*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vị Thống lĩnh này Ngô Hằng có biết, cũng bởi vì Công chúa đối với bọn họ rất tốt, thực lòng coi là bằng hữu, cho nên Ngô Hằng cùng với vị Thống lĩnh này coi như có một đoạn giao tình thân thiết.
Thế nhưng, đối phương lại không có thời gian cùng hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi thẳng:
"Ngô Hằng! Ta phụng mệnh Công chúa mà đến. Công chúa nói muốn tìm ngàn vạn người kéo thuyền, cũng muốn ta tới tìm ngươi, ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích không?"
Ngô Hằng có chút cảm thấy kỳ quái: " Không phải là đợi đến mùa đông sao?"
Lần này, đến lượt Chu Thống lĩnh Chu Tề bối rối: "Vì sao lại phải đợi đến mùa đông?"
Ngô Hằng liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, lúc này mới cười nói: " Bởi vì vốn dĩ, Công chúa đã chuẩn bị một chiếc thuyền kinh thế cự luân, muốn chờ đến mùa đông vào sinh thần của Bệ hạ để dâng đại lễ."
(P/s: kinh thế cự luân: to lớn, vĩ đại đến thế nhân phải kinh sợ. Sau này, cụm từ này còn hay được gọi tắt cho chiếc thuyền của Mạt tỷ luôn mn nhé.
Sinh thần: sinh nhật/ mừng thọ)
Nói đến đây, hắn không khỏi nhíu mày. Khoảng thời gian mưa to gió lớn này, không phải hắn không nghe nói đến, chỉ là, một Chưởng sự nhỏ nhoi như hắn, thấp cổ bé họng, dù cho có thành ý muốn giúp đỡ, cũng đành chịu bất lực, chỉ biết lo lắng suông mà thôi....
"Kinh thế cự luân?"
Chu Tề lặp lại: " Không biết phải là chiếc thuyền vĩ đại như thế nào mới được xưng tụng là kinh thế cự luân đây?" Ngay sau đó, hắn liền vội vàng quẳng cái vấn đề không đâu này ra sau đầu: " Bây giờ không phải lúc để thắc mắc việc đó. Chiếc thuyền kia hẳn là rất lớn đi, Công chúa có lẽ là nói về chiếc thuyền này. Ngô Hằng, ngươi mau mang ta đi xem sao!"
Ngô Hằng có chút không phản ứng kịp: " Công chúa hiện tại phải dùng thuyền là muốn đi đâu?"
Vừa nói, hắn vừa vội vàng mặc thêm áo ngoài, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Chu Tề nhỏ giọng nói: " Đương nhiên là phụng chỉ hồi kinh." Nói rồi, quay đầu nhìn hắn một cái, thập phần hoài nghi: "Chiếc thuyền kia có thể chở được bao nhiêu người?"
Hắn thầm tính toán, nếu có thể chở được tầm ba trăm người thì tốt rồi, ngoại trừ các đại nhân vật trọng yếu, còn có thể bổ trí thêm vài chục Cấm quân cùng lên thuyền bảo hộ an toàn, những người khác an bài thuyền nhỏ theo sau.
Ngô Hằng đi bên cạnh lại không khỏi thản nhiên: " Không phải ngài nói là phụng chỉ hồi kinh sao? Tính cả Cấm quân cũng mới có hai ngàn người chứ mấy?"
" Mới có hai ngàn người?!"
Ngô Hằng sửa sang lại quần áo, không khỏi kiêu ngạo ngẩng đầu cười nói: " Mới có hai ngàn người, một thuyền là đủ rồi!"
Những lời này, không khỏi làm Chu Tề ngỡ ngàng đứng lặng một chỗ, sau hồi lâu cũng không kịp phục hồi tinh thần.
Một chiếc thuyền? Chở hơn hai ngàn người? Ngô Hằng kia không lẽ muốn lừa gạt ta? Thế nhưng, cho đến khi Chu Tề được tận mắt chứng kiến chiếc thuyền kinh thế cự luân, to lớn vĩ đại đến không thể tưởng tượng nổi, đã sợ đến không cất lên lời.
Hắn giống như bị chiếc thuyền đó đoạt mất ba hồn bảy phách, ngây ngô muốn tự tay sờ vào thân thuyền bọc giáp vàng sáng loáng, lại bởi vì thuyền neo giữa lòng hồ không thể tới gần mà trở nên khổ sở khôn cùng.
" Đây...đây thực sự là thuyền của Công chúa sao?" Chu Tề hoảng hốt. " Làm sao có thể?! Công chúa trùng tu kênh đào mới được hơn một năm rưỡi, làm sao có khả năng tạo ra chiếc thuyền như thế này được?! Chẳng lẽ, Công chúa đã chuẩn bị từ trước rồi hay sao?!"
Tuy rằng đã nhìn vô số lần, lại được tận mắt chứng kiến quá trình từ đầu tới cuối, nhưng Ngô Hằng ước chừng cũng chẳng khá hơn Chu Tề là bao, mỗi một lần nhìn lại là một lần kinh ngạc cảm thán đến không còn lời nào miêu tả nổi.
" Nếu lấy công nghệ chế tạo thuyền hiện nay mà nói, muốn làm ra một con thuyền như thế này là chuyện không thể có khả năng, thế nhưng, Công chúa đưa cho ta một biện pháp, không chỉ nâng cao tính an toàn của thuyền lớn, mà còn gia tăng tính cân bằng, cũng như dung lượng,.... Chỉ tiếc là, công nghệ hiện nay cũng chỉ có thể đáp ứng được hai phần ba..."
" Rốt cuộc là biện pháp gì? Công chúa.... Nàng sao có thể làm được?"
" Khoang ngầm."
Ngô Hằng chỉ vào thân thuyền, cười nói: " Thuyền này có thể chở được hơn hai ngàn người, là bởi vì, không chỉ trên mặt thuyền có khoang chứa, mà dưới thân thuyền cũng có khoang ngầm chở người!"
Khoang ngầm, nếu muốn giải thích đơn giản mà nói, chính là đem thân thuyền chia thành các khoang nhỏ, giữa các khoang lại có các vách ngăn cách, không chỉ làm giảm bớt trọng lực của tàu, làm tăng sức nổi, mà còn có thể làm tăng tính an toàn của tàu, tỷ như.... Nếu có một hai khoang thuyền bị rò rỉ khiến nước vào, các vách ngăn kiên cố cũng sẽ làm cho thuyền không nhanh chóng bị chìm xuống.
(P/s: mình có đi tìm một vài hình ảnh về thuyền chiến, tàu thuyền của thời Hán, Đường, cơ mà ko hiểu Mạt tỷ cải tạo kiểu gì, có lẽ là thiết kế giống với du thuyền thời hiện đại của chúng ta, chứ mình nhìn hình ảnh vẽ lại cứ như trò đùa ấy =.= Cho mn xem này
Ngô Hằng hướng Chu Tề giải thích một phen, Chu Tề luôn miệng khen không dứt: " Diệu! Thật đúng là kỳ diệu! Nếu đem phương pháp này phổ biến vào Hải quân, chiến thuyền Đại Dục ta nhất định sẽ bất khả chiến bại, nhất định sẽ vô địch thiên hạ, không kẻ nào địch nổi!"
Chỉ là, việc cấp bách nhất lúc này vẫn là hy vọng cho Công chúa cùng Thái tử Điện hạ có thể vượt qua kiếp nạn trước mắt. Chu Tề nhớ đến bộ dáng hôn mê, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Cung Dĩ Mạt, không khỏi thở dài, liền nói cho Ngô Hằng nghe tình huống hiện tại.
Ngô Hằng nghe xong, tức giận mắng to!
" Nực cười! Thật đúng là một trò cười ngu xuẩn mà!"
Hắn vóc dáng không cao, đứng tại chỗ giậm chân mắng trời! " Bao năm nay Công chúa cống hiến cho xã tắc này còn thiếu sao? Bọn họ thế nhưng lại không biết xấu hổ mà còn dám đem Điện hạ tới uy hiếp Công chúa giao ra đồ vật quỷ quái gì?! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!"
Chu Tề thở dài. "Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Bệ hạ được. Đào ra đỉnh đồng tiếng tăm như vậy, trong lòng Bệ hạ nhất định không được thoải mái. Hơn nữa, có người bên cạnh châm ngòi thổi gió, Bệ hạ tức giận quá mới hồ đồ đến vậy. Lúc mới đến, Thường Hỉ công công tận mắt nhìn thấy Thái tử Điện hạ thương thế nguy cấp, hắn còn giật mình hoảng hốt, có thể thấy, Bệ hạ ắt hẳn cũng không biết việc này, nếu biết, sợ rằng sẽ không bức ép đến vậy..... Còn trong tay Công chúa rốt cuộc đang nắm giữ vật gì, tất nhiên phải vô cùng hệ trọng...."
Chỉ là, hệ trọng đến mấy cũng không nên bức bách một hài tử phải bước vào đường cùng như vậy! Hắn giải thích không nổi nữa.
Hắn cũng không được xem phong thư mật báo kia, cho nên, chỉ đơn thuần cho rằng Công chúa, là bởi vì Cửu Điện hạ chịu bức hiếp, Hoàng Đế lại tạm thời thu hồi chức quyền của Thái tử, tức giận khôn cùng nên mới có thể thương tâm hộc máu, nhưng rốt cuộc, sự tình lại không chỉ đơn giản như vậy......
Lâu Diệp lăm le xâm phạm, mưu đồ chơi xấu, Cung Thịnh cũng nóng lòng muốn dùng đồ quý trong tay Cung Dĩ Mạt cho Lâu Diệp một giáo huấn áp đảo! Nhưng Cung Dĩ Mạt lại nói thẳng không chịu cho, hơn nữa, thêm chuyện đỉnh đồng gây bao sóng gió, lại nghe người bên cạnh thêm mắm thêm muối rủ rỉ ngày đêm, cực chẳng đã, hắn mới quyết liệt muốn đoạt lấy đồ về tới tay mình.
Hắn cho rằng Cung Dĩ Mạt càng giấu diếm không cho, nhất định là trong lòng có quỷ, càng chứng tỏ rằng những suy đoán của kẻ bên cạnh là hoàn toàn chính xác, chính là tâm mưu đồ tạo phản, lòng bức vị tiếm ngôi! Cho nên, hắn mới sốt ruột đến vậy, để đến cuối cùng, làm nên cục diện như hiện tại!
Vì thế cho nên, dưới sự đắc ý của bao nhiêu kẻ có tâm, lợi dụng nghi kị của Hoàng Đế, khống chế điểm yếu của đối thủ, Thái tử hơn một năm vất vả vì nước vì dân, trong chớp mắt liền rơi vào kết cục đoạt quyền ám sát!
Công chúa bị bức đến hộc máu, Cửu Điện hạ lại chưa rõ sinh tử, Đại Vận Hà cũng gác lại không biết đến ngày mai, cũng không rõ sau này sẽ tiện nghi cho người nào!
Thật là khôn khéo! Thật là giỏi tính kế! Có đầu óc thông tuệ nhường này, cớ sao không đường đường chính chính cạnh tranh công bằng trước bách tính, tội gì phải dùng để hại người, cướp đoạt lấy chiến tích của người khác!
Ngô Hằng càng nghĩ càng phẫn hận!
" Ngươi nói Công chúa bảo muốn vạn người kéo thuyền?"
" Phải." Đây cũng là chỗ Chu Tề nghĩ mãi không thông, Bệ hạ hoài nghi Thái tử có tâm làm phản, cớ vì sao Công chúa vẫn còn muốn gõ trống khua chiêng ầm ĩ hồi kinh như vậy?
Ngô Hằng sờ sờ cằm: " Giáp bọc thân thuyền đều làm thành hình vảy rồng, lại thiết kế để cử động trái phải, trên mặt có khắc lỗ, chính là để ngày sau kéo thuyền. Chỉ là, lúc trước, Công chúa thiết kế như vậy, chính là chờ sinh thần của Hoàng thượng, mang mấy vạn bá tánh kéo thuyền hồi kinh, đem cự luân dâng cho Bệ hạ. Hiện tại kế hoạch thay đổi, ta cũng không biết vì sao..."
Chu Tề cũng nghĩ không ra. " Có lẽ là để thuyền lớn đi lại ổn định, nhịp nhàng, thuận tiện cho Thái tử dưỡng thương đi?"
Ngô Hằng cảm thấy, lý do này chắc chắn không phải là toàn bộ nguyên nhân, nhưng hắn cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn nữa.Thôi, không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa!
" Quản không được nhiều như vậy, ngài vừa mới nói, vị Thường Hỉ Công công kia dẫn đầu đoàn người, ước chừng chiều nay sẽ đến. Đã vậy, hiện tại chúng ta nên nhanh chóng hành động, tìm đủ nhân mã kéo thuyền thôi!"
Chu Tề nhìn đại thuyền thở dài: " Có phải thuyền này quá lớn, động lực không đủ nên mới yêu cầu dùng sức người kéo thuyền hay không?"
Ngô Hằng giảo hoạt cười: " Hoàn toàn ngược lại mới đúng. Thuyền này tuy lớn, nhưng trọng lực cực nhẹ, hơn nữa, dưới đuôi thuyền có gắn thêm cánh quạt tạo lực đẩy, hai bên thân thuyền cũng đã cải tiến lại, chỉ cần khoảng bốn mươi người đã đủ. Nhưng mà, không đủ động lực, chúng ta có thể dùng làm lý do để huy động nhân mã."
Vị Thống lĩnh này Ngô Hằng có biết, cũng bởi vì Công chúa đối với bọn họ rất tốt, thực lòng coi là bằng hữu, cho nên Ngô Hằng cùng với vị Thống lĩnh này coi như có một đoạn giao tình thân thiết.
Thế nhưng, đối phương lại không có thời gian cùng hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi thẳng:
"Ngô Hằng! Ta phụng mệnh Công chúa mà đến. Công chúa nói muốn tìm ngàn vạn người kéo thuyền, cũng muốn ta tới tìm ngươi, ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích không?"
Ngô Hằng có chút cảm thấy kỳ quái: " Không phải là đợi đến mùa đông sao?"
Lần này, đến lượt Chu Thống lĩnh Chu Tề bối rối: "Vì sao lại phải đợi đến mùa đông?"
Ngô Hằng liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, lúc này mới cười nói: " Bởi vì vốn dĩ, Công chúa đã chuẩn bị một chiếc thuyền kinh thế cự luân, muốn chờ đến mùa đông vào sinh thần của Bệ hạ để dâng đại lễ."
(P/s: kinh thế cự luân: to lớn, vĩ đại đến thế nhân phải kinh sợ. Sau này, cụm từ này còn hay được gọi tắt cho chiếc thuyền của Mạt tỷ luôn mn nhé.
Sinh thần: sinh nhật/ mừng thọ)
Nói đến đây, hắn không khỏi nhíu mày. Khoảng thời gian mưa to gió lớn này, không phải hắn không nghe nói đến, chỉ là, một Chưởng sự nhỏ nhoi như hắn, thấp cổ bé họng, dù cho có thành ý muốn giúp đỡ, cũng đành chịu bất lực, chỉ biết lo lắng suông mà thôi....
"Kinh thế cự luân?"
Chu Tề lặp lại: " Không biết phải là chiếc thuyền vĩ đại như thế nào mới được xưng tụng là kinh thế cự luân đây?" Ngay sau đó, hắn liền vội vàng quẳng cái vấn đề không đâu này ra sau đầu: " Bây giờ không phải lúc để thắc mắc việc đó. Chiếc thuyền kia hẳn là rất lớn đi, Công chúa có lẽ là nói về chiếc thuyền này. Ngô Hằng, ngươi mau mang ta đi xem sao!"
Ngô Hằng có chút không phản ứng kịp: " Công chúa hiện tại phải dùng thuyền là muốn đi đâu?"
Vừa nói, hắn vừa vội vàng mặc thêm áo ngoài, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Chu Tề nhỏ giọng nói: " Đương nhiên là phụng chỉ hồi kinh." Nói rồi, quay đầu nhìn hắn một cái, thập phần hoài nghi: "Chiếc thuyền kia có thể chở được bao nhiêu người?"
Hắn thầm tính toán, nếu có thể chở được tầm ba trăm người thì tốt rồi, ngoại trừ các đại nhân vật trọng yếu, còn có thể bổ trí thêm vài chục Cấm quân cùng lên thuyền bảo hộ an toàn, những người khác an bài thuyền nhỏ theo sau.
Ngô Hằng đi bên cạnh lại không khỏi thản nhiên: " Không phải ngài nói là phụng chỉ hồi kinh sao? Tính cả Cấm quân cũng mới có hai ngàn người chứ mấy?"
" Mới có hai ngàn người?!"
Ngô Hằng sửa sang lại quần áo, không khỏi kiêu ngạo ngẩng đầu cười nói: " Mới có hai ngàn người, một thuyền là đủ rồi!"
Những lời này, không khỏi làm Chu Tề ngỡ ngàng đứng lặng một chỗ, sau hồi lâu cũng không kịp phục hồi tinh thần.
Một chiếc thuyền? Chở hơn hai ngàn người? Ngô Hằng kia không lẽ muốn lừa gạt ta? Thế nhưng, cho đến khi Chu Tề được tận mắt chứng kiến chiếc thuyền kinh thế cự luân, to lớn vĩ đại đến không thể tưởng tượng nổi, đã sợ đến không cất lên lời.
Hắn giống như bị chiếc thuyền đó đoạt mất ba hồn bảy phách, ngây ngô muốn tự tay sờ vào thân thuyền bọc giáp vàng sáng loáng, lại bởi vì thuyền neo giữa lòng hồ không thể tới gần mà trở nên khổ sở khôn cùng.
" Đây...đây thực sự là thuyền của Công chúa sao?" Chu Tề hoảng hốt. " Làm sao có thể?! Công chúa trùng tu kênh đào mới được hơn một năm rưỡi, làm sao có khả năng tạo ra chiếc thuyền như thế này được?! Chẳng lẽ, Công chúa đã chuẩn bị từ trước rồi hay sao?!"
Tuy rằng đã nhìn vô số lần, lại được tận mắt chứng kiến quá trình từ đầu tới cuối, nhưng Ngô Hằng ước chừng cũng chẳng khá hơn Chu Tề là bao, mỗi một lần nhìn lại là một lần kinh ngạc cảm thán đến không còn lời nào miêu tả nổi.
" Nếu lấy công nghệ chế tạo thuyền hiện nay mà nói, muốn làm ra một con thuyền như thế này là chuyện không thể có khả năng, thế nhưng, Công chúa đưa cho ta một biện pháp, không chỉ nâng cao tính an toàn của thuyền lớn, mà còn gia tăng tính cân bằng, cũng như dung lượng,.... Chỉ tiếc là, công nghệ hiện nay cũng chỉ có thể đáp ứng được hai phần ba..."
" Rốt cuộc là biện pháp gì? Công chúa.... Nàng sao có thể làm được?"
" Khoang ngầm."
Ngô Hằng chỉ vào thân thuyền, cười nói: " Thuyền này có thể chở được hơn hai ngàn người, là bởi vì, không chỉ trên mặt thuyền có khoang chứa, mà dưới thân thuyền cũng có khoang ngầm chở người!"
Khoang ngầm, nếu muốn giải thích đơn giản mà nói, chính là đem thân thuyền chia thành các khoang nhỏ, giữa các khoang lại có các vách ngăn cách, không chỉ làm giảm bớt trọng lực của tàu, làm tăng sức nổi, mà còn có thể làm tăng tính an toàn của tàu, tỷ như.... Nếu có một hai khoang thuyền bị rò rỉ khiến nước vào, các vách ngăn kiên cố cũng sẽ làm cho thuyền không nhanh chóng bị chìm xuống.
(P/s: mình có đi tìm một vài hình ảnh về thuyền chiến, tàu thuyền của thời Hán, Đường, cơ mà ko hiểu Mạt tỷ cải tạo kiểu gì, có lẽ là thiết kế giống với du thuyền thời hiện đại của chúng ta, chứ mình nhìn hình ảnh vẽ lại cứ như trò đùa ấy =.= Cho mn xem này
Ngô Hằng hướng Chu Tề giải thích một phen, Chu Tề luôn miệng khen không dứt: " Diệu! Thật đúng là kỳ diệu! Nếu đem phương pháp này phổ biến vào Hải quân, chiến thuyền Đại Dục ta nhất định sẽ bất khả chiến bại, nhất định sẽ vô địch thiên hạ, không kẻ nào địch nổi!"
Chỉ là, việc cấp bách nhất lúc này vẫn là hy vọng cho Công chúa cùng Thái tử Điện hạ có thể vượt qua kiếp nạn trước mắt. Chu Tề nhớ đến bộ dáng hôn mê, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Cung Dĩ Mạt, không khỏi thở dài, liền nói cho Ngô Hằng nghe tình huống hiện tại.
Ngô Hằng nghe xong, tức giận mắng to!
" Nực cười! Thật đúng là một trò cười ngu xuẩn mà!"
Hắn vóc dáng không cao, đứng tại chỗ giậm chân mắng trời! " Bao năm nay Công chúa cống hiến cho xã tắc này còn thiếu sao? Bọn họ thế nhưng lại không biết xấu hổ mà còn dám đem Điện hạ tới uy hiếp Công chúa giao ra đồ vật quỷ quái gì?! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!"
Chu Tề thở dài. "Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Bệ hạ được. Đào ra đỉnh đồng tiếng tăm như vậy, trong lòng Bệ hạ nhất định không được thoải mái. Hơn nữa, có người bên cạnh châm ngòi thổi gió, Bệ hạ tức giận quá mới hồ đồ đến vậy. Lúc mới đến, Thường Hỉ công công tận mắt nhìn thấy Thái tử Điện hạ thương thế nguy cấp, hắn còn giật mình hoảng hốt, có thể thấy, Bệ hạ ắt hẳn cũng không biết việc này, nếu biết, sợ rằng sẽ không bức ép đến vậy..... Còn trong tay Công chúa rốt cuộc đang nắm giữ vật gì, tất nhiên phải vô cùng hệ trọng...."
Chỉ là, hệ trọng đến mấy cũng không nên bức bách một hài tử phải bước vào đường cùng như vậy! Hắn giải thích không nổi nữa.
Hắn cũng không được xem phong thư mật báo kia, cho nên, chỉ đơn thuần cho rằng Công chúa, là bởi vì Cửu Điện hạ chịu bức hiếp, Hoàng Đế lại tạm thời thu hồi chức quyền của Thái tử, tức giận khôn cùng nên mới có thể thương tâm hộc máu, nhưng rốt cuộc, sự tình lại không chỉ đơn giản như vậy......
Lâu Diệp lăm le xâm phạm, mưu đồ chơi xấu, Cung Thịnh cũng nóng lòng muốn dùng đồ quý trong tay Cung Dĩ Mạt cho Lâu Diệp một giáo huấn áp đảo! Nhưng Cung Dĩ Mạt lại nói thẳng không chịu cho, hơn nữa, thêm chuyện đỉnh đồng gây bao sóng gió, lại nghe người bên cạnh thêm mắm thêm muối rủ rỉ ngày đêm, cực chẳng đã, hắn mới quyết liệt muốn đoạt lấy đồ về tới tay mình.
Hắn cho rằng Cung Dĩ Mạt càng giấu diếm không cho, nhất định là trong lòng có quỷ, càng chứng tỏ rằng những suy đoán của kẻ bên cạnh là hoàn toàn chính xác, chính là tâm mưu đồ tạo phản, lòng bức vị tiếm ngôi! Cho nên, hắn mới sốt ruột đến vậy, để đến cuối cùng, làm nên cục diện như hiện tại!
Vì thế cho nên, dưới sự đắc ý của bao nhiêu kẻ có tâm, lợi dụng nghi kị của Hoàng Đế, khống chế điểm yếu của đối thủ, Thái tử hơn một năm vất vả vì nước vì dân, trong chớp mắt liền rơi vào kết cục đoạt quyền ám sát!
Công chúa bị bức đến hộc máu, Cửu Điện hạ lại chưa rõ sinh tử, Đại Vận Hà cũng gác lại không biết đến ngày mai, cũng không rõ sau này sẽ tiện nghi cho người nào!
Thật là khôn khéo! Thật là giỏi tính kế! Có đầu óc thông tuệ nhường này, cớ sao không đường đường chính chính cạnh tranh công bằng trước bách tính, tội gì phải dùng để hại người, cướp đoạt lấy chiến tích của người khác!
Ngô Hằng càng nghĩ càng phẫn hận!
" Ngươi nói Công chúa bảo muốn vạn người kéo thuyền?"
" Phải." Đây cũng là chỗ Chu Tề nghĩ mãi không thông, Bệ hạ hoài nghi Thái tử có tâm làm phản, cớ vì sao Công chúa vẫn còn muốn gõ trống khua chiêng ầm ĩ hồi kinh như vậy?
Ngô Hằng sờ sờ cằm: " Giáp bọc thân thuyền đều làm thành hình vảy rồng, lại thiết kế để cử động trái phải, trên mặt có khắc lỗ, chính là để ngày sau kéo thuyền. Chỉ là, lúc trước, Công chúa thiết kế như vậy, chính là chờ sinh thần của Hoàng thượng, mang mấy vạn bá tánh kéo thuyền hồi kinh, đem cự luân dâng cho Bệ hạ. Hiện tại kế hoạch thay đổi, ta cũng không biết vì sao..."
Chu Tề cũng nghĩ không ra. " Có lẽ là để thuyền lớn đi lại ổn định, nhịp nhàng, thuận tiện cho Thái tử dưỡng thương đi?"
Ngô Hằng cảm thấy, lý do này chắc chắn không phải là toàn bộ nguyên nhân, nhưng hắn cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn nữa.Thôi, không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa!
" Quản không được nhiều như vậy, ngài vừa mới nói, vị Thường Hỉ Công công kia dẫn đầu đoàn người, ước chừng chiều nay sẽ đến. Đã vậy, hiện tại chúng ta nên nhanh chóng hành động, tìm đủ nhân mã kéo thuyền thôi!"
Chu Tề nhìn đại thuyền thở dài: " Có phải thuyền này quá lớn, động lực không đủ nên mới yêu cầu dùng sức người kéo thuyền hay không?"
Ngô Hằng giảo hoạt cười: " Hoàn toàn ngược lại mới đúng. Thuyền này tuy lớn, nhưng trọng lực cực nhẹ, hơn nữa, dưới đuôi thuyền có gắn thêm cánh quạt tạo lực đẩy, hai bên thân thuyền cũng đã cải tiến lại, chỉ cần khoảng bốn mươi người đã đủ. Nhưng mà, không đủ động lực, chúng ta có thể dùng làm lý do để huy động nhân mã."
Danh sách chương