"Nha, ta còn tưởng là người nào địa vị cao quý lắm, còn muốn Tô tỷ tỷ tự mình đi nghênh mới bằng lòng tiến vào, hóa ra là Dương Quang Công chúa đại danh đỉnh đỉnh a!"
Tả Tây là người đầu tiên nói, nàng che miệng bật cười: "Ai da, suýt chút nữa thì quên mất, trên đời này làm gì còn ai tên là Dương Quang Công chúa gì nữa chứ, chỉ một tiện dân tên Cung Dĩ Mạt mà thôi."
Cung Dĩ Mạt vừa tiến đến, liền nghe được tiếng mỉa mai cùng căm thù của không ít nữ tử đâu!
Lúc này, nghe thấy Tả Tây lên tiếng mỉa mai, nàng cũng không tức giận, chỉ chăm chú tìm một chỗ ngồi xuống, nàng ngược lại muốn xem xem, đám nữ nhân này muốn làm gì nàng đâu?!
Thấy Cung Dĩ Mạt không để ý tới, Tô Diệu Lan đứng bên cạnh thập phần nôn nóng, nàng chớp đôi mắt hạnh, lại nhíu mày khuyên nhủ: "Tây Nhi, người tới là khách, ngươi sao có thể vô lễ với Cung muội muội?"
Đúng rồi, ở đây,Cung Dĩ Mạt hẳn là người nhỏ tuổi nhất, Tả Tây bực bội. "Nàng ta là muội muội gì của ta chứ?"
Mọi người nghe vậy, dù ra vẻ không để ý, nhưng âm thầm đều đợi Cung Dĩ Mạt phản kích, ngay cả Tô Diệu Lan cũng đang đợi nàng phạm lỗi, nhưng là tất cả lại thấy Cung Dĩ Mạt hoàn toàn thờ ơ, phảng phất như nàng không cảm thấy được bất kì cái gì, chỉ thấy nàng quét mắt qua một cái, nhướn mày:
"Không phải nói là tiệc trà sao? Vậy thì điểm tâm đâu? Rượu đâu? Tô Diệu Lan, ngươi sẽ không mời ta tới đây chỉ để ngồi không đấy chứ!"
Nàng trước sau như một nói chuyện thập phần không khách khí, nghe thấy nàng thản nhiên dùng ngữ khí sai sử hạ nhân lại gọi khuê danh của chính mình, Tô Diệu Lan sững sờ, đến khi phản ứng lại, cảm giác khuất nhục ngày xưa cuồn cuộn đánh úp lại, nàng mở to đôi mắt ấm ức đầy nước mắt, lại kiên cường cắn răng nói.
"Là...... Là ta an bài không chu toàn, Cung muội muội chờ một lát......"
Nhìn bộ dáng này của Tô Diệu Lan, Tả Tây bạo phát cơn giận dữ. Nàng vỗ bàn rầm một cái, cả giận nói.
"Ngươi là thứ gì chứ?! Dám to gan sai khiến Tô tỷ tỷ? Ở đây, tất cả mọi người còn cao quý hơn so với ngươi gấp một ngàn lần! Ngươi không quỳ, không cúi đầu hành lễ đã đành thôi, còn dám đòi hỏi ăn uống? Thật là không có giáo dưỡng!"
Thanh âm của Tả Tây rất lớn, mặc dù là nữ tử đang ngắm hoa ở nơi xa cũng sôi nổi quay đầu lại.
Tần Đàn Nhi ghé vào tai Trưởng Công chúa Cung Hàm Duyệt, khẽ thì thầm: "Nghe động tĩnh này, hẳn là nàng ta đã tới rồi!"
"Nàng?" Cung Hàm Duyệt sửng sốt, suy tư vài giây mới phản ứng lại, lông mày tinh tế khẽ nhướn cao, trong mắt hiện lên một tia không có hảo ý. "Một khi đã như vậy, chúng ta cùng tới xem đi."
Tần Đàn Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhưng thâm tâm lại vui mừng nói tốt.
Cung Dĩ Mạt thấy Tả Tây tức giận, tỏ ra sững sờ, nàng đột nhiên sờ sờ cằm, thực mau liền vô tâm vô phế sâu kín cười: "Ta nói sai rồi sao?"
Nàng quay đầu, nhìn Tô Diệu Lan bày ra bộ dáng uất ức muốn khóc, vẻ mặt ghét bỏ: "Chính ngươi ba lần bốn lượt muốn mời ta đến phẩm trà uống rượu, nay ta đã tới lại đứng bất động một góc thế này, đây là ý tứ đang muốn tiếp tục xem kịch hay sao? Ngươi vừa nói lập tức đi an bài, vậy bày ra bộ dáng muốn khóc đứng ở đây làm gì, chẳng lẽ muốn giả vờ đáng thương thuận miệng nói sao?"
Lời nàng nói làm mặt Tô Diệu Lan trở nên tái nhợt, vốn dĩ nàng làm ra bộ dáng này, chính là vì muốn làm những người khác nhằm vào Cung Dĩ Mạt, nàng cũng mừng rõ muốn xem diễn.
Nhưng hiện tại lại bị người ta nói thẳng ra nàng giả vờ đáng thương, để lấy lòng thương hại của mọi người, chính mình lại đứng xem diễn, lời này cũng thập phần lắt léo, ác tâm!
Nàng liên tục xua tay, "Cung muội muội...... Ta, ta không có......"
Nàng nói còn chưa xong, nhưng thân mình lại run rẩy như sắp ngã, làm mọi người nhìn thấy đều đau lòng, Tả Tây một tay kéo nàng ta về sau lưng, giận dữ nói:
" Hỗn trướng! Ngươi không nghe thấy lời bổn tiểu thư nói sao? Quỳ xuống! Dập đầu trước các quý nữ thân phận cao quý hơn ngươi gấp trăm lần ở đây! Ngươi thân là một tiện dân, nên hiểu được lễ nghi cơ bản nhất!"
Cung Dĩ Mạt tựa như không nhìn thấy đối phương hùng hổ doạ người, nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quang một cái, nữ hài bên người nàng, hoặc đứng hoặc ngồi, tốp năm tốp ba tụ lại bên nhau.
Không biết vì sao, mọi người bị nàng tùy ý mỉm cười liếc qua như vậy, trong lòng đều lướt qua một cơn gió lạnh.
Các nàng có người đã từng gặp qua Cung Dĩ Mạt, cũng có người được người nhà lặp lại dặn dò, dạy bảo không được trêu chọc nàng, lúc này đều có chút sợ hãi.
"Các người cũng muốn ta hành lễ với các người sao?" Giọng nói của nàng bình đạm. Rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân lại có khí thế làm người ta run sợ.
Tả Tây vốn đang tưởng rằng những người khác tất nhiên sẽ phụ họa theo nàng, dồn Cung Dĩ Mạt vào đường cùng, nhưng ai biết các nàng bị Cung Dĩ Mạt liếc mắt một cái liền kinh sợ, đồng loạt cúi đầu không dám lên tiếng.
Cung Dĩ Mạt lúc này mới nhìn về phía Tả Tây, bỗng nhiên cong môi cười to vài tiếng: "Ngươi biết vì sao bọn họ lại sợ hãi ta không?"
Nàng lười biếng mà ngồi xuống, chỉ vào người mình, bộ dáng không chút nào để ý.
Tả Tây mê man, không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy, trên người tiểu nữ hài trước mắt lại có phong thái khó có thể lấn áp của Tướng quân gia gia nhà mình, cho nên, nàng mơ mơ màng màng liền tiếp lời.
"Vì sao?"
Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu cười, nụ cười tươi kia dưới ánh mặt trời cực kỳ lóa mắt.
"Bởi vì khi ta mười tuổi gặp mặt Hoàng Đế, nữ quyến trong hậu cung cùng các đại thần, đã tự tay gϊếŧ chết mười ba thích khách! Tiểu tỷ tỷ, ngươi đã từng tự tay gϊếŧ người bao giờ chưa?"
Mấy chữ cuối cùng khi nói ra nàng còn liếc nàng ta một ánh mắt âm u, ánh mắt kia nồng đậm sát khí cùng lạnh lẽo thấu xương, làm chân Tả Tây mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất!
Nàng chật vật lùi bước như vậy, nhưng ở đây lại không có một người nào dám cười nhạo nàng.
Mà Cung Dĩ Mạt chỉ đơn giản nhìn xuống nàng, nhàn nhạt mà cười. "...... Một tiểu thư Tướng phủ uy danh lừng lẫy lại sợ hãi một thứ dân nhỏ bé như ta đây, ngươi có tư cách gì muốn ta quỳ lạy ngươi?"
Tả Tây nghe lời này của nàng, liền thập phần không cam lòng!
Nhưng nàng vừa nhấc đầu, trong mắt đối phương ngập tràn thương hại, hàn ý cùng sát khí, sắc lẹm liếc lại về phía nàng, làm Tả Tây tựa như đứng trước một lưỡi đao sáng loáng, sắc bén như muốn lấy mạng nàng, liền nho nhỏ kinh hô một tiếng!
Ánh mắt của một người, thế nhưng lại có thể đáng sợ đến như vậy!
Mà lúc Tả Tây ngã xuống, Tô Diệu Lan vốn đang tránh sau lưng nàng vẻ mặt oán độc lại bại lộ ra.
Thừa dịp người khác không chú ý, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tây thất hồn lạc phách. Thật là phế vật, ngày thường ngông cuồng cùng vênh váo, còn tưởng nàng ta có bản lĩnh thế nào, hóa ra lại bị đối phương dăm ba câu liền dọa tới mất mật rồi!
Vốn dĩ nàng chỉ muốn hung hăng nhục nhã Cung Dĩ Mạt một hồi, không nghĩ tới, cho dù Cung Dĩ Mạt đã bị biếm làm thứ dân, thế nhưng cũng khó đối phó đến vậy! Bàn tay nắm chặt, nàng cơ hồ muốn cắn môi đến bật máu!
Cung Dĩ Mạt nhìn Tô Diệu Lan trước mặt tức giận đến vặn vẹo, không khỏi khoái ý một trận. Nàng rất thích xem bộ dáng của những người muốn khó dễ nàng mà khó dễ nàng không xong có được không? "Nàng ta không tư cách, vậy còn không biết bổn cung có tư cách hay không đây?"
Tả Tây là người đầu tiên nói, nàng che miệng bật cười: "Ai da, suýt chút nữa thì quên mất, trên đời này làm gì còn ai tên là Dương Quang Công chúa gì nữa chứ, chỉ một tiện dân tên Cung Dĩ Mạt mà thôi."
Cung Dĩ Mạt vừa tiến đến, liền nghe được tiếng mỉa mai cùng căm thù của không ít nữ tử đâu!
Lúc này, nghe thấy Tả Tây lên tiếng mỉa mai, nàng cũng không tức giận, chỉ chăm chú tìm một chỗ ngồi xuống, nàng ngược lại muốn xem xem, đám nữ nhân này muốn làm gì nàng đâu?!
Thấy Cung Dĩ Mạt không để ý tới, Tô Diệu Lan đứng bên cạnh thập phần nôn nóng, nàng chớp đôi mắt hạnh, lại nhíu mày khuyên nhủ: "Tây Nhi, người tới là khách, ngươi sao có thể vô lễ với Cung muội muội?"
Đúng rồi, ở đây,Cung Dĩ Mạt hẳn là người nhỏ tuổi nhất, Tả Tây bực bội. "Nàng ta là muội muội gì của ta chứ?"
Mọi người nghe vậy, dù ra vẻ không để ý, nhưng âm thầm đều đợi Cung Dĩ Mạt phản kích, ngay cả Tô Diệu Lan cũng đang đợi nàng phạm lỗi, nhưng là tất cả lại thấy Cung Dĩ Mạt hoàn toàn thờ ơ, phảng phất như nàng không cảm thấy được bất kì cái gì, chỉ thấy nàng quét mắt qua một cái, nhướn mày:
"Không phải nói là tiệc trà sao? Vậy thì điểm tâm đâu? Rượu đâu? Tô Diệu Lan, ngươi sẽ không mời ta tới đây chỉ để ngồi không đấy chứ!"
Nàng trước sau như một nói chuyện thập phần không khách khí, nghe thấy nàng thản nhiên dùng ngữ khí sai sử hạ nhân lại gọi khuê danh của chính mình, Tô Diệu Lan sững sờ, đến khi phản ứng lại, cảm giác khuất nhục ngày xưa cuồn cuộn đánh úp lại, nàng mở to đôi mắt ấm ức đầy nước mắt, lại kiên cường cắn răng nói.
"Là...... Là ta an bài không chu toàn, Cung muội muội chờ một lát......"
Nhìn bộ dáng này của Tô Diệu Lan, Tả Tây bạo phát cơn giận dữ. Nàng vỗ bàn rầm một cái, cả giận nói.
"Ngươi là thứ gì chứ?! Dám to gan sai khiến Tô tỷ tỷ? Ở đây, tất cả mọi người còn cao quý hơn so với ngươi gấp một ngàn lần! Ngươi không quỳ, không cúi đầu hành lễ đã đành thôi, còn dám đòi hỏi ăn uống? Thật là không có giáo dưỡng!"
Thanh âm của Tả Tây rất lớn, mặc dù là nữ tử đang ngắm hoa ở nơi xa cũng sôi nổi quay đầu lại.
Tần Đàn Nhi ghé vào tai Trưởng Công chúa Cung Hàm Duyệt, khẽ thì thầm: "Nghe động tĩnh này, hẳn là nàng ta đã tới rồi!"
"Nàng?" Cung Hàm Duyệt sửng sốt, suy tư vài giây mới phản ứng lại, lông mày tinh tế khẽ nhướn cao, trong mắt hiện lên một tia không có hảo ý. "Một khi đã như vậy, chúng ta cùng tới xem đi."
Tần Đàn Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhưng thâm tâm lại vui mừng nói tốt.
Cung Dĩ Mạt thấy Tả Tây tức giận, tỏ ra sững sờ, nàng đột nhiên sờ sờ cằm, thực mau liền vô tâm vô phế sâu kín cười: "Ta nói sai rồi sao?"
Nàng quay đầu, nhìn Tô Diệu Lan bày ra bộ dáng uất ức muốn khóc, vẻ mặt ghét bỏ: "Chính ngươi ba lần bốn lượt muốn mời ta đến phẩm trà uống rượu, nay ta đã tới lại đứng bất động một góc thế này, đây là ý tứ đang muốn tiếp tục xem kịch hay sao? Ngươi vừa nói lập tức đi an bài, vậy bày ra bộ dáng muốn khóc đứng ở đây làm gì, chẳng lẽ muốn giả vờ đáng thương thuận miệng nói sao?"
Lời nàng nói làm mặt Tô Diệu Lan trở nên tái nhợt, vốn dĩ nàng làm ra bộ dáng này, chính là vì muốn làm những người khác nhằm vào Cung Dĩ Mạt, nàng cũng mừng rõ muốn xem diễn.
Nhưng hiện tại lại bị người ta nói thẳng ra nàng giả vờ đáng thương, để lấy lòng thương hại của mọi người, chính mình lại đứng xem diễn, lời này cũng thập phần lắt léo, ác tâm!
Nàng liên tục xua tay, "Cung muội muội...... Ta, ta không có......"
Nàng nói còn chưa xong, nhưng thân mình lại run rẩy như sắp ngã, làm mọi người nhìn thấy đều đau lòng, Tả Tây một tay kéo nàng ta về sau lưng, giận dữ nói:
" Hỗn trướng! Ngươi không nghe thấy lời bổn tiểu thư nói sao? Quỳ xuống! Dập đầu trước các quý nữ thân phận cao quý hơn ngươi gấp trăm lần ở đây! Ngươi thân là một tiện dân, nên hiểu được lễ nghi cơ bản nhất!"
Cung Dĩ Mạt tựa như không nhìn thấy đối phương hùng hổ doạ người, nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quang một cái, nữ hài bên người nàng, hoặc đứng hoặc ngồi, tốp năm tốp ba tụ lại bên nhau.
Không biết vì sao, mọi người bị nàng tùy ý mỉm cười liếc qua như vậy, trong lòng đều lướt qua một cơn gió lạnh.
Các nàng có người đã từng gặp qua Cung Dĩ Mạt, cũng có người được người nhà lặp lại dặn dò, dạy bảo không được trêu chọc nàng, lúc này đều có chút sợ hãi.
"Các người cũng muốn ta hành lễ với các người sao?" Giọng nói của nàng bình đạm. Rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân lại có khí thế làm người ta run sợ.
Tả Tây vốn đang tưởng rằng những người khác tất nhiên sẽ phụ họa theo nàng, dồn Cung Dĩ Mạt vào đường cùng, nhưng ai biết các nàng bị Cung Dĩ Mạt liếc mắt một cái liền kinh sợ, đồng loạt cúi đầu không dám lên tiếng.
Cung Dĩ Mạt lúc này mới nhìn về phía Tả Tây, bỗng nhiên cong môi cười to vài tiếng: "Ngươi biết vì sao bọn họ lại sợ hãi ta không?"
Nàng lười biếng mà ngồi xuống, chỉ vào người mình, bộ dáng không chút nào để ý.
Tả Tây mê man, không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy, trên người tiểu nữ hài trước mắt lại có phong thái khó có thể lấn áp của Tướng quân gia gia nhà mình, cho nên, nàng mơ mơ màng màng liền tiếp lời.
"Vì sao?"
Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu cười, nụ cười tươi kia dưới ánh mặt trời cực kỳ lóa mắt.
"Bởi vì khi ta mười tuổi gặp mặt Hoàng Đế, nữ quyến trong hậu cung cùng các đại thần, đã tự tay gϊếŧ chết mười ba thích khách! Tiểu tỷ tỷ, ngươi đã từng tự tay gϊếŧ người bao giờ chưa?"
Mấy chữ cuối cùng khi nói ra nàng còn liếc nàng ta một ánh mắt âm u, ánh mắt kia nồng đậm sát khí cùng lạnh lẽo thấu xương, làm chân Tả Tây mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất!
Nàng chật vật lùi bước như vậy, nhưng ở đây lại không có một người nào dám cười nhạo nàng.
Mà Cung Dĩ Mạt chỉ đơn giản nhìn xuống nàng, nhàn nhạt mà cười. "...... Một tiểu thư Tướng phủ uy danh lừng lẫy lại sợ hãi một thứ dân nhỏ bé như ta đây, ngươi có tư cách gì muốn ta quỳ lạy ngươi?"
Tả Tây nghe lời này của nàng, liền thập phần không cam lòng!
Nhưng nàng vừa nhấc đầu, trong mắt đối phương ngập tràn thương hại, hàn ý cùng sát khí, sắc lẹm liếc lại về phía nàng, làm Tả Tây tựa như đứng trước một lưỡi đao sáng loáng, sắc bén như muốn lấy mạng nàng, liền nho nhỏ kinh hô một tiếng!
Ánh mắt của một người, thế nhưng lại có thể đáng sợ đến như vậy!
Mà lúc Tả Tây ngã xuống, Tô Diệu Lan vốn đang tránh sau lưng nàng vẻ mặt oán độc lại bại lộ ra.
Thừa dịp người khác không chú ý, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tây thất hồn lạc phách. Thật là phế vật, ngày thường ngông cuồng cùng vênh váo, còn tưởng nàng ta có bản lĩnh thế nào, hóa ra lại bị đối phương dăm ba câu liền dọa tới mất mật rồi!
Vốn dĩ nàng chỉ muốn hung hăng nhục nhã Cung Dĩ Mạt một hồi, không nghĩ tới, cho dù Cung Dĩ Mạt đã bị biếm làm thứ dân, thế nhưng cũng khó đối phó đến vậy! Bàn tay nắm chặt, nàng cơ hồ muốn cắn môi đến bật máu!
Cung Dĩ Mạt nhìn Tô Diệu Lan trước mặt tức giận đến vặn vẹo, không khỏi khoái ý một trận. Nàng rất thích xem bộ dáng của những người muốn khó dễ nàng mà khó dễ nàng không xong có được không? "Nàng ta không tư cách, vậy còn không biết bổn cung có tư cách hay không đây?"
Danh sách chương