Kỳ Bác Ngạn bị rống mà ngẩn người, biểu tình vô cùng mờ mịt nhìn Mạnh Dao,

Khuôn mặt tuấn mĩ, đẹp như được điêu khắc, nhưng giờ phút này đứng trước mặt Mạnh Dao lại có chút vô tội cùng ủy khuất.

Đúng là gặp quỷ mà!

"Anh tránh xa một chút!"

Mạnh Dao không kiên nhẫn mà xua tay với Kỳ Bác Ngạn, đem khoảng cách hai người kéo ra. Muốn gì đây? Muốn dọa cô chết đúng không? Mạnh Dao cảm thấy Kỳ Bác Ngạn dọa cô, nhưng ở trong mắt người ngoài, là Mạnh Dao đang dọa Kỳ Bác Ngạn.

Động tác của Kỳ Bác Ngạn quá nhanh, Đào Phóng không kịp xuống xe mở cửa cho anh, chờ đến khi anh ta xuống xe, nhìn thấy giống như Kỳ Bác Ngạn bị đe dọa mới lập tức vọt qua.

Người còn chưa đến chỗ, thế nhưng anh ta lại thấy Kỳ tổng luôn cao lãnh, lại dũng ngữ khí yếu ớt nói: "Anh chỉ là, muốn giúp em cầm đồ trên tay", Đào Phóng thiếu chút nữa trượt chân, té ngã.

"Không cần!"

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Dao là mở miệng cự tuyệt, nhưng nói xong lại cảm thấy hối hận.

Nặng như vậy, một lát nữa cầm về, nhất định sẽ mệt chết cô, thật vất vả mới có người giúp, cự tuyệt cái gì mà cự tuyệt?

Manh Dao trong lòng hối hận đến khóc ròng, trên mặt lại ngẩng cằm, cậy mạnh, xách túi liền đi.

Kỳ Bác Ngạn tay bắt được cái túi, nhàn nhạt nói: "Để trên xe, mang về!"

Mạnh Dao do dự không biết nên buông tay hay không.

Lúc này, một gương mặt tươi cười xuất hiện, thân thiện cứ như đã quen Mạnh Dao từ lâu rồi, không chút khách khí hỗ trợ, "Để trên xe, để trên xe, nhiều đồ như vậy sao có thể xách tay, mau bỏ lên xe, có xe, sao lại không bỏ!"

Đào Phóng nhanh tay giúp đỡ giành lấy, Mạnh Dao không thể không buông tay. Đúng là không có đồ nặng, cả người nhẹ nhàng hẳn.

"Để tôi, để tôi!"

Thân là trợ lý của Kỳ Bác Ngạn, Đào Phóng muốn tự nhận hết thảy xử việc thay có sếp mình, bao gồm cả việc vặt vãnh, tích cực cầm đồ trên tay Kỳ Bác Ngạn, đem đến bỏ vào xe.

Kỳ Bác Ngạn thấy mình giúp đỡ thì Mạnh Dao không cần, nhưng Kỳ Phóng lại đây nói hai câu, Mạnh Dao liền đưa đồ, ánh mắt nhìn Đào Phóng có chút không thích hợp.

Bọn họ quen biết nhau sao?

Kỳ Bác Ngạn không hỏi ra, môi mấp mấy, cố ý kết thân với Mạnh Dao: "Lên xe, cần phải đi rồi!"

Cô cũng lên xe sao?

Mạnh Dao chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, trong lúc nhất thời chưa có trả lời.

Đào Phóng một bộ dạng quen thuộc, mặc dù anh ta chưa gặp Mạnh Dao lần nào, cũng không biết tên họ của cô nhưng vẫn nói.

"Đúng đúng đúng, lên xe lên xe, xe đi nhanh hơn, nếu mà cô đi bộ phải buổi trưa mới về đến nhà!"

Mạnh Dao suy nghĩ một chút, một bên là thành thời về nhà, một bên thì cô không muốn tiếp xúc nhiều với trùm cuối, lần này trực tiếp cự tuyệt, "Trên trấn tôi còn có việc, không ngồi xe, phiền anh mang đồ về nhà giảm tôi!"

Thấy cô cự tuyệt, Đào Phóng liếc mắt nhìn sếp mình xin giúp đỡ.

Kỳ Bác Ngạn dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Đào Phóng

Anh kêu cô lên xe thì cô trực tiếp cự tuyệt.

Còn Đào Phóng kêu cô lên, tuy cô cũng cự tuyệt nhưng lại giải thích với anh ta.

Kỳ Bác Ngạn thấy trong lòng mình nổ tanh tách, mím môi, không hé răng.

Anh không lên tiếng, không đưa ra chỉ thị, Đào Phóng thân làm trợ lý sao có thể tùy tiện ngăn lại, chính vì vậy Mạnh Dao nghênh ngang rời di.

Đối với quan hệ của Kỳ Bác Ngạn với Đào Phóng, một chút nghi ngờ cũng không có, đối với ô tô của Kỳ Bác Ngạn, cũng chỉ kinh ngạc một chút, không có tò mò quá nhiều.

+

Kỳ Bác Ngạn thấy bóng dáng tiêu sái của Mạnh Dao, mày hơi nhíu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện