Kỳ Văn Diệp cùng Kỳ Bác Ngạn đưa cơm về, xã xa, thấy trước nhà mình tụ tập không ít người.
+
Kỳ Văn Diệp thấy trước cửa nhiều người như vậy, liền cảm thấy không ổn.
"Nhà chúng ta sao nhiều người vậy, không phải bà béo chết tiệt kia lại gây ra chuyện gì đấy chứ?"
Kỳ Văn Diệp dứt lời, cất bước chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Nhường một chút, nhường một chút, các người tụ trước nhà tôi làm gì?"
Phía sau, Kỳ Bác Ngạn cũng nhíu mày, không tự chủ được bước nhanh hơn một chút.
Nghe tiếng Kỳ Văn Diệp, mấy người quay lại nhìn, Thẩm Tú Anh nằm ở giữa, che miệng.
"Văn Diệp, Bác Ngạn đã về rồi à, mau đến đây xem Tú Anh, bà ấy vừa mới ngã trước nhà hai người, răng cũng bị rớt, vợ Bác Ngạn thấy cũng không thèm ra nhìn!"
"Văn Diệp, con mau ra gọi mẹ con, bác Tú Anh bị ngã chảy máu, mau đưa bác ấy đi khám bệnh!"
Thì ra là bác Tú Anh ở trước nhà bọn họ bị ngã, còn bị ngã đến chảy máu, nhưng chị dâu trong nhà không thèm ra nhìn một cái.
Lúc này, Thẩm Tú Anh đột nhiên rên hừ hừ vài tiếng.
Kỳ Văn Diệp vừa nghe, liền gân cổ lên phản bác, "Ai nói bị ngã trong nhà tôi, rõ ràng là ở bên ngoài, tôi còn thấy máu ở cửa kìa!"
"Sao, ngã một cái cũng muốn nhà chúng tôi bồi thường? Tưởng nhà chúng tôi coi tiền như rác à?".
Kỳ Văn Diệp không phải nhằm vào hai vị kia, mà nhằm vào Thẩm Tú Anh. Ở trong lòng cậu, Thẩm Tú Anh không phải dạng tốt lành gì, mượn đồ nhà cậu còn chưa tính, còn thường xuyên trộm gà. Lần đó cậu phát hiện được, sau đó lén lấy lại gà về.
Cậu lúc đó quên nói với mọi người trong thôn, đầu óc nóng lên, liền đem gà lấy về, cũng không tố cáo bà tay. Lúc ấy mẹ đã nói, dù sao cũng đã trộm được gà, thôi bỏ đi, vì vậy cậu cũng đã quên.
Thẩm Tú Anh bị ngã gãy cái rằng, nói chuyện bị gió lọt vào, chống eo gào lên, "Ai nói không liên quan đến nhà các người? Chính là Kỳ Bắc Ngàn lấy được người vợ tốt á, lấy chó thả ra. căn ta, ta mới bị ngã thể này, nếu hôm nay nhà mấy người không bồi thường, ta không để yên đầu!"
Kỳ Văn Diệp mới đầu còn tưởng Mạnh Dao gây họa, lúc này vừa nghe đến cô, răng liên cắn chặt.
Bất quá, Kỳ Văn Diệp cũng thông minh, không trực tiếp nói với Thẩm Tú Anh về vấn đề này, nổi giận đùng đùng hỏi lại"Ai biểu bả qua nhà tôi? Ai cho bà vào? Nhà chúng tôi muốn vào là vào sao? Bà tự tiện vào bị Hồ Tử cắn là đúng nói, ai biết bà có trộm đồ hay không? "Mày, cái thằng nhãi ranh..."
Thẩm Tú Anh không nhịn được hết ùm lên.
====================================
Mạnh Dao muốn nói muốn lấy đồ ngon cho Hổ Tử, cái đuôi nó vểnh lên tận trời.
Biết Hồ Tử muốn ăn, Mạnh Dao lập tức mang nó vào bếp.
Vì lấy lòng Hổ Tử, Mạnh Dao hầm nửa chén cháo, còn lấy miếng bánh lạc áp chảo còn lấy thêm đồ ăn kèm. Lấy cái chậu Hổ Tử hay ăn rửa sạch, Hổ Tử bên này rung đùi đắc ý.
Mạnh Dao vừa mới chuẩn bị làm thì nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, chỉ là không để ý, thẳng tới nghe được giọng của Kỳ Văn Diệp kêu quan quát, cô nhíu mày đi ra cửa.
+
Kỳ Văn Diệp thấy trước cửa nhiều người như vậy, liền cảm thấy không ổn.
"Nhà chúng ta sao nhiều người vậy, không phải bà béo chết tiệt kia lại gây ra chuyện gì đấy chứ?"
Kỳ Văn Diệp dứt lời, cất bước chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Nhường một chút, nhường một chút, các người tụ trước nhà tôi làm gì?"
Phía sau, Kỳ Bác Ngạn cũng nhíu mày, không tự chủ được bước nhanh hơn một chút.
Nghe tiếng Kỳ Văn Diệp, mấy người quay lại nhìn, Thẩm Tú Anh nằm ở giữa, che miệng.
"Văn Diệp, Bác Ngạn đã về rồi à, mau đến đây xem Tú Anh, bà ấy vừa mới ngã trước nhà hai người, răng cũng bị rớt, vợ Bác Ngạn thấy cũng không thèm ra nhìn!"
"Văn Diệp, con mau ra gọi mẹ con, bác Tú Anh bị ngã chảy máu, mau đưa bác ấy đi khám bệnh!"
Thì ra là bác Tú Anh ở trước nhà bọn họ bị ngã, còn bị ngã đến chảy máu, nhưng chị dâu trong nhà không thèm ra nhìn một cái.
Lúc này, Thẩm Tú Anh đột nhiên rên hừ hừ vài tiếng.
Kỳ Văn Diệp vừa nghe, liền gân cổ lên phản bác, "Ai nói bị ngã trong nhà tôi, rõ ràng là ở bên ngoài, tôi còn thấy máu ở cửa kìa!"
"Sao, ngã một cái cũng muốn nhà chúng tôi bồi thường? Tưởng nhà chúng tôi coi tiền như rác à?".
Kỳ Văn Diệp không phải nhằm vào hai vị kia, mà nhằm vào Thẩm Tú Anh. Ở trong lòng cậu, Thẩm Tú Anh không phải dạng tốt lành gì, mượn đồ nhà cậu còn chưa tính, còn thường xuyên trộm gà. Lần đó cậu phát hiện được, sau đó lén lấy lại gà về.
Cậu lúc đó quên nói với mọi người trong thôn, đầu óc nóng lên, liền đem gà lấy về, cũng không tố cáo bà tay. Lúc ấy mẹ đã nói, dù sao cũng đã trộm được gà, thôi bỏ đi, vì vậy cậu cũng đã quên.
Thẩm Tú Anh bị ngã gãy cái rằng, nói chuyện bị gió lọt vào, chống eo gào lên, "Ai nói không liên quan đến nhà các người? Chính là Kỳ Bắc Ngàn lấy được người vợ tốt á, lấy chó thả ra. căn ta, ta mới bị ngã thể này, nếu hôm nay nhà mấy người không bồi thường, ta không để yên đầu!"
Kỳ Văn Diệp mới đầu còn tưởng Mạnh Dao gây họa, lúc này vừa nghe đến cô, răng liên cắn chặt.
Bất quá, Kỳ Văn Diệp cũng thông minh, không trực tiếp nói với Thẩm Tú Anh về vấn đề này, nổi giận đùng đùng hỏi lại"Ai biểu bả qua nhà tôi? Ai cho bà vào? Nhà chúng tôi muốn vào là vào sao? Bà tự tiện vào bị Hồ Tử cắn là đúng nói, ai biết bà có trộm đồ hay không? "Mày, cái thằng nhãi ranh..."
Thẩm Tú Anh không nhịn được hết ùm lên.
====================================
Mạnh Dao muốn nói muốn lấy đồ ngon cho Hổ Tử, cái đuôi nó vểnh lên tận trời.
Biết Hồ Tử muốn ăn, Mạnh Dao lập tức mang nó vào bếp.
Vì lấy lòng Hổ Tử, Mạnh Dao hầm nửa chén cháo, còn lấy miếng bánh lạc áp chảo còn lấy thêm đồ ăn kèm. Lấy cái chậu Hổ Tử hay ăn rửa sạch, Hổ Tử bên này rung đùi đắc ý.
Mạnh Dao vừa mới chuẩn bị làm thì nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, chỉ là không để ý, thẳng tới nghe được giọng của Kỳ Văn Diệp kêu quan quát, cô nhíu mày đi ra cửa.
Danh sách chương