Một giọng nữ cao ngạo truyền đến, các quý nữ xung quanh vốn dĩ đang muốn dời đi, nghe câu nói đó lại quay đầu nhìn lại, hóa ra, không biết từ khi nào, Cung Hàm Duyệt đã đi tới, nàng đem đôi thon dài đánh giá Cung Dĩ Mạt, cười lạnh.

"Xem ra ngươi đã quên, ngươi căn bản đã không còn là một Công chúa, mà là tiện dân!"

Khi Cung Hàm Duyệt nói lời này, cằm dương thật cao, bộ dáng nóng lòng muốn thử cùng đắc ý, tựa hồ đã chờ đợi ngày này thật lâu. Thật đúng là ý trời! Nhớ trước đây nàng ta cao cao tại thượng như vậy! Hiện giờ cuối cùng đã có thể thử nghiệm một chút cảm giác lấn áp nàng ta rồi, nghĩ vậy, Cung Hàm Duyệt thanh âm gấp gáp, vui mừng hẳn lên!

" Thất thần cái gì? Còn không mau cút lại đây quỳ xuống! Chẳng lẽ ngươi muốn miệt thị Hoàng quyền sao? Ta không dễ nói chuyện như Phụ Hoàng đâu!"

Nàng càng nói càng kiêu ngạo, mỗi chữ nói ra lại ẩn chứa uy hiếp, làm Cung Dĩ Mạt hai mắt híp lại quét qua người nàng liếc mắt một cái.

Mà nhìn thấy bộ dáng này cảu nàng, phía sau Cung Hàm Duyệt là Tần Đàn Nhi lặng lẽ lùi bước, không cùng Cung Hàm Duyệt đứng chung một chỗ.

"Hóa ra là...... Trưởng Công chúa a."

Cung Dĩ Mạt thở dài, Hoàng tỷ này của nàng, ngực phẳng ngốc nghếch, khó trách tới tuổi này cũng chưa gả được đi, đúng là có nguyên nhân a.

Cũng tốt thôi! Nàng cuối cùng cũng đứng dậy, hướng về phía Trưởng Công chúa mà tới!

Thấy nàng như thế, không ít quý nữ âm thầm suy nghĩ, Cung Dĩ Mạt hẳn là muốn khuất phục đi, nàng thật sự sẽ quỳ xuống sao? Gió hơi hơi lay động trang phục luyện công trên người Cung Dĩ Mạt, lúc này nàng đứng lên, ống quần ôm lấy lộ ra hai chân thẳng tắp, vững vàng bước tới, như ở chỗ không người, toàn thân lại lộ ra khí chất tôn quý cùng bá đạo, làm không ít người lại âm thầm nảy ra ý niệm, so với Trưởng Công chúa cố tỏ ra cao ngạo trước mặt, nàng càng giống với địa vị Công chúa cao quý hơn tất thảy.

Thấy nàng dần dần tới gần, Trưởng Công chúa thế nhưng có chút sợ hãi bước lùi ra sau một bước, nhưng nghĩ tới thân phận địa vị của bản thân, nàng lại hơi ưỡn ngược, giọng điệu tàn khốc quát to!

"Còn không mau quỳ xuống!"

Rốt cuộc cũng là một Công chúa, cho nên, thanh âm nàng cũng còn rất là uy thế, làm không ít quý nữ có mặt ở đây, chân tay đều bủn rủn.

Nhưng Cung Dĩ Mạt vẫn bình tĩnh như không việc gì, nàng thản nhiên giương mắt đánh giá một hồi, như cười như không.

"Trưởng Công chúa có phải đã quên rồi không? Bệ hạ tuy đã tước đoạt phong hào địa vị của ta, nhưng Bệ hạ cũng từng nói qua, ta có quyền không cần hành lễ với bất kì kẻ nào nếu ta không muốn? Sao nào, chẳng lẽ Bệ hạ có nói sẽ tước đoạt cả thứ này của ta sao?"

Nàng nói ra khiến Cung Hàm Duyệt nghĩ tới, đúng là, liền tính cả lúc gặp mặt Phụ Hoàng, Cung Dĩ Mạt cũng rất ít khi hành lễ, nghĩ đến đây, ghen ghét đố kị trong nàng càng tăng thêm gấp bội!

" Thế sao? Nói vậy, ngươi ở trước mặt bản Công chúa, trang phục không chỉnh tề, lại xuất ra ác ngôn, bản Công chúa vẫn là có quyền lợi trách phạt ngươi đi!"

Cung Dĩ Mạt hơi hơi nhún vai, "Tất nhiên là có."

Thấy nàng nói như vậy, Cung Hàm Duyệt hai tròng mắt nhíu lại, hiện lên một tia ác độc!

"Một khi đã như vậy! Người đâu! Cung Dĩ Mạt trước mặt công chúng, áo quần lố lăng, xuất khẩu ác ngôn, bản Công chúa lệnh các ngươi lột y phục nàng, đem ra ngoài diễu một vòng kinh thành!"

Mệnh lệnh này của nàng làm nữ quyền xung quanh không khỏi kinh hô lên, ác độc như vậy, nếu thực sự làm thật, Cung Dĩ Mạt về sau phải sống như thế nào được đây?

Cung Hàm Duyệt hung hăng ra mệnh lệnh, nhưng bốn đại cung nữ phía sau đều không dám động đậy. Uy danh ngày xưa của Cung Dĩ Mạt vẫn còn vang dội, nàng chính là người duy nhất không thể đắc tội chỉ sau Hoàng Đế!

"Như thế nào, các ngươi đều điếc cả rồi sao? Lột y phục của nàng ta cho ta! Mau đi!"

Thấy các nàng bất động, Cung Hàm Duyệt dường như đã chịu nhục nhã lớn lao! Nàng giống như đã phát điên la to! Trong mắt ghen ghét điên cuồng!

Vì lý do gì mà Cung Dĩ Mạt cái gì cũng có, Phụ hoàng sủng ái nàng ta, Thái Tử cũng sủng ái nàng ta, nàng ta lớn lên lại xinh đẹp như vậy, lại cao ngạo như vậy, tất cả mọi người đều sợ nàng ta!

Một khi đã như vậy, nàng liền lột y phục của nàng ta quăng ra ngoài, làm mặt mũi nàng ta đều đem vứt đi hết! Cho nàng ta không thể làm người!

Thấy Trưởng Công chúa bạo nộ, bốn đại cung nữ đi theo nàng ta không dám không nghe theo, chần chờ tiến lên, biểu tình nhìn Cung Dĩ Mạt có chút không đành lòng.

Cung Dĩ Mạt tựa hồ lại không sợ, nàng liếc mắt trên dưới đánh giá Cung Hàm Duyệt, híp mắt cười nói.

"Trưởng Công chúa điện hạ, ngươi có phải hưởng thụ nam sủng đến hồ đồ rồi hay không, còn không chịu dùng đầu óc mà suy nghĩ sao?"

Một lời này có thể nói là long trời lở đất, không ít quý nữ nghe xong đều cảm thấy muốn ngất xỉu, Cung Dĩ Mạt lại nói tiếp. "Ta là người có võ công, mấy cung nữ chân yếu tay mềm của ngươi lại muốn chế phục ta, có phải là suy nghĩ thiển cận hay không?"

Lời càng nói ra làm những người ở đây đồng loạt hít một hơi khí lạnh, các nàng hận mình không thể đem bỏ lỗ tai ở nhà, cái gì cũng chưa từng nghe qua! Phải biết rằng, bí mật của Hoàng gia, biết càng nhiều, chết càng nhanh!

"A!...... A a! Ngươi!! Ngươi!!"

Cung Hàm Duyệt chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng tới ót! Thấy nàng hai mắt đỏ bừng giận dữ, các quý nữ có mặt vội vàng quỳ xuống, trong lòng thầm hận Tô Diệu Lan nhiều chuyện, lại liên lụy đến tất cả các nàng, chỉ lo không giữ được tính mạng.

Ngón tay Cung Hàm Duyệt chỉ vào Cung Dĩ Mạt đều đang run rẩy, nàng không dám tưởng tượng, sẽ có người trực tiếp đem việc nàng nuôi dưỡng nam sủng nói trắng ra như vậy, nàng về sau còn gả chồng như thế nào? Đáng giận cực kỳ! Hỗn trướng cực kỳ!!

"Người đâu! Thị vệ! Mau gọi thị vệ tới! Bổn cung muốn gϊếŧ nữ nhân này!!"

Theo sau Công chúa rời khỏi cung là một đội thị vệ đi theo hộ tống, chỉ là hiện giờ bọn họ không tiến vào, sau khi nghe được lệnh triệu, mặc kệ ở đây có bao nhiêu nữ quyến liền vội vàng xông vào.

Tiểu thư, quý nữ kêu lên sợ hãi liền vội vàng lảng tránh, mà động tĩnh bên này của bọn họ, cũng vô tình kinh động đến các công tử thế gia trong kinh thành đang hóng gió bên đình hồ bên kia, tất thảy đều hướng sẽ bên này nghe ngóng.

Thấy mọi người đều tản ra, lúc này vườn hoa bên triền núi chỉ còn lưu lại Cung Dĩ Mạt một nữ hài.

Thực mau sau đó, một đội thị về bao vây Cung Dĩ Mạt, trên mặt đất những khóm hoa cỏ quý báu vô tình bị giẫm đạp thảm hại, lưỡi đao sáng loáng trong tay bọn đồ, nhất tề đều hướng về thiếu nữ non nớt kia.

"Đây là có chuyện gì?" Con trai của Thượng Thư Bộ Hộ Lý Kha cau mày hỏi, bên người hắn là một quý nữ kinh hoàng thất thố, đang tránh phía sau hắn như tìm được người tâm phúc.

"Là Trưởng Công chúa, nàng muốn gϊếŧ Dương Quang Công chúa!"

"Dương Quang Công chúa?" rong mắt Lý Kha hiện lên một đạo lưu quang, uy danh của Dương Quang Công chúa đã sớm truyền khắp kinh thành, nhưng trái ngược với nữ tử luôn ghen ghét với nàng, các nam tử trong kinh thành lại khâm phục nàng nhiều hơn, lúc này, Dương Quang Công chúa liền ở rất gần, đáng tiếc nàng bị thị vệ vây quanh, hắn cái gì cũng nhìn không tới.

Cung Dĩ Mạt vẫn thản nhiên đứng cười, thưởng thức bộ dáng phát điên của Cung Hàm Duyệt.

"Trưởng Công chúa, ngươi cũng biết, ngươi làm như vậy, chỉ ngay ngày mai Hoàng Thượng sẽ nhận được tấu sớ buộc tội ngươi. Đến lúc đó, Phụ hoàng tức giận, chỉ sợ mấy nam sủng của ngươi một người cũng không còn đi!"

"Ngươi câm miệng! Ngươi câm miệng!" Cung Hàm Duyệt biểu tình gần như vặn vẹo! "Ta không có nam sủng, ta không có!"

"Đúng không......?"

Nàng nhàn nhạt biểu tình lại trào phúng thật sâu đâm mù mắt Cung Hàm Duyệt, chính là ánh mắt này, nàng ta mỗi lần gặp đều dùng ánh mắt này nhìn nàng, thật giống như đang nhìn một tên hề đang nhảy nhót, căn bản không bỏ vào trong mắt của nàng!

"Còn thất thần cái gì, gϊếŧ nàng! Các ngươi mau gϊếŧ nàng !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện