"Hiện giờ, Thái Tử ca ca bởi vì nhớ tới tình thân nên mới nhận tội cầu tình, các người liền hùa với nhau hắt bát nước bẩn này có phải hay không?!"

Cung Dĩ Mạt vừa nói, vừa trừng mắt nhìn đám đại thần dưới triều.

Cung Triệt hơi hơi hé miệng, muốn phản bác, hắn không thể nhìn ông ngoại một mình gánh tội thay được! Nếu không, hắn với cầm thú có gì khác nhau đâu? Nhưng hắn vừa định mở miệng, Cung Dĩ Mạt liền trừng mắt nhìn hắn.

"Thái Tử ca ca thực là hồ đồ! Tuy rằng Hữu tướng là nãi nãi của ca ca, huynh quan tâm tất loạn Hoàng muội có thể hiểu được, nhưng Thái Tử ca ca chẳng lẽ không cần Mẫu hậu sao? Huynh có biết, vừa rồi muội đến thỉnh an, Mẫu hậu suýt chút nữa đã tự sát!"

Cung Triệt vừa nghe, hai tay buông thõng bên người khẽ nắm chặt!

"Mẫu hậu!"

Cung Dĩ Mạt lại nói. "May mắn là muội tới kịp thời, nên Mẫu hậu đã không xảy ra việc gì."

Nghe được Hoàng Hậu muốn tự sát, có người cười khẩy nói. "Đây là rõ ràng là vì sự tình bại lộ, Hoàng Hậu sợ tội muốn tự sát để lấp liếm chân tướng! Mong rằng Bệ hạ minh xét!"

Cung Dĩ Mạt nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại vội vàng giải thích với Hoàng Đế.

"Mẫu hậu biết việc này do người của Lưu gia làm, bà cảm thấy hổ thẹn với Phụ hoàng nên mới nghĩ quẩn như vậy. Phụ hoàng, Hoàng Hậu nói với nhi thần, bà quản giáo họ ngoại không nghiêm, sẵn sàng chịu trách phạt. Chỉ là, Thái tử ca ca không hề biết gì về biệc này, mong Phụ hoàng khai ân! Suy ra cùng, Thái tử ca ca cũng có công nhắc nhở, hộ tống giúp đỡ nhi thần, Phụ hoàng không thể trách oan người tốt...."

"Đúng là hàm ngôn!" Có người cả giận nói. "Lần cứu tế này hao tổn biết bao nhiêu của cải, giá trị tuyệt đối không dưới hàng ngàn vạn lượng bạc. Hữu tướng mưu đồ bòn rút của công, dã tâm tầng tầng, đâu thể chỉ có một người đứng ra lo liệu được!"

Cung Dĩ Mạt khẽ mỉm cười, nhưng hai mắt hiện lên hàn quang.

"Vị đại nhân này nói rất đúng!...... Tội tham ô của công này, bản Công chúa cũng rất rõ ràng, thực ra chính là cá lớn nuốt cá bé, tầng lớp phía trên bóc lột tầng lớp phía dưới đi! Nghe nói, việc tham ô vật phẩm cứu tế Tây Châu đã là việc thường lệ, sao có thể để Hữu tướng một mình gánh chịu tội danh của tất cả mọi người đây? Bản Công chúa tuyệt đối không tin sẽ có chuyện đơn giản đến thế. Nếu đã như vậy, chi bằng lật ngược bản án, đem đầu đuôi tất cả ngọn ngành, một lưới tóm gọn cả bầy có được không? "

Lời nói cứng rắn của nàng làm quan viên đang xôn xao lập tức không dám mở miệng, đặc biệt là mấy vị đã từng động tay động chân thu lợi từ vật cứu tế các năm. Nghị đường liền an tĩnh hơn phân nửa!

Hoàng đế nghe nàng thao thao bất tuyệt, lại không nổi giận kêu nàng dừng lại. Điều này làm nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng khẩu khí, tận tình khuyên bảo Thái tử.

" Thái Tử ca ca, sao huynh phải vì nhà ngoại bất trung phạm vào quốc pháp mà tự mình gánh vác lỗi lầm không phải do mình làm vậy chứ?"

Lúc này, Cung Triệt sao có thể không rõ Cung Dĩ Mạt dụng tâm lương khổ. Nhìn nàng vì bênh vực mình mà khẩu chiến với quần thần, Cung Triệt trong lòng ấm áp, nhưng vẫn kiên định quỳ gối.

"Hoàng muội không cần phải nói nhiều nữa, ca ca đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Phụ hoàng, nhi thần tự nguyện bãi miễn vị trí Thái tử, mong Phụ hoàng hạ thủ lưu tình với Lưu gia!"

Nói xong, hắn dập đầu thật sâu, mang theo quyết tâm không thể lay chuyển.

Cung Dĩ Mạt tức giận. "Thái Tử ca ca, huynh không lo lắng Mẫu hậu sẽ thương tâm quá độ mà chết sao?"

Nàng tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi, Cung Triệt hiểu ý tứ nàng. Nhưng mà chẳng lẽ vì giữ cái ghế Thái tử của hắn, vì có thể đảm bảo tính mạng của hắn, vì Mẫu hậu hắn có thể sống tốt hơn trong hậu cung tranh đấu tầng tầng mà bảo hắn phải từ bỏ ông ngoại mình ư? Hắn không làm được, thực sự không làm được!

Cung Triệt nhìn Hữu tướng mái đầu điểm bạc đang quỳ bên cạnh mình, hắn thật sự không đành lòng!

Cung Dĩ Mạt chỉ hận rèn thép không thành sắt, đột nhiên hướng về phía Hữu tướng gầm lên một tiếng. "Đều tại ngươi! Tất cả đều tại ngươi! Ngươi hại Mẫu hậu không đủ khổ, còn tới hại Thái Tử ca ca, sao ngươi không lập tức chết đi cho rồi đâu?!"

Một lời làm Hữu tướng đột ngột tỉnh ngộ! Hắn nhìn Cung Dĩ Mạt, thấy rõ biểu tình nghiêm túc trong mắt nàng, liền hiểu ra, nàng thực sự toàn lực ứng phó trợ giúp Thái Tử!

Vậy là đủ rồi!

Hữu tướng mắt lệ ròng ròng, hô to một tiếng. "Điện hạ, là ông ngoại có lỗi với Người!"

Nói xong, liền chạy nhanh đến đập mạnh đầu vào Long trụ ! Máu phun như suối, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng, khắp Nghị viện ồn ào hỗn loạn! Cung Triệt ngây ngẩn cả người, cánh tay vẫn còn đang vươn ra ngăn cản nhưng đã muộn....

Hắn nhìn thân hình ông ngoài nằm trên mặt đất lạnh giá không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Cung Dĩ Mạt, ánh mắt thẳng tắp, lại mang theo một khoảng trống rỗng cùng hàn ý.

"Bệ hạ, Hữu tướng...... đã qua đời!"

Thường Hỉ rất nhanh tiến lên kiểm tra, thương tâm tâu lên Hoàng Đế. Khắp đại điện một khoảng tĩnh mịch, rất mau liền có người mang thi thể xuống. Một vị lão thần đứng dưới một người đứng trên bao người, trong chớp mắt chỉ còn là quá khứ đi!

Cung Triệt thân mình mềm nhũn ngồi trên mặt đất!

Hắn căn bản không có biện pháp phục hồi lại tinh thần sau đả kích như vậy, Mẫu hậu muốn muốn tự sát, mà Cung Dĩ Mạt lại bức tử ông ngoại hắn!

"Bệ hạ! Hữu tướng chính là sợ tội tự sát! Chẳng lẽ hắn cho rằng, hắn chết đi, là có thể miễn mọi tội nghiệt của Lưu gia hay sao?" Tả tướng đột nhiên tiến lên một bước cười lạnh. "Còn có Thái Tử điện hạ, Thái Tử cùng việc này tất có liên quan, mong Bệ hạ phân xử!"

Hôm nay, hắn, nhất định phải huỷ diệt Lưu gia!

Thái Tử đã ngốc lặng, ông ngoại đã từng vô cùng thân thiết với hắn, đã từng cố gắng nỗ lực tiến cử hắn, cứ như vậy chết trước mặt, lại do chính tay Cung Dĩ Mạt bức tử! Toàn thân hắn lạnh giá, thống khổ tựa như đang chìm xuống địa ngục!

Chém gϊếŧ trong triều đình, cơ hồ còn khốc liệt, đẫm máu hơn so với chiến trường đi!

Cung Dĩ Mạt nhìn Cung Triệt thở dài.

"Hữu tướng đã đền tội, lỗi lầm liền xóa bỏ, lại nói, Lưu gia vẫn chưa đạt được mục đích. Nếu không nhờ Thái tử tương trợ, nhi thần cũng sẽ không thể chuẩn bị trước như vậy. Nhi thần cho rằng, Thái tử đã lấy công chuộc tội, Phụ hoàng, Người tha cho Thái tử ca ca đi!"

Hoàng đế xoa xoa trán, nhìn Thái tử đã thất hồn lạc phách, nặng nề mở miệng.

"Bãi triều! Thái Tử lấy công chuộc tội, không phạm sai lầm, liền đưa Thái Tử hồi cung đi!"

Thường Hỉ lĩnh mệnh, vội vàng tiến lên. Nhưng lúc này, Cung Triệt đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hoàng Đế. "Vậy...còn Lưu gia?"

Lưu gia phạm tội có chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng lẽ hắn còn muốn cầu tình? Thân là Thái Tử, sao có thể không rõ lý lẽ? Nghĩ vậy, Hoàng Đế giận dữ!

" Âm mưu tham ô của công, lại ngang nhiên đánh cướp đoàn xe công vụ, Lưu gia, tội không thể tha thứ!"

Cung Triệt nghe vậy, tránh khỏi tay Thường Hỉ, lại dập mạnh đầu xuống đất, thanh âm nghẹn ngào.

"Phụ hoàng! Việc này chưa thành, hơn nữa nhi thần tin tưởng, kẻ phạm tội không chỉ có một mình Lưu gia. Thỉnh Phụ hoàng điều tra rõ chân tướng, không thể tùy tiện định tội, cấp cho Lưu gia một công đạo!"

Lúc này, Lễ Bộ có người cười nói. "Thái Tử điện hạ nói thật thú vị, chẳng lẽ một hai phải chờ đến khi việc thành mới định tội danh? Lưu gia thân là Hoàng thân, lại vi phạm quốc pháp, đáng lý ra tội càng thêm tội mới đúng!"

Sắc mặt Hoàng Đế càng thêm khó coi! Hắn vung tay lên. "Còn thất thần làm cái gì, đưa Thái Tử hồi cung!"

Cung Dĩ Mạt nóng nảy, đời trước, Cung Triệt mất hết tất thảy sống rất vất vả, nếu đã đáp ứng tương trợ, một đời này nàng không muốn đối phương lại giẫm lên vết xe đổ đó.

Cho nên, nàng vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, lớn tiếng nói. "Phụ hoàng! Cùng là phạm pháp, nhưng có thể có các tình tiết không nghiêm trọng để giảm tội danh! Nếu Lưu gia mưu đồ không thành, Lưu tướng cũng lấy cái chết tạ tội, Phụ hoàng hãy buông tha cho Lưu gia một lần đi!"

Hoàng đế nổi nóng, nhìn Cung Dĩ Mạt thế nhưng lại dám phản đối quyết định của hắn, hắn nguy hiểm híp mắt. "Câm miệng! Xem ra là do trẫm quá sủng ngươi, thế nên, ngươi liền vô pháp vô thiên dám nghi ngờ quyết định của trẫm?!"

Uy áp Đế vương nặng nề làm Cung Dĩ Mạt không thở nổi, nàng hiểu rõ càng cầu tình sẽ chỉ làm sự tình trở nên rối ren, nhưng lời nói ra như bát nước hất đi, không cách nào thu hồi lại được.

Hít sâu một hơi, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Phụ hoàng...... Ngài thường nói: Định quốc thượng võ, an bang thượng nhân, sao không thể cấp cho Lưu gia một ân tình, giơ cao đánh khẽ đây?"

P/s: Định quốc thượng võ, an bang thượng nhân: có nghĩa là Để bình định thiên hạ thì cần trọng dụng võ (sức lực, chiến tranh,v.v), còn để phát triển,xây dựng đất nước thì cần trọng dụng nhân (nhân đức, lòng thương người, .v.v).

"Làm càn!"

Phản! Thật đúng là làm phản, thế nhưng còn muốn thuyết giáo hắn?

Hoàng đế giận dữ đến phát điên.

"Còn thất thần cái gì! Mau đem Công chúa cấm túc trong Thái Cực điện cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện