Thân Thập Dạ biểu tình trở nên cực kỳ trào phúng. "Bắt đầu còn tốt, bởi vì tổ mẫu ta nói, bà chỉ nhận hài tử của mẫu thân là người thừa kế chân chính của Bình vương phủ, cho nên, Phụ vương tuy rằng chỉ có lệ, những vẫn ghé qua với mẫu thân ta vài lần. Sau khi mẫu thân hoài thai, Phụ vương liền không còn kiêng nể gì nữa.

...... Phụ vương trực tiếp lệnh cho mẫu thân ta, bắt bà tạo cơ hội cho ông ấy gặp mặt với di mẫu, mẫu thân ta không chịu, ông ấy liền nói bà không nghe lời phu quân, không làm tròn chức trách thê tử, muốn xóa bỏ hài tử trong bụng bà.

Mẫu phi vì ta, cuối cùng đã tâm tàn ý lạnh, ban đầu còn ngăn cản, về sau cũng không còn muốn quản đến nữa, lạnh mặt nhìn trượng phu của mình quấn quít bên thân muội muội, còn bản thân mình ngày ngày ở trong phủ hát tuồng."

Cung Dĩ Mạt vốn đang mơ mơ màng màng nghe, nghe đến đó biểu tình chợt cứng đờ, lại thấy Thân Thập Dạ không chút nào để ý cười nói.

"Lúc ấy ta còn nhỏ, nhưng có một câu, ta nhớ rất rõ ràng, ta xướng cho ngươi nghe......"

Nói xong, Thân Thập Dạ khẽ hắng giọng, dùng một thanh âm thanh thanh, tinh tế xướng lên:

" Từng nghe...... Thập dạ xuân tiêu đương tốt lại hóa hàn.....nguyên lai phụng giả vãn lai qua......"

(P/s: sr mn câu này bản cv thực sự mình không làm cách nào cho nó dễ nghe hơn được, mn thông cảm cho mình nha)

Thanh âm thiếu niên trong trẻo, lại có chút khác lạ, vốn dĩ, khúc " Giả Phụng Hoàng" này dùng thanh âm nữ tử trong mà cao vút, cố tình hắn lại xướng lên có chút trầm khàn, lại mang đến một cảm giác sầu bi lạ lùng.

"Ngươi biết không?"

Hắn đột nhiên dừng lại, hướng Cung Dĩ Mạt nói. "Tính từ khi mẫu thân ta gả vào Bình vương phủ cho đến lúc Người hoài thai, Phụ vương ta chỉ bồi mẫu thân ta trọn vẹn mười đêm, sau đó không còn bước chân đến chính viện nữa. Kể cả khi mẫu thân ta hạ sinh ra ta, ông ấy cũng không hề có mặt. Vì vậy, mẫu thân đặt cho ta cái tên Thập Dạ, thập dạ tức là mười đêm, chính là mười phần châm chọc cùng giễu cợt! Người đối với ta, cũng chính là nói, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng đi...."

" Những ngày tháng sống không bằng chết như vậy, không phải là cuộc đời mà mẫu thân ta mong muốn, cho nên, bà càng ngày càng đắm chìm, say mê hí khúc. Cuối cùng, vào đêm giao thừa ở Vương phủ, mặc kệ mọi người ra sức can ngăn cùng phản đối, mẫu thân ta đuổi con hát xuống đài, tự mình lên biểu diễn một khúc Bá Vương biệt Cơ. Không nghĩ đến, một điệu múa kiếm, thực sự máu văng ba thước. Lúc ấy, ta ở ngay dưới đài, thế nhưng một câu di ngôn, mẫu thân cũng không để lại cho ta...." Thân Thập Dạ thanh âm khẽ run lên nhè nhẹ.

(P/s: con hát: không phải từ nói tục đâu nha mn, ý chỉ vị trí người hát chính trong vở kịch ấy, còn đài: là đài biểu diễn)


Sự tình sau này lại rất đơn giản, Phụ vương hắn liều mạng muốn cưới di mẫu hắn, đã cùng tổ mẫu hắn làm một giao dịch. Chỉ cần tổ mẫu đáp ứng hôn sự này, về sau, không cần biết Vương phủ có bao nhiêu hài tử, người duy nhất có quyền thừa kế, chỉ có một mình hắn. Cho nên, tổ mẫu lúc này mới chấp nhận cho nữ nhân kia vào cửa, từ di mẫu, biến thành kế mẫu.

Cung Dĩ Mạt dần dần thanh tỉnh, nàng tựa hồ có thể tưởng tượng ra, một kỳ nữ rực rỡ như lửa kia rốt cuộc đã tâm tàn ý lạnh đến như thế nào mới có thể buông xuôi tất cả, trên đài cao xướng lên một khúc hí cuối cùng của một đời rồi chấm dứt hồng trần. Nhân sinh như mộng, tựa như dài đằng đẵng ngàn vạn năm, cuối cùng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Cuộc sống kia, đối với một nữ tử tâm tư cao ngạo mà nói, thực sự quá dày vò. Cuối cùng thì, một nữ tử lớn lên trong xã hội phong kiến, dù có tư tưởng tân thời đến đâu, cũng không tránh khỏi kết cục này.

Cảm nhận được đại nam hài bên người mình nồng đậm bi ai, Cung Dĩ Mạt xoa xoa cái trán, đột nhiên làm một cái mặt quỷ, cười nói:

"Hát tuồng a...... Ta không biết hát hí khúc, chỉ là ta cũng biết một chút khiêu vũ, ngươi có muốn xem hay không?"

Thân Thập Dạ vốn dĩ đang đắm chìm trong bi quan, nghe thấy Cung Dĩ Mạt nói, liền không khỏi liếc nhìn thân mình cứng nhắc của nàng, bật cười. "Khiêu vũ? Ngươi sao?"

" Chính là ta!"

Cung Dĩ Mạt nhảy ra xa một chút, lại vươn người, ngửa đầu, làm một cái động tác tự cho là phi thường tiêu sái, trên người nàng là y phục luyện công đơn giản nhất, nhưng bởi vì uống rượu, một cái động tác xoay người đơn giản cũng làm cho nàng loạng choạng không đứng vữn. Bộ dáng buồn cười của nàng, lại tự nhiên làm cho tâm tình Thân Thập Dạ tốt dần lên.

"Nhìn ngươi như vậy, là muốn cho tiểu gia xem Túy Quyền sao? Đừng chọc mù mắt tiểu gia ta."

(P/s: Túy Quyền: là bộ võ công chỉ dùng được khi say rượu, t nhớ truyện kiếm hiệp Kim Dung có nhắc tới a, nhưng bộ nào của ai thì chịu)

Cung Dĩ Mạt nghe vậy, bèn không phục, chỉ là nàng chưa tỉnh rượu, bèn mở to đôi mờ mịt ra nhìn hắn, lại ngơ ngốc tự mình lẩm bẩm.

" Có thể thấy ta khiêu vũ, liền tính ngay cả Phụ hoàng cũng chưa từng xem qua, tiểu nghịch tử, ngươi quả thực quá may mắn!"

Thân Thập Dạ không nhịn được cười to, "Chưa thấy qua người nào dám khoe khoang đến không biết trời cao đất dày như vậy, tốt, ngươi muốn nhảy muốn múa gì thì nhảy đi, nếu như quá khó coi, cùng lắm, tiểu gia ta không trách tội ngươi là được chứ gì!"

Nghe được hắn nói như vậy, Cung Dĩ Mạt vừa lòng cười, lại nhảy ra xa một bước. Lúc này, hai người đang đứng giữa một con đường lớn, dưới chân là phiến đá xanh, hai bên là những cửa hàng san sát nhau đã đóng cửa, xa xa còn truyền đến tiếng gõ mõ đêm khuya.

(P/s: tiếng gõ mõ đêm khuya không phải là gõ mõ tụng kinh đâu nha. Ngày xưa hay xảy ra hỏa hoạn, nên trong đêm thường có một người cầm mõ đi gõ khắp đường kêu "Cẩn thận củi lửa" á mn)

Mà Thân Thập Dạ an vị trước cửa thềm đá một nhà nào đó ung dung nhìn nàng, hắn ngược lại muốn hưởng thụ cái vinh hạnh mà Đế vương còn chưa được hưởng qua này như thế nào đâu! Cung Dĩ Mạt kéo dây cột tóc trên đầu xuống, bắt đầu múa vũ khúc hiến tế hằng năm ở trong cung.

Gió đêm thổi tung mái tóc của nàng, bởi vì lớn lên trong nhung lụa phú quý, cho nên, một đầu tóc đen của nàng được chăm sóc vừa dầy lại mềm mại, óng ả, theo thân mình mà xoay tròn như dải lụa, ôm quanh người nàng, nhiễu loạn nhân tâm.

Có lẽ là do tập luyện võ nghệ, cho nên cơ thể dẻo dai, những động tác yêu cầu cao nàng đều có thể hạ bút thành văn, lại có lẽ là do say rượu, nên điệu múa nguyên bản phiêu dật đoan trang, lúc này ở động tác của nàng, lại tràn ngập tiêu sái cùng tự do.

Đây vốn dĩ chỉ là Cung Dĩ Mạt nhìn thấy một lần lúc tế thiên, nhìn thấy điệu múa, động tác đặc thù mà trang nghiêm, thần bí mà tuyệt đẹp làm nàng ấn tượng sâu sắc, ghi nhớ trong lòng.

Nhưng nói cho cùng, để nàng bắt chước được hoàn mỹ vẫn là quá sức, tuy rằng đã nhớ kỹ phần lớn động tác, nhưng vẫn là chưa từng tập qua, sau một hồi cố gắng liền tùy hứng nhảy loạn, nàng cũng mặc kệ, càng nhảy càng hăng say, tự biên tự diễn.

Vũ khúc tế thiên, vốn dĩ là trang nghiêm mà mỹ cảm, nhưng trong mắt Thân Thập Dạ, điệu múa của Cung Dĩ Mạt mới chính là vũ khúc đẹp nhất mà hắn từng thấy, không gì sánh nổi.

Cung Dĩ Mạt nhảy đến hăng say, hơi rượu ngấm dần, thân thể càng lúc càng không nghe lời, cuối cùng nàng khẽ xoay người, chân trái quấn lấy chân phải, loạng choạng ngã xuống!

Thân Thập Dạ vội vàng tiến lên đỡ nàng, vững vàng ôm nàng vào lòng! Mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ cùng thân nhiệt ấm áp ập vào đầu óc hắn đến mơ hồ!

Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu, mùi rượu ấm áp vào mặt Thân Thập Dạ, hắn thế nhưng lại không hề chê bai, lại cứng miệng nói. "Đúng thật là một con ma men! Cũng may mà ngươi gặp được tiểu gia ta a!"

Cung Dĩ Mạt lại lẩm bẩm một câu:


"Thân Thập Dạ!"

" Cái gì?"

"Ngươi...... Ngươi nhất định phải cẩn thận......Kế mẫu ngươi." Cung Dĩ Mạt tựa hẳn vào lồng ngực hắn, không rõ ràng nói. "Nếu có một ngày...... Uhm...... Ngươi gặp nguy hiểm......Không...... Không có chỗ để đi, ngươi......có thể tìm ta. Ngươi có thể tin tưởng ta."

Nàng nói năng hàm hồ, nhưng Thân Thập Dạ lại nghe rõ rành mạch, hai mắt hắn mở to, sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, trong lòng lại ấm áp xưa nay chưa từng có.

Thế nhân chỉ nhìn thấy người trước mắt, nào ai biết được phía sau, hắn không có một người để tin cậy, để dựa dẫm, chỉ có thể đau khổ giãy dụa. Thế mà, một tiểu cô nương chưa biết được bao lâu, chỉ nhìn hắn một cái, lại muốn hắn hãy tin tưởng, dựa dẫm vào nàng.

Thân Thập Dạ vẫn luôn kiêu ngạo ngất trời lại không nhịn được nhu hòa xuống, hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nộn của Cung Dĩ Mạt, khó trách nàng thích nhéo má người khác, xúc cảm thật sự rất tốt.

"Nha đầu thúi! Hừ...... Ngươi nói rồi đấy, tiểu gia ta...... nhớ kỹ!"

"Các ngươi đang làm cái gì?!"

Đang lúc Thân Thập Dạ muốn mang Cung Dĩ Mạt trở về nghỉ ngơi, một thanh âm nén giận truyền đến, mà Cung Dĩ Mạt đã ngủ đến gắt gao, hơi thở đều đều phả vào cổ Thân Thập Dạ.

Hắn ngẩng đầu, trên bên kia đường, một nam tử mặc trường bào màu đen, trên đầu gắn kim quan, đang căm tức nhìn hắn!

Hắn hơi thở gấp gáp, búi tóc cũng hơi rối, mà lúc này phía sau hắn không có một tùy tùng nào cả, nhưng Thân Thập Dạ chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra hắn.

"Nha, đây không phải Thái Tử điện hạ sao?" Hắn đem Cung Dĩ Mạt bảo hộ càng thêm kĩ càng, trên mặt không chút sợ hãi cười cười.

"Đã trễ thế này, Thái Tử lại xuất hiện tại đây, thật đúng là rất kỳ quái."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện