Cung Thịnh chờ có chút nóng vội. Trong khoảng thời gian này trên triều đình không biết vì sao sóng ngầm mãnh liệt, mấy Hoàng tử, đại thần gì gì đó, ai cũng không làm cho hắn bớt lo!
Cũng may vẫn còn Thái tử tốt, trong lúc dưỡng bệnh vẫn vì hắn phân ưu. Cũng còn có Cửu nhi tử đã từng không được ưa thích này, lớn lên trong âm thầm, lại có thể lập được đại công lao vang dội như vậy. Cho nên, nghe được Cung Quyết đã trở lại, Cung Thịnh phá lệ lộ ra nụ cười vui vẻ mừng rỡ, có chút chờ mong nhìn thấy đứa con trai này.
Trong lòng cảm thán, vẫn là Cung Dĩ Mạt có mắt nhìn người. Ca ca và đệ đệ mà nàng coi trọng, ai cũng đều rất tốt!
Chỉ tiếc....Cung Thịnh nghĩ đến Cung Dĩ Mạt, không khỏi thở dài. Hắn vẫn chưa tìm thấy thi thể của nàng, trong lòng vẫn luôn nhớ mong, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một vài tin tức thật thật giả giả, thế nhưng mỗi lần bỏ công tìm kiếm, lại phát hiện hết thảy đều là sai lầm.
Mà lúc này, Cung Quyết đã tới.
Bởi vì không phải thời gian lâm triều, cho nên, Cung Thịnh triệu kiến hắn ở Chiêu Dương điện. Thấy Cung Quyết đã lớn thành một thiếu niên, hắn khe khẽ thở dài, bọn nhỏ đều đã lớn, hắn...cũng đã già rồi.
Cung Thịnh đầu tiên là tán dương khen ngợi Cung Quyết một phen không dứt, sau đó, mới có chút cẩn thận hỏi.
"Về sự tình của Mạt Nhi....con cũng đã biết rồi đúng không?"
Cung Quyết nghe vậy, trên mặt đúng lúc lộ ra một tia bi thống! Ngay sau đó, hắn kiên định nói: "Nhi thần tin tưởng vững chắc, Hoàng tỷ sẽ không dễ dàng rời đi như vậy!"
Lời nói quả quyết làm Cung Thịnh trong lòng đau xót. "Chuyện này, là Phụ hoàng không tốt...."
"Không trách Phụ hoàng!"
Cung Quyết đột nhiên đánh gãy lời hắn nói, đôi mắt đen như mặc ngọc bình tĩnh nhìn Cung Thịnh, cuối cùng, nhắm mắt lại nói: "Nhi thần hiểu rõ tâm tư của Hoàng tỷ. Nếu là Hoàng tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ thông cảm với Người, cho nên, nhi thần cũng vô cùng thông cảm."
"Ừ" Cung Thịnh rất là cảm động, chỉ cảm thấy dường như tất cả các khúc mắc đều được hóa giải. "Quả nhiên là hài tử cùng lớn lên với con bé, con cũng là một đứa con ngoan của ta!"
Cung Quyết cúi đầu không nói gì.
Cung Thịnh cảm thấy, trong lòng Cung Quyết vẫn có chút đau xót, oán hận, chỉ cần vừa nghĩ như vậy, hắn trong lòng liền thập phần áy náy, cũng quyết định dứt khoát: Ngày mai khi phong bổng lộc, hắn vẫn là nên thưởng cho Cung Quyết một ít bồi thường mới tốt.....Cho nên, hắn cũng không tiếp tục đề cập đến đề tài này, chỉ ôn nhu trấn an:
"Một ngày nào đó, nhất định con bé sẽ lại trở về.....Con....đi nghỉ ngơi trước đi."
Nói rồi, thanh âm khẽ nâng cao một chút, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười to.
"Con lần này lập được công lớn, Trẫm sẽ phong thưởng thật hậu hĩnh. Ngày mai lâm triều, cũng chính là ngày quật khởi của con."
Cung Quyết lúc này mới miễn cưỡng cười cười: "Vâng, đa tạ Phụ hoàng!"
Sau đó, lại cùng Hoàng Đế tán gẫu một hồi, rồi mới dâng lên lễ vật hắn đã chuẩn bị tốt từ sớm. Hoàng Đế mặt mày vui mừng, liền cho hắn lui về nghỉ ngơi.
Kỳ thật, Hoàng Đế hẳn là nên thở phào may mắn, nếu không phải thời điểm tin "đã chết" của Hoàng tỷ truyền tới Tây Châu, lại vừa vặn đúng vào lúc hắn đang bị kẹt ở bình nguyên Hoang Chướng không hề hay biết, nếu không, hắn nhất định sẽ phát điên! Sau đó, Cung Dĩ Mạt lại nhanh chóng xuất hiện, vô hình trung đã cứu lại một trận thiên kiếp!
Rời khỏi Chiêu Dương điện, Cung Quyết một giây cũng không muốn ngây ngốc ở trong cung, thế nhưng lại không còn cách nào khác. Đêm nay, hắn cần phải ở lại, không chỉ bởi vì còn có rất nhiều xã giao cần phải tham dự, mà còn cả một quá trình quy tắc lằng nhằng đang chờ hắn hoàn thành. Cho nên, mặc dù hắn nóng lòng về nhà, cũng chỉ còn cách nhẫn nại.
Thế nhưng không nghĩ tới, lại có người còn gấp gáp hơn cả hắn, cứ thế, khi Cung Quyết vừa ra khỏi Chiêu Dương điện, đã bị cản giữa đường.
Ánh mắt của Cung Triệt cẩn thận dạo qua một vòng bốn người đang đi sau lưng Cung Quyết, sau đó mới thu hồi tiếc hận. Hắn tất nhiên hiểu rõ Cung Dĩ Mạt lúc này sẽ không mạo hiểm tiến cung, thế nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn kỳ vọng.
"Đã không gặp, Cửu đệ biệt lai vô dạng?"
(P/s: biệt lai vô dạng. "biệt lai" nghĩ là từ lúc chia tay đến khi gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu. Cả câu thường được dùng để hỏi thăm, chào đón người lâu ngày không gặp.)
Cung Triệt lúc này đã khôi phục thần thái, tuy rằng nhìn qua còn thực suy yếu, lúc mỉm cười vô cùng ôn hòa, nhưng tinh tế nhìn lại, chỉ cảm thấy nụ cười kia không chạm đáy mắt, trái lại mang theo vài phần hàn ý rét lạnh.
Cung Quyết vô cùng nhạy bén cảm nhận được một tia địch ý, hắn hơi híp híp mắt, có chút trái lòng mà nhoẻn miệng cười.
Hắn lớn lên yêu nghiệt, cười lên lại càng tuấn mỹ. Cung Triệt trong lòng ghen ghét, nghe nói tiểu cô nương trẻ tuổi đều thích người xinh đẹp. Mạt Nhi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, có phải cũng sẽ bị tấm da này của hắn làm cho mê hoặc tâm hồn hay không....
Cung Triệt bởi vì yêu thích Cung Dĩ Mạt, nên liền mang tâm lý cả thế giới đều tranh đoạt cùng hắn. Cung Quyết vô tình bị hắn coi thành tình địch, thế nhưng lại không ngờ, chó ngáp phải ruồi!
(P/s: chó ngáp phải ruồi: ý chỉ sự may mắn, ăn may, vô tình là "ăn" trúng mà không phải là do cố gắng, phấn đầu để đạt đến.)
"Thái tử hữu lễ, Hoàng đệ muốn đi vấn an Hoàng tổ mẫu, xin thứ cho Hoàng đệ không thể phụng bồi."
Cung Triệt thong dong đáp lời. "Thật là may mắn, vừa lúc ta cũng phải đi gặp Hoàng tổ mẫu để bàn chuyện tổ chức đại thọ cho Phụ hoàng. Vừa hay cùng đường, chúng ta liền đi thôi!"
Lý lẽ xác đáng như vậy, Cung Quyết không lại cự tuyệt, chỉ là, hắn nhìn Cung Triệt cười càng thêm quỷ dị, tầm mắt hai người tình cờ va chạm lẫn nhau, bình tĩnh không gợn sóng. Thế nhưng, tùy tùng hai bên đều cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt, chỉ biết âm thầm cúi đầu không nói lời nào!
Cuối cùng, cả hai đều yên lặng cho lui tùy tùng, cùng nhau hướng về Cùng Hi cung của Thái hậu. Hai người, một trầm ổn, lạnh lùng, một ôn nhu, phong nhã, mỗi người một vẻ phong lưu, lại đi cùng một chỗ, thật là thu hút tầm mắt mọi người.
Cung Quyết nhạy bén phát hiện ra có điều không đúng. Người trong cung đối với Cung Triệt vô cùng kính trọng, thậm chí nói là có chút sợ hãi cũng không sai. Cung Triệt vốn dĩ mang dang là người tốt tính, dễ nói chuyện, cung nhân trước nay đều không quá sợ hắn, lúc này xem ra, thật sự đã có điều thay đổi rồi.....
Cung Triệt trong lòng cũng đang cảm thán. Cung Quyết còn tuổi nhỏ, đã lập được công lao vang dội, như vậy ngày sau, chỉ sợ khắp kinh thành ai nấy đều nghe danh của hắn. Cung Triệt cũng không phải lo lắng hắn vượt qua chính mình, chỉ là.....ở trong tầm mắt của Cung Dĩ Mạt, hắn vẫn muốn trở thành người tốt nhất....
Nghĩ đến người yêu dấu hắn ngày đêm tâm niệm, Cung Triệt không nhịn được cười lên một tiếng, cuối cùng cũng hỏi. "Mạt Nhi....nàng có tốt không?"
Xưng hô thân mật này làm bàn tay đặt bên hông Cung Quyết bất ngờ nắm chặt. Trên người hắn trong nháy mắt bộc phát ra sát ý, làm Cung Triệt cảm giác được băng giá, hồ lâu, Cung Quyết mới lạnh lùng cười.
"Nàng có tốt hay không, thì liên quan gì tới ngươi?"
Cung Triệt vừa nghe được tin tức của Cung Dĩ Mạt, cũng không có tâm tư so đo hắn bất kính, hai mắt sáng ngời, bật thốt lên.
"Nàng hiện tại đang ở đâu? Trong kinh thành sao?"
Cung Quyết nhìn Cung Triệt biểu tình kích động, không khỏi trào phúng nói. "Ngươi có tư cách nhìn để gặp lại nàng? Hơn một năm qua, nàng vì ngươi làm nhiều điều đến vậy, thậm chí còn vì ngươi mà bị Hoàng Đế bức phải tự sát! Còn ngươi, thì làm cái gì? Ngươi lấy mặt mũi gì để gặp lại nàng?"
Hắn nói không chút lưu tình, làm Cung Triệt ngẩn người ngây ngốc. Cung Quyết rũ mắt xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, lạnh lùng nói.
"Nếu đã không bảo hộ được nàng, thì thỉnh Thái tử đừng mang thêm phiền toái cho nàng nữa. Hiện tại, trong tay nàng còn đang nắm giữ đồ vật mà bao người khao khát, vì thứ này, nàng đã từng bị người ta bức đến mức phải dùng cái chết mới có thể thoát thân!
Mà bên cạnh ngươi có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Nếu ngươi đi gặp nàng, sẽ chỉ làm cho cảnh ngộ của nàng càng thêm nguy hiểm. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm như vậy đâu!"
Cung Quyết nói xong, cũng không nhìn hắn cái nào, liền lập tức rời đi, để lại Cung Triệt vẫn thất thần đứng tại chỗ, dường như không có cách nào phục hồi lại tinh thần.
Cung Quyết nói không sai, là hắn....suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu hắn cứ tùy tiện đi gặp nàng, sẽ hại nàng bại lộ tung tích. Phụ hoàng, còn có...mấy ca ca đệ đệ khác nữa, vì dã tâm, nhất định sẽ đi lột da nàng!
Trong lòng cảm thán, vẫn là Cung Dĩ Mạt có mắt nhìn người. Ca ca và đệ đệ mà nàng coi trọng, ai cũng đều rất tốt!
Chỉ tiếc....Cung Thịnh nghĩ đến Cung Dĩ Mạt, không khỏi thở dài. Hắn vẫn chưa tìm thấy thi thể của nàng, trong lòng vẫn luôn nhớ mong, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một vài tin tức thật thật giả giả, thế nhưng mỗi lần bỏ công tìm kiếm, lại phát hiện hết thảy đều là sai lầm.
Mà lúc này, Cung Quyết đã tới.
Bởi vì không phải thời gian lâm triều, cho nên, Cung Thịnh triệu kiến hắn ở Chiêu Dương điện. Thấy Cung Quyết đã lớn thành một thiếu niên, hắn khe khẽ thở dài, bọn nhỏ đều đã lớn, hắn...cũng đã già rồi.
Cung Thịnh đầu tiên là tán dương khen ngợi Cung Quyết một phen không dứt, sau đó, mới có chút cẩn thận hỏi.
"Về sự tình của Mạt Nhi....con cũng đã biết rồi đúng không?"
Cung Quyết nghe vậy, trên mặt đúng lúc lộ ra một tia bi thống! Ngay sau đó, hắn kiên định nói: "Nhi thần tin tưởng vững chắc, Hoàng tỷ sẽ không dễ dàng rời đi như vậy!"
Lời nói quả quyết làm Cung Thịnh trong lòng đau xót. "Chuyện này, là Phụ hoàng không tốt...."
"Không trách Phụ hoàng!"
Cung Quyết đột nhiên đánh gãy lời hắn nói, đôi mắt đen như mặc ngọc bình tĩnh nhìn Cung Thịnh, cuối cùng, nhắm mắt lại nói: "Nhi thần hiểu rõ tâm tư của Hoàng tỷ. Nếu là Hoàng tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ thông cảm với Người, cho nên, nhi thần cũng vô cùng thông cảm."
"Ừ" Cung Thịnh rất là cảm động, chỉ cảm thấy dường như tất cả các khúc mắc đều được hóa giải. "Quả nhiên là hài tử cùng lớn lên với con bé, con cũng là một đứa con ngoan của ta!"
Cung Quyết cúi đầu không nói gì.
Cung Thịnh cảm thấy, trong lòng Cung Quyết vẫn có chút đau xót, oán hận, chỉ cần vừa nghĩ như vậy, hắn trong lòng liền thập phần áy náy, cũng quyết định dứt khoát: Ngày mai khi phong bổng lộc, hắn vẫn là nên thưởng cho Cung Quyết một ít bồi thường mới tốt.....Cho nên, hắn cũng không tiếp tục đề cập đến đề tài này, chỉ ôn nhu trấn an:
"Một ngày nào đó, nhất định con bé sẽ lại trở về.....Con....đi nghỉ ngơi trước đi."
Nói rồi, thanh âm khẽ nâng cao một chút, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười to.
"Con lần này lập được công lớn, Trẫm sẽ phong thưởng thật hậu hĩnh. Ngày mai lâm triều, cũng chính là ngày quật khởi của con."
Cung Quyết lúc này mới miễn cưỡng cười cười: "Vâng, đa tạ Phụ hoàng!"
Sau đó, lại cùng Hoàng Đế tán gẫu một hồi, rồi mới dâng lên lễ vật hắn đã chuẩn bị tốt từ sớm. Hoàng Đế mặt mày vui mừng, liền cho hắn lui về nghỉ ngơi.
Kỳ thật, Hoàng Đế hẳn là nên thở phào may mắn, nếu không phải thời điểm tin "đã chết" của Hoàng tỷ truyền tới Tây Châu, lại vừa vặn đúng vào lúc hắn đang bị kẹt ở bình nguyên Hoang Chướng không hề hay biết, nếu không, hắn nhất định sẽ phát điên! Sau đó, Cung Dĩ Mạt lại nhanh chóng xuất hiện, vô hình trung đã cứu lại một trận thiên kiếp!
Rời khỏi Chiêu Dương điện, Cung Quyết một giây cũng không muốn ngây ngốc ở trong cung, thế nhưng lại không còn cách nào khác. Đêm nay, hắn cần phải ở lại, không chỉ bởi vì còn có rất nhiều xã giao cần phải tham dự, mà còn cả một quá trình quy tắc lằng nhằng đang chờ hắn hoàn thành. Cho nên, mặc dù hắn nóng lòng về nhà, cũng chỉ còn cách nhẫn nại.
Thế nhưng không nghĩ tới, lại có người còn gấp gáp hơn cả hắn, cứ thế, khi Cung Quyết vừa ra khỏi Chiêu Dương điện, đã bị cản giữa đường.
Ánh mắt của Cung Triệt cẩn thận dạo qua một vòng bốn người đang đi sau lưng Cung Quyết, sau đó mới thu hồi tiếc hận. Hắn tất nhiên hiểu rõ Cung Dĩ Mạt lúc này sẽ không mạo hiểm tiến cung, thế nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn kỳ vọng.
"Đã không gặp, Cửu đệ biệt lai vô dạng?"
(P/s: biệt lai vô dạng. "biệt lai" nghĩ là từ lúc chia tay đến khi gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu. Cả câu thường được dùng để hỏi thăm, chào đón người lâu ngày không gặp.)
Cung Triệt lúc này đã khôi phục thần thái, tuy rằng nhìn qua còn thực suy yếu, lúc mỉm cười vô cùng ôn hòa, nhưng tinh tế nhìn lại, chỉ cảm thấy nụ cười kia không chạm đáy mắt, trái lại mang theo vài phần hàn ý rét lạnh.
Cung Quyết vô cùng nhạy bén cảm nhận được một tia địch ý, hắn hơi híp híp mắt, có chút trái lòng mà nhoẻn miệng cười.
Hắn lớn lên yêu nghiệt, cười lên lại càng tuấn mỹ. Cung Triệt trong lòng ghen ghét, nghe nói tiểu cô nương trẻ tuổi đều thích người xinh đẹp. Mạt Nhi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, có phải cũng sẽ bị tấm da này của hắn làm cho mê hoặc tâm hồn hay không....
Cung Triệt bởi vì yêu thích Cung Dĩ Mạt, nên liền mang tâm lý cả thế giới đều tranh đoạt cùng hắn. Cung Quyết vô tình bị hắn coi thành tình địch, thế nhưng lại không ngờ, chó ngáp phải ruồi!
(P/s: chó ngáp phải ruồi: ý chỉ sự may mắn, ăn may, vô tình là "ăn" trúng mà không phải là do cố gắng, phấn đầu để đạt đến.)
"Thái tử hữu lễ, Hoàng đệ muốn đi vấn an Hoàng tổ mẫu, xin thứ cho Hoàng đệ không thể phụng bồi."
Cung Triệt thong dong đáp lời. "Thật là may mắn, vừa lúc ta cũng phải đi gặp Hoàng tổ mẫu để bàn chuyện tổ chức đại thọ cho Phụ hoàng. Vừa hay cùng đường, chúng ta liền đi thôi!"
Lý lẽ xác đáng như vậy, Cung Quyết không lại cự tuyệt, chỉ là, hắn nhìn Cung Triệt cười càng thêm quỷ dị, tầm mắt hai người tình cờ va chạm lẫn nhau, bình tĩnh không gợn sóng. Thế nhưng, tùy tùng hai bên đều cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt, chỉ biết âm thầm cúi đầu không nói lời nào!
Cuối cùng, cả hai đều yên lặng cho lui tùy tùng, cùng nhau hướng về Cùng Hi cung của Thái hậu. Hai người, một trầm ổn, lạnh lùng, một ôn nhu, phong nhã, mỗi người một vẻ phong lưu, lại đi cùng một chỗ, thật là thu hút tầm mắt mọi người.
Cung Quyết nhạy bén phát hiện ra có điều không đúng. Người trong cung đối với Cung Triệt vô cùng kính trọng, thậm chí nói là có chút sợ hãi cũng không sai. Cung Triệt vốn dĩ mang dang là người tốt tính, dễ nói chuyện, cung nhân trước nay đều không quá sợ hắn, lúc này xem ra, thật sự đã có điều thay đổi rồi.....
Cung Triệt trong lòng cũng đang cảm thán. Cung Quyết còn tuổi nhỏ, đã lập được công lao vang dội, như vậy ngày sau, chỉ sợ khắp kinh thành ai nấy đều nghe danh của hắn. Cung Triệt cũng không phải lo lắng hắn vượt qua chính mình, chỉ là.....ở trong tầm mắt của Cung Dĩ Mạt, hắn vẫn muốn trở thành người tốt nhất....
Nghĩ đến người yêu dấu hắn ngày đêm tâm niệm, Cung Triệt không nhịn được cười lên một tiếng, cuối cùng cũng hỏi. "Mạt Nhi....nàng có tốt không?"
Xưng hô thân mật này làm bàn tay đặt bên hông Cung Quyết bất ngờ nắm chặt. Trên người hắn trong nháy mắt bộc phát ra sát ý, làm Cung Triệt cảm giác được băng giá, hồ lâu, Cung Quyết mới lạnh lùng cười.
"Nàng có tốt hay không, thì liên quan gì tới ngươi?"
Cung Triệt vừa nghe được tin tức của Cung Dĩ Mạt, cũng không có tâm tư so đo hắn bất kính, hai mắt sáng ngời, bật thốt lên.
"Nàng hiện tại đang ở đâu? Trong kinh thành sao?"
Cung Quyết nhìn Cung Triệt biểu tình kích động, không khỏi trào phúng nói. "Ngươi có tư cách nhìn để gặp lại nàng? Hơn một năm qua, nàng vì ngươi làm nhiều điều đến vậy, thậm chí còn vì ngươi mà bị Hoàng Đế bức phải tự sát! Còn ngươi, thì làm cái gì? Ngươi lấy mặt mũi gì để gặp lại nàng?"
Hắn nói không chút lưu tình, làm Cung Triệt ngẩn người ngây ngốc. Cung Quyết rũ mắt xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, lạnh lùng nói.
"Nếu đã không bảo hộ được nàng, thì thỉnh Thái tử đừng mang thêm phiền toái cho nàng nữa. Hiện tại, trong tay nàng còn đang nắm giữ đồ vật mà bao người khao khát, vì thứ này, nàng đã từng bị người ta bức đến mức phải dùng cái chết mới có thể thoát thân!
Mà bên cạnh ngươi có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Nếu ngươi đi gặp nàng, sẽ chỉ làm cho cảnh ngộ của nàng càng thêm nguy hiểm. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm như vậy đâu!"
Cung Quyết nói xong, cũng không nhìn hắn cái nào, liền lập tức rời đi, để lại Cung Triệt vẫn thất thần đứng tại chỗ, dường như không có cách nào phục hồi lại tinh thần.
Cung Quyết nói không sai, là hắn....suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu hắn cứ tùy tiện đi gặp nàng, sẽ hại nàng bại lộ tung tích. Phụ hoàng, còn có...mấy ca ca đệ đệ khác nữa, vì dã tâm, nhất định sẽ đi lột da nàng!
Danh sách chương