nhanh chóng nắm bắt ánh mắt của Tô Vi Vi.

“Dì, thật ra chuyện này là do cháu kêu Vi Vi làm, dì muốn phạt hãy phạt cháu đi”

Tô Vi Vi: Tốt lắm, người gánh tội!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện