Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, không ít dân công hưởng ứng lệnh triệu tập khiêng công cụ đi đến bờ sông, bọn họ mỗi người ăn mặc áo vải quần ngắn, nhìn qua đều thập phần cường tráng, lực điền.
" Không hiểu vì sao bên trên lại muốn đào một cái kênh cạn? Tinh Thành chúng ta lại không phải thiếu nước không đủ dùng đi..." Một vị hán tử oán giận, nếu không phải là tiền thuê hậu hĩnh, hắn thật đúng là được ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút để chuẩn bị cho ngày mùa bận rộn sắp tới rồi.
Một người cùng thôn khác liền nói: " Dù sao cũng là đại quan trả tiền, thuê hơn nửa ngày mà trả những hai mươi văn, nơi nào có chuyện tốt như vậy đây? Ngươi không muốn làm, cũng còn rất nhiều người khác muốn làm thay ngươi đấy!"
Tốp năm tốp ba tụ tập trò chuyện, bờ sông thực mau tập kết một lượng lớn người, bọn họ rồng rắn nhau đi hồ Loan Khẩu, mà hồ Loan Khẩu, chính là nhánh sông bị tắc nghẽn của kênh đào Ngọc Long.
Mà khi bọn họ đi ngang qua khu vực nơi Cung Dĩ Mạt thử nghiệm hỏa dược ngày hôm trước, có người "A" lên một tiếng.
"Nơi này trước kia không phải có một cái gò đất cao ở giữa hồ sao? Sao bây giờ lại không thấy?" Người bên cạnh hắn nhìn liếc qua một cái: " Ngươi nhớ lầm rồi, nơi này làm gì có cái gì mà gò đất với không gò đất?"
Người nọ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục bước đi, vừa đi còn vừa buồn bực nói thầm: "Ta nhớ rõ ràng trước kia có mà....."
Hồ Loan Khẩu là một hồ nước cạn, thuộc vùng hạ lưu của kênh đào Ngọc Long. Hồ này được tạo ra từ một nhánh sông nhỏ đi vào vùng trũng giữa hai núi đá, thời gian qua đi, nhánh sông bị đất đá từ hai bên sườn núi sạt lở rơi xuống, cùng thủy tảo mọc lên um tùm làm dòng nước không thông, từ đó tạo thành một cái hồ cạn giữa lòng núi. Hồ này mực nước không sâu, thật ra còn có thể đi xuống giữa hồ mà đào, nhưng mọi người nhìn thấy miệng hồ kéo dài tới hai bên chân núi, nghe nói quan trên muốn đào sâu hơn mười mét, vậy thì phải đào đến bao giờ a.....
Hôm nay nhân công chỉ tới hơn một vạn người, bởi vì một cái hồ Loan Khẩu nho nhỏ, Cung Dĩ Mạt cho rằng một vạn người một ngày là đủ rồi, không, còn không tới một vạn, chỉ là, hôm nay nàng kêu nhiều người như thế tới đây, đơn giản chỉ vì muốn tuyên truyền một chút.
Mắt thấy người dần dần đông đủ, đứng đầy trên bờ sông, Cung Triệt mới khoan thai đứng dậy. Hôm nay là ngày đầu tiên khai thổ khởi công, bọn họ tổ chức một tế đàn nho nhỏ.
Cho nên, Cung Triệt mặc một thân quần áo trắng tinh, lúc này, hắn đứng trên đài tế mới dựng, biểu tình ôn hòa nhìn xung quanh, tuấn tú lại trang nghiêm, xứng danh Hoàng quyền cao quý.
Tuy rằng, ngày thường tất cả mọi người đều không cần lo ăn lo mặc, nhưng tầm mắt thường dân vẫn chỉ là hữu hạn. Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy một người mỹ mạo như vậy, quả thực tựa như từ thuyết thư bước ra, khó trách là Thái tử a, người kia chính là Thiên tử chi tử a, cũng chính là Thiên tử tương lai.
(P/s: thuyết thư: ngày xưa, thường dân ko có tiền sẽ ko đc đi học, ko biết chữ. Cho nên, rất hay lưu truyền một thể loại diễn thuyết. Sẽ có một vị tiên sinh ngồi ở quán trà, kể cho mn nghe về những câu chuyện khác nhau, có thể là Hoàng cung, vị anh hùng, truyền thuyết v.v. Đoạn này nếu là người hiện đại cta hay nói là đẹp như từ trong tranh bước ra đó.
Thiên tử chi tử: con trai của Thiên tử. )
Mọi người đều lần quỳ gối bái hạ, hô to: "Khấu kiến Thái tử Điện hạ."
Thái tử hơi hơi mỉm cười: "Miễn lễ."
Mọi người lần lượt đứng dậy, nhưng khác với khi nãy còn lười nhác thờ ơ, hiện tại ai ai cũng trở nên cẩn thận, yên tĩnh.
Ngay từ khi nhìn thấy Thái tử Điện hạ, bọn họ liền sinh ra một cảm giác kính sợ Hoàng quyền, nhìn xem, sau lưng Thái tử là cấm vệ quân đen nghìn nghịt như kiến thế kia, có phải lát nữa nếu bọn họ không ra sức làm việc chăm chỉ, sẽ bị quất chết hay không a? Nói quá phức tạp, chỉ sợ những người này nghe cũng không hiểu, cho nên, Cung Triệt chỉ lựa vài câu đơn giản:
"Bổn Thái tử phụng mệnh tới đây khai thông kênh đào Ngọc Long. Nhiệm vụ của các ngươi chính là, trong vòng một tháng, phải đào sâu và nạo vét sạch mấy dặm đường sông quanh khu vực hạ lưu này. Tám vạn người các ngươi có mặt ở đây, đã rõ chưa?"
Lời hắn nói làm tất cả dân công ở đây có chút bàng hoàng cùng tức giận. Không phải chứ, đường kênh Ngọc Long trong Tinh Thành kéo dài những mấy trăm dặm, mà những vùng địa hình giống như hồ Loan Khẩu này ít nhất cũng có hơn mười chỗ. Cáo thị nói, tìm tám vạn người bọn họ luân phiên nhau làm việc, sáng bốn vạn chiều bốn vạn hoàn thành công việc là đủ rồi, đây là muốn lột da họ hay sao?! Cho dù tìm thêm tám vạn người nữa làm ngày làm đêm, bảo hoàn thành trong vòng một tháng cũng là chuyện khó hơn lên trời,chẳng thà bảo bọn họ trực tiếp đi chết cho xong!?
Lúc này, có người tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được kêu oan, Cung Triệt nhìn đám dân công vẫn đang giương hai mắt mờ mịt nhìn mình, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, không khỏi mỉm cười, chỉ về phía hồ Loàn Khẩu cách đó không xa. "Các ngươi nói, hồ Loan Khẩu này cho một vạn người nạo vét cùng mở rộng lòng hồ phải mất bao nhiêu thời gian?"
Mọi người nhìn về phía hồ nước nông nằm giữa hai sườn núi dốc, trên mặt hồ còn có đám cây thô cỏ dại mọc um tùm, rậm rạp, nhẩm tính, muốn mở rộng lòng hồ thêm mười mét nữa, phải tốn ít nhất nửa tháng không kém đi.
Có người lớn mật hô to: "Sợ là phải mất nửa tháng!"
Cung Triệt cười hỏi: "Vì sao?"
Người vừa hô lên trong lòng có chút e dè không dám nói tiếp, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Cung Triệt, liền gom hết can đảm trong bụng, kiềm chế sợ hãi: " Sườn núi này tồn tại đã rất lâu rồi, không kể đất đá cứng rắn, đường đi khó khăn, mà trên núi trong lòng hồ lại có các cây cổ thụ sinh trưởng mạnh mẽ, rễ dài thô cứng, lại mọc um tùm dày đặc. Sợ là không thể hoàn thành sớm hơn!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, lại một tiếng " ầm" vang rung trời đáp lại hắn! Ngay sau đó, một trận đất rung núi chuyển, lòng hồ Loan Khẩu đột nhiên nứt toạc! Nước văng tung tóe, vô số đất đá hất tung lên trời, khói bụi mịt mù, như thể núi đổ trời sụp đến nơi rồi!
Hồ Loan Khẩu ban đầu còn đang tắc nghẽn, lại tựa như bị thủng ở chỗ nào, bùn đất bị xới tung, nước sông cuồn cuộn trào vào! Ùn ùn mà tới!
"Sơn Thần tức giận!"
Không biết là ai trong lúc hỗn loạn hô một câu, lại làm tất cả dân công có mặt đồng loạt quỳ xuống! Ngày đầu tiên khởi công, lại làm thiên lôi giáng thế, thiên địa xoay chuyển, đây chính là Sơn Thần tức giận rồi! Tai họa rồi! Điềm gở giáng xuống rồi!
Giữa lúc nhân tâm héo tàn, một tiếng cười trong trẻo dễ nghe từ đâu truyền đến, một tiểu nữ hài đột nhiên từ trên trời giáng xuống giữa thiên tai!
Nàng khoác một thân váy lụa trắng tinh, làn da trong veo, thanh khiết, thực giống như tiên đồng.
Mọi người ngây ngốc nhìn nàng, nhìn đến quên sở dập đầu thỉnh an.
Chủ yếu nguyên nhân là do nàng xuất hiện quá kỳ quái. Giữa lúc Sơn Thần phát giận, nàng lại tươi cười bay đến, vẻ mặt thoải mái an nhiên làm lòng người phát lạnh, không khỏi cảm giác nguy hiểm lại thần bí vô cùng.
Cung Dĩ Mạt chống éo cười ha ha, chỉ vào lòng hồ bị nổ đến tan hoang, cây cỏ xơ xác, đất đá tiêu điều, thản nhiên hỏi: "Hiện tại các người cảm thấy, thu dọn đống đất đá cùng cỏ vụn này, mất bao lâu thời gian?"
Không có ai dám trả lời, người người đồng loạt cúi đầu, sợ bị nàng điểm đến danh. Phương thức nàng xuất hiện thật quá mạnh mẽ, vô tình mang đến cho dân chúng cảm giác khủng hoàng cùng áp lực! Nhất nhất không dám trả lời câu hỏi của nàng.
Tuy rằng cũng có người âm thầm nhìn về phía miệng hồ suy tính sâu xa, tuy rằng quá trình thu dọn đất đá vụn cũng vô cùng mất công sức, nhưng suy cho cùng sẽ không tốn thời gian như giai đoạn đào bới khai quật. Nếu bên kia hồ cũng bị đánh rách nát tả tơi như bên này, bọn họ dùng một vạn người phỏng chừng chỉ mất một hai ngày là có thể hoàn thành xong. Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là âm thầm suy nghĩa, bọn họ một chữ cũng không dám thốt ra....
"Tất cả mọi người ngẩng cao đầu lên."
Cung Dĩ Mạt đột ngột dồn khí xuống đan điền, lấy hết khí lực hô lên một câu, lần này, mọi người không khỏi sợ hãi ngẩng đầu, một đám hán tử cao lớn thô kệch, lại vô tình chung đối với tiểu hài tử nhỏ bé trước mắt mà sinh ra tâm tình nhút nhát cùng kính sợ.
Cung Dĩ Mạt nhe răng cười: " Mọi người không cần kinh hoàng, vừa rồi không phải là Sơn Thần tức giận đâu, chỉ là một chưởng lực của ta mà thôi!"
Gạt người!
Tuy rằng không có người dám đứng ra phản bác, nhưng trong mắt không ít người đều là ý tứ kia, vừa rồi trời rung đất chuyển, kinh thiên địa chấn, sao có thể là do tiểu cô nương nhỏ tuổi này làm ra được.
Thấy bọn họ không tin, Cung Dĩ Mạt cũng không giận, chỉ bình tĩnh nhướn mày.
"Một khi đã như vậy, các người hãy mở to mắt mà nhìn cho kĩ đây, xem ta làm như thế nào phá hủy vách núi ngăn cách lòng hồ, ngàn vạn lần đừng có chớp mắt bỏ lỡ......"
" Không hiểu vì sao bên trên lại muốn đào một cái kênh cạn? Tinh Thành chúng ta lại không phải thiếu nước không đủ dùng đi..." Một vị hán tử oán giận, nếu không phải là tiền thuê hậu hĩnh, hắn thật đúng là được ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút để chuẩn bị cho ngày mùa bận rộn sắp tới rồi.
Một người cùng thôn khác liền nói: " Dù sao cũng là đại quan trả tiền, thuê hơn nửa ngày mà trả những hai mươi văn, nơi nào có chuyện tốt như vậy đây? Ngươi không muốn làm, cũng còn rất nhiều người khác muốn làm thay ngươi đấy!"
Tốp năm tốp ba tụ tập trò chuyện, bờ sông thực mau tập kết một lượng lớn người, bọn họ rồng rắn nhau đi hồ Loan Khẩu, mà hồ Loan Khẩu, chính là nhánh sông bị tắc nghẽn của kênh đào Ngọc Long.
Mà khi bọn họ đi ngang qua khu vực nơi Cung Dĩ Mạt thử nghiệm hỏa dược ngày hôm trước, có người "A" lên một tiếng.
"Nơi này trước kia không phải có một cái gò đất cao ở giữa hồ sao? Sao bây giờ lại không thấy?" Người bên cạnh hắn nhìn liếc qua một cái: " Ngươi nhớ lầm rồi, nơi này làm gì có cái gì mà gò đất với không gò đất?"
Người nọ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục bước đi, vừa đi còn vừa buồn bực nói thầm: "Ta nhớ rõ ràng trước kia có mà....."
Hồ Loan Khẩu là một hồ nước cạn, thuộc vùng hạ lưu của kênh đào Ngọc Long. Hồ này được tạo ra từ một nhánh sông nhỏ đi vào vùng trũng giữa hai núi đá, thời gian qua đi, nhánh sông bị đất đá từ hai bên sườn núi sạt lở rơi xuống, cùng thủy tảo mọc lên um tùm làm dòng nước không thông, từ đó tạo thành một cái hồ cạn giữa lòng núi. Hồ này mực nước không sâu, thật ra còn có thể đi xuống giữa hồ mà đào, nhưng mọi người nhìn thấy miệng hồ kéo dài tới hai bên chân núi, nghe nói quan trên muốn đào sâu hơn mười mét, vậy thì phải đào đến bao giờ a.....
Hôm nay nhân công chỉ tới hơn một vạn người, bởi vì một cái hồ Loan Khẩu nho nhỏ, Cung Dĩ Mạt cho rằng một vạn người một ngày là đủ rồi, không, còn không tới một vạn, chỉ là, hôm nay nàng kêu nhiều người như thế tới đây, đơn giản chỉ vì muốn tuyên truyền một chút.
Mắt thấy người dần dần đông đủ, đứng đầy trên bờ sông, Cung Triệt mới khoan thai đứng dậy. Hôm nay là ngày đầu tiên khai thổ khởi công, bọn họ tổ chức một tế đàn nho nhỏ.
Cho nên, Cung Triệt mặc một thân quần áo trắng tinh, lúc này, hắn đứng trên đài tế mới dựng, biểu tình ôn hòa nhìn xung quanh, tuấn tú lại trang nghiêm, xứng danh Hoàng quyền cao quý.
Tuy rằng, ngày thường tất cả mọi người đều không cần lo ăn lo mặc, nhưng tầm mắt thường dân vẫn chỉ là hữu hạn. Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy một người mỹ mạo như vậy, quả thực tựa như từ thuyết thư bước ra, khó trách là Thái tử a, người kia chính là Thiên tử chi tử a, cũng chính là Thiên tử tương lai.
(P/s: thuyết thư: ngày xưa, thường dân ko có tiền sẽ ko đc đi học, ko biết chữ. Cho nên, rất hay lưu truyền một thể loại diễn thuyết. Sẽ có một vị tiên sinh ngồi ở quán trà, kể cho mn nghe về những câu chuyện khác nhau, có thể là Hoàng cung, vị anh hùng, truyền thuyết v.v. Đoạn này nếu là người hiện đại cta hay nói là đẹp như từ trong tranh bước ra đó.
Thiên tử chi tử: con trai của Thiên tử. )
Mọi người đều lần quỳ gối bái hạ, hô to: "Khấu kiến Thái tử Điện hạ."
Thái tử hơi hơi mỉm cười: "Miễn lễ."
Mọi người lần lượt đứng dậy, nhưng khác với khi nãy còn lười nhác thờ ơ, hiện tại ai ai cũng trở nên cẩn thận, yên tĩnh.
Ngay từ khi nhìn thấy Thái tử Điện hạ, bọn họ liền sinh ra một cảm giác kính sợ Hoàng quyền, nhìn xem, sau lưng Thái tử là cấm vệ quân đen nghìn nghịt như kiến thế kia, có phải lát nữa nếu bọn họ không ra sức làm việc chăm chỉ, sẽ bị quất chết hay không a? Nói quá phức tạp, chỉ sợ những người này nghe cũng không hiểu, cho nên, Cung Triệt chỉ lựa vài câu đơn giản:
"Bổn Thái tử phụng mệnh tới đây khai thông kênh đào Ngọc Long. Nhiệm vụ của các ngươi chính là, trong vòng một tháng, phải đào sâu và nạo vét sạch mấy dặm đường sông quanh khu vực hạ lưu này. Tám vạn người các ngươi có mặt ở đây, đã rõ chưa?"
Lời hắn nói làm tất cả dân công ở đây có chút bàng hoàng cùng tức giận. Không phải chứ, đường kênh Ngọc Long trong Tinh Thành kéo dài những mấy trăm dặm, mà những vùng địa hình giống như hồ Loan Khẩu này ít nhất cũng có hơn mười chỗ. Cáo thị nói, tìm tám vạn người bọn họ luân phiên nhau làm việc, sáng bốn vạn chiều bốn vạn hoàn thành công việc là đủ rồi, đây là muốn lột da họ hay sao?! Cho dù tìm thêm tám vạn người nữa làm ngày làm đêm, bảo hoàn thành trong vòng một tháng cũng là chuyện khó hơn lên trời,chẳng thà bảo bọn họ trực tiếp đi chết cho xong!?
Lúc này, có người tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được kêu oan, Cung Triệt nhìn đám dân công vẫn đang giương hai mắt mờ mịt nhìn mình, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, không khỏi mỉm cười, chỉ về phía hồ Loàn Khẩu cách đó không xa. "Các ngươi nói, hồ Loan Khẩu này cho một vạn người nạo vét cùng mở rộng lòng hồ phải mất bao nhiêu thời gian?"
Mọi người nhìn về phía hồ nước nông nằm giữa hai sườn núi dốc, trên mặt hồ còn có đám cây thô cỏ dại mọc um tùm, rậm rạp, nhẩm tính, muốn mở rộng lòng hồ thêm mười mét nữa, phải tốn ít nhất nửa tháng không kém đi.
Có người lớn mật hô to: "Sợ là phải mất nửa tháng!"
Cung Triệt cười hỏi: "Vì sao?"
Người vừa hô lên trong lòng có chút e dè không dám nói tiếp, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Cung Triệt, liền gom hết can đảm trong bụng, kiềm chế sợ hãi: " Sườn núi này tồn tại đã rất lâu rồi, không kể đất đá cứng rắn, đường đi khó khăn, mà trên núi trong lòng hồ lại có các cây cổ thụ sinh trưởng mạnh mẽ, rễ dài thô cứng, lại mọc um tùm dày đặc. Sợ là không thể hoàn thành sớm hơn!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, lại một tiếng " ầm" vang rung trời đáp lại hắn! Ngay sau đó, một trận đất rung núi chuyển, lòng hồ Loan Khẩu đột nhiên nứt toạc! Nước văng tung tóe, vô số đất đá hất tung lên trời, khói bụi mịt mù, như thể núi đổ trời sụp đến nơi rồi!
Hồ Loan Khẩu ban đầu còn đang tắc nghẽn, lại tựa như bị thủng ở chỗ nào, bùn đất bị xới tung, nước sông cuồn cuộn trào vào! Ùn ùn mà tới!
"Sơn Thần tức giận!"
Không biết là ai trong lúc hỗn loạn hô một câu, lại làm tất cả dân công có mặt đồng loạt quỳ xuống! Ngày đầu tiên khởi công, lại làm thiên lôi giáng thế, thiên địa xoay chuyển, đây chính là Sơn Thần tức giận rồi! Tai họa rồi! Điềm gở giáng xuống rồi!
Giữa lúc nhân tâm héo tàn, một tiếng cười trong trẻo dễ nghe từ đâu truyền đến, một tiểu nữ hài đột nhiên từ trên trời giáng xuống giữa thiên tai!
Nàng khoác một thân váy lụa trắng tinh, làn da trong veo, thanh khiết, thực giống như tiên đồng.
Mọi người ngây ngốc nhìn nàng, nhìn đến quên sở dập đầu thỉnh an.
Chủ yếu nguyên nhân là do nàng xuất hiện quá kỳ quái. Giữa lúc Sơn Thần phát giận, nàng lại tươi cười bay đến, vẻ mặt thoải mái an nhiên làm lòng người phát lạnh, không khỏi cảm giác nguy hiểm lại thần bí vô cùng.
Cung Dĩ Mạt chống éo cười ha ha, chỉ vào lòng hồ bị nổ đến tan hoang, cây cỏ xơ xác, đất đá tiêu điều, thản nhiên hỏi: "Hiện tại các người cảm thấy, thu dọn đống đất đá cùng cỏ vụn này, mất bao lâu thời gian?"
Không có ai dám trả lời, người người đồng loạt cúi đầu, sợ bị nàng điểm đến danh. Phương thức nàng xuất hiện thật quá mạnh mẽ, vô tình mang đến cho dân chúng cảm giác khủng hoàng cùng áp lực! Nhất nhất không dám trả lời câu hỏi của nàng.
Tuy rằng cũng có người âm thầm nhìn về phía miệng hồ suy tính sâu xa, tuy rằng quá trình thu dọn đất đá vụn cũng vô cùng mất công sức, nhưng suy cho cùng sẽ không tốn thời gian như giai đoạn đào bới khai quật. Nếu bên kia hồ cũng bị đánh rách nát tả tơi như bên này, bọn họ dùng một vạn người phỏng chừng chỉ mất một hai ngày là có thể hoàn thành xong. Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là âm thầm suy nghĩa, bọn họ một chữ cũng không dám thốt ra....
"Tất cả mọi người ngẩng cao đầu lên."
Cung Dĩ Mạt đột ngột dồn khí xuống đan điền, lấy hết khí lực hô lên một câu, lần này, mọi người không khỏi sợ hãi ngẩng đầu, một đám hán tử cao lớn thô kệch, lại vô tình chung đối với tiểu hài tử nhỏ bé trước mắt mà sinh ra tâm tình nhút nhát cùng kính sợ.
Cung Dĩ Mạt nhe răng cười: " Mọi người không cần kinh hoàng, vừa rồi không phải là Sơn Thần tức giận đâu, chỉ là một chưởng lực của ta mà thôi!"
Gạt người!
Tuy rằng không có người dám đứng ra phản bác, nhưng trong mắt không ít người đều là ý tứ kia, vừa rồi trời rung đất chuyển, kinh thiên địa chấn, sao có thể là do tiểu cô nương nhỏ tuổi này làm ra được.
Thấy bọn họ không tin, Cung Dĩ Mạt cũng không giận, chỉ bình tĩnh nhướn mày.
"Một khi đã như vậy, các người hãy mở to mắt mà nhìn cho kĩ đây, xem ta làm như thế nào phá hủy vách núi ngăn cách lòng hồ, ngàn vạn lần đừng có chớp mắt bỏ lỡ......"
Danh sách chương