Nghe được Cung Dĩ Mạt nói, Cung Triệt đột nhiên sửng sốt. Chính hắn cũng không phát hiện ra, khi nghe Cung Dĩ Mạt nói tên Cung Quyết, trên mặt hắn liền không có ý cười.

Mà Cung Dĩ Mạt vẫn chưa phát hiện ra, vẫn tự mình phân tích, đánh giá.

"Lần này Cung Quyết đi giải quyết hạn hán ở Tây Châu, cũng chỉ là thiên thời địa lợi nhân hòa mà thôi. Tây Châu có vô số mạch nước ngầm tự nhiên, hắn chỉ cần phụ trách lựa chọn một nơi thích hợp, sai người đào một cái giếng, lại tham khảo địa hình, cho người nối liền các mạch nước ngầm là tốt rồi, không cần quá nhiều thời gian. Rốt cuộc thì, Tây Châu vẫn còn Trấn Tây Vương trấn giữ, hắn hoàn toàn không thể ra tay, an bài tốt liền rời đi, hoàn toàn bất đồng với mở kênh đào lần này."

Nàng hợp tình hợp lý tiếp tục phân tích. "Lúc bắt đầu thực hiện, mặc dù có Phụ hoàng chống lưng đằng sau, nhưng kế hoạch đào kênh này suy cho cùng vẫn là lao dịch gian khổ, cho nên mọi người chắc chắn vẫn còn ngần ngại, do dự đi. Nhưng chỉ cần một thời gian ngắn nữa, bọn họ tất sẽ phát hiện ra chỗ tốt của kế hoạch này, ắt hẳn đều mang tâm tư muốn nhúng tay vào cắn một miếng thơm đâu. Đến lúc đó, không kể đến mấy vị thiếu gia công tử nhà các vị đại thần, không quá mức cản trở, nhưng nếu là các Hoàng tử liền khó nói!"

Nàng nói chuyện không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, từng câu từng chữ nói ra đều đánh trúng tử huyệt.

" Chờ người khác đến cướp đoạt, không bằng phân cho Cung Quyết đi, đây cũng là điều kiện duy nhất để muội dốc toàn lực trợ giúp huynh, Thái tử ca ca."

Cung Triệt rất rõ ràng, so với đám sài lang hổ báo đang đấu đá nhau trong kinh thành, Cung Quyết là lựa chọn tốt nhất, lại có Cung Dĩ Mạt hỗ trợ phía sau, nhưng chính hắn cũng không thể áp chế nổi lòng ghen tị đang điên cuồng cắn xé trong lồng ngực.

"Việc này, chỉ sợ Phụ hoàng sẽ không đáp ứng!"

Hắn là Thái tử, đại diện cho Hoàng Đế mở kênh đào, ở trong lòng bá tánh, cũng không khác Thiên tử đích thân tới là mấy. Cung Quyết cái gì cũng không có, cho dù hắn có đi chăng nữa, thì ngày sau bao người muốn tới hưởng ké chỗ tốt, hắn sao có thể đoạt lấy trong tay những người đó được? Cung Dĩ Mạt thập phần tự tin. "Hắn là do một tay muội đào tạo ra, có bao nhiêu bản lĩnh muội rõ ràng hơn ai hết. Chỉ cần lần này hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ ở Tây Châu một cách hoàn mỹ và nhanh chóng, với kinh nghiệm trị thủy của hắn, sẽ không ai có thể cạnh tranh nổi."

Nếu dễ dàng bị người ta tùy ý dẫm đạp dưới chân, hắn đã không phải Nhiếp Chính Vương đứng dưới một người, trên vạn người, vừa nghe đến tên đã sợ vỡ mật đâu....

Cung Triệt lại càng thêm nặng nề. Hắn cảm thấy, thân là huynh trưởng, Cung Dĩ Mạt đã trải rộng đường cho hắn, hắn nên cảm kích mới đúng. Cho nên, lúc này, hắn ra mặt cao hứng, rộng lượng tỏ vẻ nguyện ý tiếp thu mới phải!

Nhưng nghĩ đến, Cung Dĩ Mạt làm bất kỳ chuyện gì cũng không quên được Cung Quyết, một lòng suy nghĩ cho hắn, trong thâm tâm Cung Triệt nảy sinh một tia không cam lòng.

Không phải chỉ nương tựa nhau có ba năm trong lãnh cung thôi sao....Vì sao hắn lại có thể ngạo nghễ chiếm một địa vị khác trong lòng nàng, không ai có thể sánh bằng, không ai có thể đạp đổ?

Cung Dĩ Mạt tự nhiên không biết Cung Triệt đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn trầm tư, còn tưởng hắn đang thận trọng suy nghĩ, trong lòng còn xẹt qua một tia lo lắng, không biết hắn có nhìn thấu mục đích ngầm của nàng đằng sau hay không đâu?

Đầu nhỏ của nàng khẽ chuyển! Kế hoạch này nhìn qua rất có lợi cho Thái tử, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, sẽ thấy nàng cũng không thiệt đi chút nào đâu.

Đầu tiên, phải khẳng định một điều rằng, Cung Triệt đang có nhiều lợi thế hơn tất thảy. Nguyên quán của Lưu gia, cũng là nhà ngoại của Cung Triệt, cũng ở phía Nam, lại là thế gia đại tộc, mà một khi Cung Triệt rời khỏi kinh thành, tất nhiên sẽ không lãng phí lực lượng của gia tộc mình. Như vậy, sau khi hoàn thành xong kênh đào nối liền nam bắc, Hoàng Đế cao hứng tất sẽ không bạc đãi Lưu gia. Liền nói, không tính đến ân điển của Hoàng Đế, chỉ cần Lưu gia chiếm trước chỗ tốt của kênh đào, cũng đủ bội thu gấp vạn lần.

Hơn nữa, những thành viên nhà các trọng thần đi theo Cung Triệt, tuy rằng ban đầu có thể không nguyện ý, liền tính, cùng ăn cùng ở cùng rèn giũa bấy lâu, sao có thể không hướng về bọn họ trợ lực đây?

Điều này đối với Cung Triệt rất có ích, chẳng lẽ nàng thì không sao?

Cung Dĩ Mạt ánh mắt lóe lóe, khóe miệng không tự chủ được lộ ra một ý cười nắm chắc thắng lợi.

Nàng mới chính là người chiếm được thời cơ sớm nhất, cũng là người duy nhất có quyền nói chuyện đâu!

Chuỗi cửa hàng ở kinh thành ở trong tay nàng, đã không còn thỏa mãn nhu cầu của nàng. Nàng còn muốn mở rộng chuỗi cửa hàng này đi khắp bốn bề đất nước cơ!

Nàng rắp tâm cống hiến công lao mở kênh đào cho Cung Triệt, chính là muốn đánh lạc hướng mọi sự chú ý. Nhân lúc mọi người còn đang mải mê đánh cướp với hắn, nàng có thể âm thầm tới tìm Hoàng Đế yêu cầu cấp quyền mở đội thương thuyền trên sông. Mục tiêu thực sự của nàng chính là độc quyền vận tải!

(P/s: thương thuyền: chính là thuyền chuyên chở hàng hóa để buôn bán, thuyền buôn)

Nếu nàng nắm giữ độc quyền vận tải trên Đại Vận Hà.....Lợi ích thu về ngày sau..nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Điều mấu chốt của buôn bán, chính là lưu thông. Chỉ cần nàng nắm vững độc quyền chuyên chở, mặc kệ là chở hàng hóa, hay người vật, thậm chí là nhập cư trái phép, nàng đều có thể chiếm một lợi nhuận khổng lồ.

Cung Dĩ Mạt nghĩ đến núi vàng lấp lánh đang đợi nàng về sau, không ngăn nổi hô hấp điên cuồng, liền bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Nàng trước nay vẫn không phải là người ưa thích dùng một mũi tên bắn hai con nhạn đâu....Cái nàng muốn, chính là một mũi tên, bắn chết càng nhiều con càng tốt a!

------

Từ sáng sớm, Cung Triệt đã vội vàng đi gặp Hoàng Hậu. Sau khi nghe hắn khuyên bảo giao ra Phượng ấn, ngoài dự đoán, Hoàng Hậu không khóc, không nháo, mà chỉ an tĩnh bất ngờ.

Cung Triệt đang cúi đầu, lại thấy Mẫu hậu thật lâu không nói lời gì, liền ngẩng lên nhìn lại, ai ngờ vừa nhìn đến, Hoàng Hậu đang khóc nức nở!

Nước mắt không tiếng động chảy xuống thành hàng, ánh mắt bi thương tột cùng nhưng lại không hề thốt ra một thanh âm nào.

"Mẫu hậu?!"

Hắn đi tới, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bà, thế nhưng, nước mắt Hoàng Hậu lại ào ào không dứt. Mới ngắn ngủi hơn một tháng, bà lại giống như đã già đi gần mười tuổi, tâm tư cũng trở nên yếu ớt, không bao giờ có thể khôi phục lại phong thái năm xưa.

Hoàng Hậu bắt lấy tay Cung Triệt, hai mắt đẫm lệ nói:

"Hoàng nhi, con yên tâm, Mẫu hậu nhất định sẽ làm theo lời con nói. Chỉ là, Hoàng nhi a....Chẳng lẽ con thật sự từ bỏ như vậy sao?"

Hóa ra, Hoàng Hậu cho rằng, Cung Triệt tự mình thỉnh rời kinh năm, sáu năm không phải là muốn đi tu sửa kênh đào, mà là nản lòng thoái chí, từ bỏ tranh giành ngôi vị Hoàng Đế.

Cung Triệt không khỏi bật cười.

Vì thế hắn cúi đầu, ở bên tai Hoàng Hậu, đem lời Cung Dĩ Mạt nói ra.

Vốn dĩ hắn còn nghĩ, sau khi biết chuyện, Mẫu hậu nhất định sẽ hỏi, ví dụ như Cung Dĩ Mạt có thực sự nắm chắc hay không, hay còn có biện pháp nào rút ngắn thời gian tu sửa kênh đào hay không?

Ai ngờ nghe Cung Triệt nói xong, hai mắt Hoàng Hậu sáng lên. Nàng ôm chặt tay Cung Triệt, vội vàng hỏi: "Con nói thật sao, thật sự đều là do Dương Quang Công chúa nói sao?"

Cung Triệt gật đầu, nói phải.

Hoàng Hậu đột nhiên cười ha hả! Tiếng cười của Hoàng Hậu, làm các cung nữ đang canh giữ ngoài cửa cung nghe thấy, liền sợ hãi. Hoàng Hậu....sẽ không phải bởi vì mấy ngày chịu đả kích, đã phát điên rồi đi? Bọn họ phải làm thế nào bây giờ?

Ngay cả Cung Triệt cũng có phần sợ hãi, hắn vỗ vỗ vai Hoàng Hậu, lại thấy Hoàng Hậu đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia, đâm vào trái tim hắn run rẩy!

"Tốt! Thực sự rất tốt!" Nếu hết thảy kế hoạch kia đều là do Cung Dĩ Mạt bày ra, vậy thì chờ lúc Hoàng nhi trở về, nhất định sẽ có cơ hội xoay người! Đây chính là công lao vô thượng a!

Hoàng Hậu lúc này đã vui mừng đến mức có điểm không thanh tỉnh, nhưng nàng chặt chẽ nắm lấy tay nhi tử, trên mặt lại khôi phục thần thái sáng ngời! Nếu rời kinh thành có thể có được một cơ hội tốt đến như vậy, địa vị Thái tử độc nhất vô nhị nhưng cũng hữu danh vô thực kia cũng không còn gì đáng lưu luyến nữa!

" Nếu hết thảy đều là Dương Quang Công chúa bày kế, vậy thì mau làm đi thôi! Hoàng nhi a....Mẫu hậu tin con! Mẫu hậu sẽ ở chùa Thánh Phật chờ con trở về!"

Cung Triệt cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao Mẫu hậu lại có thể tin tưởng Cung Dĩ Mạt còn hơn cả tin tưởng hắn, liền không chắc chắn hỏi. "Mẫu hậu không sợ nhi thần rời kinh sẽ hoàn toàn thất thế sao?"

Hoàng Hậu lắc đầu, đôi mắt phượng lại một lần nữa sáng rực lên.

"Mẫu hậu tuy rằng phải đến chốn cửa Phật tịnh tu, nhưng người của Lưu gia còn ở. Mẫu hậu sẽ vì con mà bảo vệ tốt kinh thành. Nếu là ý tứ của Dương Quang Công chúa, nàng đã nói, tất có thể làm được!"

Nói xong, biểu tình chợt nghiêm trọng rồi lại như trút được gánh nặng than thở một tiếng.

"Cung Dĩ Mạt nàng....có tình có nghĩa, bao dung phóng khoáng, lại có khí phách, kiêu hùng trời sinh....Thật không giống như nữ từ bình thường. Hoàng nhi a, trước khi là Mẫu hậu có mắt như mù..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện