Người nọ cười cười không nói nữa, Kỳ Văn Diệp nghiêm mặt, giương mặt, nói người nọ một hồi.

"Bác là người lớn mà nói chuyện không có suy nghĩ? Anh hai cháu đã có vợ, chị Kiều cũng đã gả chồng, hai bọn họ bao lâu rồi không gặp nhau, sao có thể đem chuyện này ra nói giỡn? Người nghe không thoải mái thì sao?"

"Cái thằng nhóc này, ta chỉ là nói giỡn thôi mà!"

"Chuyện này không thể đem ra đùa, không có vui lắm đâu!"

Kỳ Văn Diệp nói đến mức người nọ mặt mày xám xịt bỏ đi làm việc.

Rốt cuộc trong mắt Kỳ Bác Ngạn có một chút ý cười, duỗi tay vỗ bả vai của Kỳ Văn Diệp, khen ngợi: "Không tồi!"

Kỳ Văn Diệp không khỏi nở nụ cười, "Đây chính là chuyện nhà chúng ta, sao có thể mặc kệ bọn họ nói bậy!"

Lưu Thúy Hoa bên này đang làm việc rất chuyên chú, liền nghe có người nói thằng hai nhà bà đã trở về.

Không thể tin mấy lời này, Lưu Thủy Hoa đứng dậy nhìn xung quanh, thật sự thấy thằng con trai thứ hai của mình đang đi về hướng này, nước mắt bà không nhịn được mà thi nhau rơi, bà mau chóng lau đi.

"Cái thằng này, nó còn biết về nhà

Cùng với tiếng của Lưu Thúy Hoa, Ngô Ái Trân cũng đứng dậy, thấy Kỳ Bác Ngạn, thì mặt mày ninh lại.

"Em hai sao đột nhiên quay về? Vừa nãy chúng ta ra đồng còn nhìn thấy Kiều Tịch Ngôn, hai người bọn họ không phải cùng nhau quay về di?"

"Ai da, không phải lời đồn trong thôn là thật đấy chứ"

"Mẹ thấy con hồ đồ quá rồi, lời này cũng có thể nói bậy, người khác nói thì thôi đi, con là chị dâu, ở bên ngoài không giữ mồm giữ miệng, con ngại mọi người đồn thổi chưa đủ nhảm đúng không?"

"Ai da, mẹ, mẹ đừng đánh con, con chỉ nói thôi mà, là con nói bậy, mẹ đừng đánh nữa a!"

Ngô Ái Trần ở trên ruộng nhảy nhảy, dẫm phải dây khoai lang đỏ, còn dẫm Ngô Ái Trân cả một củ khoai, Lưu Thủy Hoa chỉ Ngô Ái Trân mà mắng.

"Con nhảy thêm một cái nữa coi, mẹ đánh gãy chân con, con, cái đồ hỗn trướng này, con để cho mẹ sống thêm mấy năm không được ả, con còn đạp khoai lang"

"Ai da, ai da con sai rồi! Mẹ, em hai, em hai đang tới đây!"

Ngô Ái Trân một bên nhận sai, một bên dời sự

chú ý của Lưu Thúy Hoa.

Lưu Thúy Hoa thấy Kỳ Bác Ngạn có bao nhiêu vui mừng thì cũng có bấy nhiêu khẩn trương.

Trên tay bà buộc một cái khăn lông, vốn là dùng để lau mồ hôi, lúc này bị bà cởi xuốngphủi phủi người mình, để phủi hết bụi bẩn.

"Sao lại quay về? Còn công việc đang làm thì sao?"

Kỳ Văn Diệp há miệng không biết nói gì, vốn tưởng mẹ có thể nói câu gì hay ho, cậu định nói gì đó, nhưng thấy mặt méo xệch thì đem lời định nói nuốt xuống.

Kỳ Văn Diệp nhìn hiểu sắc mặt của mẹ, nhưng Ngô Ái Trân thì không, còn ồn ào lớn giọng.

"Mẹ, mẹ không phải vẫn luôn ngóng trông em hai về sao, tại sao mẹ còn không cao hứng nữa vậy?".

Lưu Thúy Hoa nắm chặt khăn lông, đôi mắt lạnh buốt nhìn về phía Ngô Ái Trân.

"Tại sao mẹ phải cao hứng? Mẹ đường đường là mẹ muốn gặp con trai còn phải ngóng trông sao, còn phải đợi nó bớt thời gian để về thăm sao? Rốt cuộc mẹ là mẹ hay nó là cha của mẹ mà phải ngóng nó?"

Kỳ Văn Diệp nén cườit rộm nhìn Kỳ Bác Ngạn, tuy có chút lo lắng mẹ và anh hai sẽ cãi nhau, nhưng mà điều đó không ngăn cản cậu xem kịch vui được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện