Tô Vi Vi ngồi xổm ở trên cầu, duỗi tay xuống hái đài sen trong hồ.
Lúc này, hồ sen còn chưa được canh phòng nghiêm ngặt nên có không ít người đều tới đây để hái đài sen và thưởng thức hoa sen, cho nên Tô Vi Vi hái đài sen cũng là chuyện bình thường.
Giờ phút này, bên chân của cô đã có mấy đài sen, chỉ là…… Chỉ là hạt sen ngọt thanh đang ở bên người, nhất thời khiến Tô Vi Vi thèm ăn nên tất cả hạt sen đều vào trong bụng nhỏ của cô rồi, cho nên muốn trồng hoa sen vào trong không gian thì cô phải tiếp tục đi hái đài sen.
Rốt cuộc cũng hái được thêm hai cái đài sen nữa, nhưng Tô Vi Vi không dám giữ ở trong tay mà trực tiếp ném vào trong không gian, trồng trong một hồ nước.
Ừm, nghĩ đến chỉ mấy ngày nữa là cô có thể ăn được củ sen và hạt sen tươi ngon ở trong không gian rồi.
Hoa sen để làm cháo, chè hạt sen, ngó sen thái sợi xào cay, bánh trôi bột củ sen, xé gà củ sen, lá sen bún thịt……
Cô tới đây.
……
“Ầm vang.”
Thời tiết tháng 7 thay đổi bất thường, vừa mới rồi mặt trời còn đang lên cao, trong nháy mắt mưa liền rơi xuống.
Cũng may đời trước Tô Vi Vi có thói quen ra cửa sẽ mang ô, giọt mưa vừa rơi xuống thì cô đã lấy ô từ trong không gian ra để che mưa rồi.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Tô Vi Vi chuẩn bị về nhà.
Cha mẹ và chị gái phải làm việc vất vả nên Tô Vi Vi chuẩn bị khai triển một thân tay nghề nấu ăn của mình.
Nhưng mới vừa đi vài bước, Tô Vi Vi liền phát hiện bên dưới tán cây có một dáng người quen thuộc.
“Tiểu ca ca?”
Cố Dung Thời đứng ở dưới tán cây để tránh mưa, anh mới vừa gọi điện thoại kêu xe lại đây thì liền nghe được một giọng nói có hơi quen thuộc.
Theo thanh âm mà nhìn lại, cô giá nhỏ gầy yếu đang đứng che ô ở trên dù nhìn lại phía này, khi chạm phải ánh mắt của anh thì cô lập tức cười khanh khách chạy tới, lại giơ ô cao hơn, che một vùng trời trên đỉnh đầu của cả hai.
“Cảm ơn.”
Cố Dung Thời gật đầu với cô.
Vừa mới giúp cô một phen, quay đầu cô liền giúp anh che mưa, một mổ một uống, nghĩ cũng thật có duyên.
“Không cần khách khí.”
Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhìn anh đẹp trai đang đứng trước mặt, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Tiểu ca ca, em tên là Tô Vi Vi, anh tên là gì?”
Sau khi trọng sinh lại có thể gặp được một tiểu soái ca có chất lượng cao đến mức này, thật đáng để kỷ niệm.
Nếu mà có di động thì Tô Vi Vi còn muốn chụp vài tấm ảnh để kỷ niệm nữa đó.
“Cố Dung Thời.”
Cố Dung Thời lời ít mà ý nhiều, sau đó…… Không còn lời gì sau đó nữa.
Tiểu ca ca chẳng những có vẻ ngoài đẹp trai, mà tính cách cũng thật lạnh lùng.
Càng phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Tô Vi Vi nghĩ ngợi, liền cảm thấy bản thân phải để lại ấm tượng khắc sâu với tiểu ca ca mới được.
Dựa vào ba lô để làm màn che, Tô Vi Vi móc ra một đóa hoa nhỏ màu tím.
“Tiểu ca ca, tặng cho anh, cảm ơn lúc trước anh đã giúp em.”
Cố Dung Thời: Lần đầu tiên trong đời được người khác tặng hoa, thế mà lại là cô gái nhỏ gầy yếu trước mắt này.
Cảm giác…… Có chút kỳ diệu.
Cố Dung Thời khô cằn tiếp nhận “hoa” mà Tô Vi Vi đưa tới, nhất thời không nói gì.
Lúc này, hồ sen còn chưa được canh phòng nghiêm ngặt nên có không ít người đều tới đây để hái đài sen và thưởng thức hoa sen, cho nên Tô Vi Vi hái đài sen cũng là chuyện bình thường.
Giờ phút này, bên chân của cô đã có mấy đài sen, chỉ là…… Chỉ là hạt sen ngọt thanh đang ở bên người, nhất thời khiến Tô Vi Vi thèm ăn nên tất cả hạt sen đều vào trong bụng nhỏ của cô rồi, cho nên muốn trồng hoa sen vào trong không gian thì cô phải tiếp tục đi hái đài sen.
Rốt cuộc cũng hái được thêm hai cái đài sen nữa, nhưng Tô Vi Vi không dám giữ ở trong tay mà trực tiếp ném vào trong không gian, trồng trong một hồ nước.
Ừm, nghĩ đến chỉ mấy ngày nữa là cô có thể ăn được củ sen và hạt sen tươi ngon ở trong không gian rồi.
Hoa sen để làm cháo, chè hạt sen, ngó sen thái sợi xào cay, bánh trôi bột củ sen, xé gà củ sen, lá sen bún thịt……
Cô tới đây.
……
“Ầm vang.”
Thời tiết tháng 7 thay đổi bất thường, vừa mới rồi mặt trời còn đang lên cao, trong nháy mắt mưa liền rơi xuống.
Cũng may đời trước Tô Vi Vi có thói quen ra cửa sẽ mang ô, giọt mưa vừa rơi xuống thì cô đã lấy ô từ trong không gian ra để che mưa rồi.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Tô Vi Vi chuẩn bị về nhà.
Cha mẹ và chị gái phải làm việc vất vả nên Tô Vi Vi chuẩn bị khai triển một thân tay nghề nấu ăn của mình.
Nhưng mới vừa đi vài bước, Tô Vi Vi liền phát hiện bên dưới tán cây có một dáng người quen thuộc.
“Tiểu ca ca?”
Cố Dung Thời đứng ở dưới tán cây để tránh mưa, anh mới vừa gọi điện thoại kêu xe lại đây thì liền nghe được một giọng nói có hơi quen thuộc.
Theo thanh âm mà nhìn lại, cô giá nhỏ gầy yếu đang đứng che ô ở trên dù nhìn lại phía này, khi chạm phải ánh mắt của anh thì cô lập tức cười khanh khách chạy tới, lại giơ ô cao hơn, che một vùng trời trên đỉnh đầu của cả hai.
“Cảm ơn.”
Cố Dung Thời gật đầu với cô.
Vừa mới giúp cô một phen, quay đầu cô liền giúp anh che mưa, một mổ một uống, nghĩ cũng thật có duyên.
“Không cần khách khí.”
Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhìn anh đẹp trai đang đứng trước mặt, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Tiểu ca ca, em tên là Tô Vi Vi, anh tên là gì?”
Sau khi trọng sinh lại có thể gặp được một tiểu soái ca có chất lượng cao đến mức này, thật đáng để kỷ niệm.
Nếu mà có di động thì Tô Vi Vi còn muốn chụp vài tấm ảnh để kỷ niệm nữa đó.
“Cố Dung Thời.”
Cố Dung Thời lời ít mà ý nhiều, sau đó…… Không còn lời gì sau đó nữa.
Tiểu ca ca chẳng những có vẻ ngoài đẹp trai, mà tính cách cũng thật lạnh lùng.
Càng phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Tô Vi Vi nghĩ ngợi, liền cảm thấy bản thân phải để lại ấm tượng khắc sâu với tiểu ca ca mới được.
Dựa vào ba lô để làm màn che, Tô Vi Vi móc ra một đóa hoa nhỏ màu tím.
“Tiểu ca ca, tặng cho anh, cảm ơn lúc trước anh đã giúp em.”
Cố Dung Thời: Lần đầu tiên trong đời được người khác tặng hoa, thế mà lại là cô gái nhỏ gầy yếu trước mắt này.
Cảm giác…… Có chút kỳ diệu.
Cố Dung Thời khô cằn tiếp nhận “hoa” mà Tô Vi Vi đưa tới, nhất thời không nói gì.
Danh sách chương