Mạnh Dao cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, rốt cuộc giữa trùm cuối cùng nữ chính xảy ra chuyện gì! Cổ không nhịn được mà hỏi Kỳ Bác Ngạn: "Anh cái kia...Kiều Tịch Ngôn, cùng nhau lớn lên, quan hệ với cô ta nên tốt mới phải?"

Kỳ Bác Ngạn không rõ vì sao Mạnh Dao hỏi vấn đề này, nhưng vẫn rất mau trả lời cô: "Còn tốt!"

Mạnh Dao nghe được câu trả lời thì vò đầu, trùm cuối nói chuyện kiểu này đúng là làm người ta nghẹn chết, hỏi cái gì thì nói cái đó, kiểu này nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn.

Cô khua tay múa chân để miêu tả cho anh hiểu: "Anh nói rõ hơn chút đi, quan hệ còn tốt là sao, quan hệ tốt mà anh lại lãnh đạm với cô ta như vậy? Có phải là anh...Cùng cô ta bực bội?"

"Bực bội?"

Trực giác nói cho Kỳ Bác Ngạn biết, có chỗ nào đó không đúng, nhưng còn không đúng chỗ nào thì lại anh lại không rõ.

"Lúc còn nhỏ, mẹ bảo anh phải chiếu cố em gái."

Kỳ Bác Ngạn nói đến đây không khỏi nhíu mày,

Từ nhỏ đến lớn đều xem Kiểu Tịch Ngôn như em gái mà chiếu cố, nhất thời đã thành thói quen.

"Mẹ vẫn luôn nói Kiều Tịch Ngôn là em gái, anh đều cho rằng như vậy, cho nên quan hệ còn tốt!"

Em gái? Mắt Mạnh Dao liền chớp đến lợi hại.

Trong sách có nói, trùm cuối từ nhỏ đã đem Kiều Tịch Ngôn xem như em gái, cho đến khi cô ta gả chồng, mới phát hiện trong lòng mình có người em gái này.

"Nhưng em nói bực bội cũng đúng".

Kỳ Bắc Ngạn vừa thốt ra, ánh mắt Mạnh Dao lập tức sáng lên.

Cô nói mà, hai người này có chút không thích hợp. Quả nhiên là chuẩn không cần chính.

"Kiều Tịch Ngôn làm việc không từ thủ đoạn, không thích hợp để giao tiếp!

"A?"

Mạnh Dao không nghĩ trùm cuối sẽ đánh giá nữ chính như thế.

Nhịn không được tò mò, lại hỏi: "Cô ta làm cái gì...Mà anh nói cô ta không từ thủ đoạn? Đương nhiên, nếu anh không muốn nói thì xem như tôi chưa hỏi"

Nói xong, Mạnh Dao cắn răng, giả bộ nở nụ cười thật tươi, nhưng lỗ tai lại dựng lên, e sợ mình bỏ sót chữ nào.

Cũng may là Kỳ Bác Ngạn mở miệng, bằng không Mạnh Dao tò mò đến ngủ không yên mất.

"Kiều Tịch Ngôn bôi nhọ thanh danh của đối thủ, còn cho người đi phá thành phẩm của người khác!"

Mạnh Dao "Nga" một tiếng.

Cái này trong sách cũng có nói, nữ chính Kiều Tịch Ngôn làm việc cường thế, đủ nhẫn tâm, đây cũng là lý do giúp cô ta trở thành thế hệ phú bà, gả cho một nhà tốt.

Mạnh Dao lập tức hỏi lại: "Đây không phải là bình thường sao? Làm buôn bán, đương nhiên sẽ có cạnh tranh, mà cạnh tranh nhất định sẽ có...Thương vong"

Kỳ Bác Ngạn bình tĩnh gật đầu, tựa hồ như tán thành lời Mạnh Dao nói.

Bất quá anh lại hỏi cô tiếp: "Nếu là em, em cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này?"

Mạnh Dao há miệng thở dốc, cổ định nói "Sẽ" nhưng đối diện với ánh mắt của Kỳ Bác Ngạn, không biết vì sao cổ không thể nói lời này ra khỏi miệng.

Né tránh tầm mắt của anh, cô nghĩ nghĩ rồi mới nói.

"Mỗi người đều có phương thức xử lý khác nhau, việc công kích đối thủ mỗi người đều sẽ làm, chỉ là thủ đoạn không giống nhau, có người ra tay tàn nhẫn, nhưng nó cũng không đại biểu rằng người đó sai, chỉ có thể nói....Không cùng quan điểm.

"Là như thế đó!"

Kỳ Bác Ngạn gật đầu, "Cho nên anh không ủng hộ cách làm này, cùng Kiều Tịch Ngôn duy trì khoảng cách."

Mạnh Dao lúc này mới bừng tỉnh gật đầu.

Cho nên, không phải là trùm cuối không có tình cảm với nữ chính, chỉ là không đồng ý cách làm của cô ta.

Mà xưởng bột mì của nữ chính, trong sách cũng nói, trùm cuối không can dự, chỉ sau khi nữ chính xảy ra chuyện, anh mời cầm tiền giúp nữ chính.

Mạnh Dao đem những việc này xâu chuỗi lại cuối cùng cũng hết nghi hoặc.

Cô nói mà, trùm cuối không nên xa lạ với nữ chính, cũng không biết là trùm cuối có phát hiện tình cảm dành cho nữ chính khác trước đây hay không?

Đôi mắt Mạnh Dao chuyển động, yếu ớt mà hỏi Kỳ Bác Ngạn thêm một câu nữa: "Vậy hiện tại, anh còn coi cô ta là em gái sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện